Tâm Cô Như Nước
Hồ Đồ
2024-08-07 00:08:11
Tô Nam có hơi nghi ngờ mình đang nằm mơ, cô nhìn bên ngoài cửa sổ thật cẩn thận, sau đó nhéo mình một cái, thậm chí còn chạy từ trên tầng xuống dưới sân, cảm giác ánh nắng mặt trời mùa hè gay gắt, cảm nhận cái nóng hầm hập rát da, khiến trên mặt Tô Nam lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Về rồi, thật sự về rồi.
Ôi, chỉ đáng tiếc đã kết hôn rồi, không sao, vẫn có thể ly hôn.
“Vợ Châu Ngạn, hôm nay không đi làm sao? Không phải tôi đã nói với cô, cô phải sửa đổi ngay, cô như vậy là không được.”
Trong sân có người đang nói.
Tô Nam nhìn qua, lập tức nhớ ra là bà dì Ngô hàng xóm có quen biết với nhà họ Châu, là đồng nghiệp với mẹ Châu Ngạn cũng là chủ nhiệm Hội phụ nữ trong xưởng mà cha mẹ Châu Ngạn đang ở. Để dành một vị trí cho con trai từ quê về đây, bà ta đã nghỉ hưu trước thời hạn, nhưng vẫn quản đủ chuyện vặt vãnh ở các hộ gia đình như cũ. Khu mà nhà họ Châu ở là khu gia đình của xưởng thép, vừa vặn trong phạm vi quản lý của dì Ngô.
Lúc đầu Tô Nam và nhà họ Châu cãi nhau ỏm tỏi, bà ta đã từng làm công tác tư tưởng cho Tô Nam, dù sao ý tứ trong lời nói cũng là đừng cứ nhớ thương chuyện trong mấy nhà đó, ngoan ngoãn làm việc đi.
Lúc đó Tô Nam giống như trúng tà, không nghe lọt tai, dựa vào cái gì người nhà họ Châu được coi thường cô? Cô chỉ cần cãi thắng, đôi mắt của cô cũng chỉ dừng lại trên mảnh đất riêng này của nhà họ Châu, luôn cảm thấy đây chính là toàn bộ cuộc đời của cô.
Nhưng bây giờ Tô Nam thật sự nghe vào tai rồi: “Dì Ngô, cảm ơn dì, cháu biết rồi, sau này nhất định sẽ sửa đổi.”
Không hề có suy nghĩ hục hặc và cãi nhau nào, cãi cả đời thật sự đã đủ rồi. Cô thậm chí đã nghĩ xong, kiếp này sinh gì cũng không sinh khí, tức rồi hại cơ thể, không thể dày vò bản thân được.
Cho dù đây là mơ hay là thật sự sống lại một kiếp thì Tô Nam cũng chỉ muốn có thể quý trọng cơ hội lần này, sống bình yên một lần.
Bây giờ tâm cô như nước vậy.
Nhìn bộ dáng chân thành này của cô, dì Ngô sững sờ còn có hơi kinh ngạc, nghe nói con dâu nhà họ Châu nóng tính vô cùng, ở nhà cũng không phục ai bao giờ, nhưng xem ra lời đồn đãi có sai lầm gì đó rồi.
Bà ta gật đầu với vẻ hài lòng: “Người trẻ tuổi nên như vậy, bây giờ một công việc khó kiếm bao nhiêu, có bao nhiêu người không tìm được công việc, cô phải làm chăm chỉ, trong túi tiền của mình có ít tiền rồi muốn ăn gì cũng tiện, có đúng không?”
“Dì nói chí phải, cháu về thu dọn đi làm, vừa vặn tới nhà ăn nấu bữa chiều luôn.” Tô Nam vô cùng hưng phấn đáp.
Dì Ngô cảm thấy hình như đứa con dâu này của nhà họ Châu thật sự đã thay đổi rồi, khác hẳn với ngày trước.
Trong lòng bà ta mừng rỡ, người trẻ tuổi nên là như thế, chỉ cần nghĩ thoáng rồi sẽ dễ cải thiện.
Chỉ sợ người đi vào ngõ cụt mà thôi.
Đương nhiên bà ta không biết Tô Nam đã từng đi vào ngõ cụt, đi hơn nửa đời mới muốn quay đầu đi ra.
Cô vội vàng về nhà, vào phòng chỉnh trang cho mình một chút, khi ra ngoài, cô quan sát căn nhà đã rất nhiều năm chưa ở này.
Phòng nhà họ Châu quả thật rất rộng rãi, xưởng thép vốn chính là đơn vị giàu có nhất trong tỉnh thành. Cha mẹ Châu Ngạn còn đều là lãnh đạo trong đơn vị. Khi chia nhà được chia căn nhà rộng rãi như vậy, một phòng bếp một nhà vệ sinh, một phòng khách và ba phòng ngủ.
Nhà họ Châu cũng chỉ có cha mẹ Châu Ngạn, chị gái Châu Ngạn và còn có Châu Ngạn, nên căn nhà này vẫn rất phù hợp.
Cũng vì nguyên nhân này mà sau này Châu Ngạn được chia phòng chia nhà cũng không ở, mà bị chị gái Châu Ngạn là Châu Mẫn ở.
Lần này cô và Châu Ngạn cãi nhau cũng là vì chuyện này.
Cô ở nhà họ Châu không được tự nhiên, một lòng muốn cùng Châu Ngạn trải qua cuộc sống nhỏ của đôi ta. Trong thành phố chuyện này cũng chẳng hiếm lạ gì, sau khi kết hôn dọn ra ngoài ở, cuối tuần nghỉ phép về thăm cha mẹ, có đôi khi buổi tối cũng có thể qua đây ăn cơm.
Nghe thấy được phân cho ngôi nhà, cô vui mừng muốn chết, tốn rất nhiều tâm tư chuẩn bị trang trí căn nhà đó, kết quả tối qua Châu Ngạn về, cô vừa hỏi khi nào lấy chìa khóa đã nghe thấy anh nói cho chị anh căn nhà đó rồi.
Về rồi, thật sự về rồi.
Ôi, chỉ đáng tiếc đã kết hôn rồi, không sao, vẫn có thể ly hôn.
“Vợ Châu Ngạn, hôm nay không đi làm sao? Không phải tôi đã nói với cô, cô phải sửa đổi ngay, cô như vậy là không được.”
Trong sân có người đang nói.
Tô Nam nhìn qua, lập tức nhớ ra là bà dì Ngô hàng xóm có quen biết với nhà họ Châu, là đồng nghiệp với mẹ Châu Ngạn cũng là chủ nhiệm Hội phụ nữ trong xưởng mà cha mẹ Châu Ngạn đang ở. Để dành một vị trí cho con trai từ quê về đây, bà ta đã nghỉ hưu trước thời hạn, nhưng vẫn quản đủ chuyện vặt vãnh ở các hộ gia đình như cũ. Khu mà nhà họ Châu ở là khu gia đình của xưởng thép, vừa vặn trong phạm vi quản lý của dì Ngô.
Lúc đầu Tô Nam và nhà họ Châu cãi nhau ỏm tỏi, bà ta đã từng làm công tác tư tưởng cho Tô Nam, dù sao ý tứ trong lời nói cũng là đừng cứ nhớ thương chuyện trong mấy nhà đó, ngoan ngoãn làm việc đi.
Lúc đó Tô Nam giống như trúng tà, không nghe lọt tai, dựa vào cái gì người nhà họ Châu được coi thường cô? Cô chỉ cần cãi thắng, đôi mắt của cô cũng chỉ dừng lại trên mảnh đất riêng này của nhà họ Châu, luôn cảm thấy đây chính là toàn bộ cuộc đời của cô.
Nhưng bây giờ Tô Nam thật sự nghe vào tai rồi: “Dì Ngô, cảm ơn dì, cháu biết rồi, sau này nhất định sẽ sửa đổi.”
Không hề có suy nghĩ hục hặc và cãi nhau nào, cãi cả đời thật sự đã đủ rồi. Cô thậm chí đã nghĩ xong, kiếp này sinh gì cũng không sinh khí, tức rồi hại cơ thể, không thể dày vò bản thân được.
Cho dù đây là mơ hay là thật sự sống lại một kiếp thì Tô Nam cũng chỉ muốn có thể quý trọng cơ hội lần này, sống bình yên một lần.
Bây giờ tâm cô như nước vậy.
Nhìn bộ dáng chân thành này của cô, dì Ngô sững sờ còn có hơi kinh ngạc, nghe nói con dâu nhà họ Châu nóng tính vô cùng, ở nhà cũng không phục ai bao giờ, nhưng xem ra lời đồn đãi có sai lầm gì đó rồi.
Bà ta gật đầu với vẻ hài lòng: “Người trẻ tuổi nên như vậy, bây giờ một công việc khó kiếm bao nhiêu, có bao nhiêu người không tìm được công việc, cô phải làm chăm chỉ, trong túi tiền của mình có ít tiền rồi muốn ăn gì cũng tiện, có đúng không?”
“Dì nói chí phải, cháu về thu dọn đi làm, vừa vặn tới nhà ăn nấu bữa chiều luôn.” Tô Nam vô cùng hưng phấn đáp.
Dì Ngô cảm thấy hình như đứa con dâu này của nhà họ Châu thật sự đã thay đổi rồi, khác hẳn với ngày trước.
Trong lòng bà ta mừng rỡ, người trẻ tuổi nên là như thế, chỉ cần nghĩ thoáng rồi sẽ dễ cải thiện.
Chỉ sợ người đi vào ngõ cụt mà thôi.
Đương nhiên bà ta không biết Tô Nam đã từng đi vào ngõ cụt, đi hơn nửa đời mới muốn quay đầu đi ra.
Cô vội vàng về nhà, vào phòng chỉnh trang cho mình một chút, khi ra ngoài, cô quan sát căn nhà đã rất nhiều năm chưa ở này.
Phòng nhà họ Châu quả thật rất rộng rãi, xưởng thép vốn chính là đơn vị giàu có nhất trong tỉnh thành. Cha mẹ Châu Ngạn còn đều là lãnh đạo trong đơn vị. Khi chia nhà được chia căn nhà rộng rãi như vậy, một phòng bếp một nhà vệ sinh, một phòng khách và ba phòng ngủ.
Nhà họ Châu cũng chỉ có cha mẹ Châu Ngạn, chị gái Châu Ngạn và còn có Châu Ngạn, nên căn nhà này vẫn rất phù hợp.
Cũng vì nguyên nhân này mà sau này Châu Ngạn được chia phòng chia nhà cũng không ở, mà bị chị gái Châu Ngạn là Châu Mẫn ở.
Lần này cô và Châu Ngạn cãi nhau cũng là vì chuyện này.
Cô ở nhà họ Châu không được tự nhiên, một lòng muốn cùng Châu Ngạn trải qua cuộc sống nhỏ của đôi ta. Trong thành phố chuyện này cũng chẳng hiếm lạ gì, sau khi kết hôn dọn ra ngoài ở, cuối tuần nghỉ phép về thăm cha mẹ, có đôi khi buổi tối cũng có thể qua đây ăn cơm.
Nghe thấy được phân cho ngôi nhà, cô vui mừng muốn chết, tốn rất nhiều tâm tư chuẩn bị trang trí căn nhà đó, kết quả tối qua Châu Ngạn về, cô vừa hỏi khi nào lấy chìa khóa đã nghe thấy anh nói cho chị anh căn nhà đó rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro