Mời Cơm
Hồ Đồ
2024-08-07 00:08:11
Giữa trưa lúc ăn cơm, bà cụ Tô bèn nói tin này với người nhà, bảo Lý Tú Phương chuẩn bị một chút rồi cùng đi. Sau đó lại bảo cháu trai lớn đưa hai người ra nhà ga, tiện thể mua vé.
Lý Tú Phương là một người không có chính kiến, chỉ biết làm theo lời mẹ chồng.
Mẹ chồng nói gì bà cũng nghe.
Tô Bảo Sơn hỏi: “Sao lại đột nhiên bảo hai người đến đó? Là có chuyện gì sao?”
“Qua điện thoại sao mà nói rõ được, dù sao bảo chúng ta đến thì chúng ta cứ đến đi.”
Tô Bảo Sơn lo lắng nói: “Hôm nay vẫn nóng, chân tay mẹ như vậy, con cũng không yên tâm.”
“Sao, cũng không cần mẹ đi bộ, là ngồi xe. Mẹ đã một đống tuổi, đã muốn sớm được ra ngoài ngắm nhìn đời.” bà cụ Tô còn rất nhớ chuyện cũ: “Lúc còn trẻ cũng đã từng ngắm nhìn thành phố.”
Trong lòng Tô Bảo Sơn thấy rất áy náy, bản thân không có bản lĩnh, không cho mẹ mình sống tốt.
Lý Tú Phương nói: “Em sẽ chăm sóc mẹ.”
Tô Bảo Sơn gật gật đầu, dù sao con gái cũng bảo đến đó, vẫn cần phải đi một chuyến.
Trong lòng ông lo lắng, nhưng cũng may là không cần tự mình phải đi. Cảm giác lần trước thật sự khiến mình khó chịu, bây giờ ông vẫn chưa thấy thoải mái, không bao giờ muốn gặp lại gia đình thông gia.
Đó cũng là lần đầu tiên ông cảm nhận được giữa người với người bất bình đẳng, vẫn còn khác biệt giai cấp. Những người nghèo khổ như họ vẫn bị người khác xem thường.
…
Buổi chiều Tô Nam cố ý xin nghỉ mời cán bộ Lâm đi ăn cơm.
Với Tô Nam mà nói thì chuyện này còn quan trọng hơn công việc.
Đừng cho rằng cán bộ Lâm chỉ là một cán bộ, người ta làm việc ở bộ phận hậu cần đó, là người quen biết rất nhiều người trong đơn vị.
Sau này Tô Nam thật sự có chỗ cần qua lại với người ta, nên muốn nhân cơ hội này kết bạn.
Thật sự Lâm Thu Yến không nghĩ Tô Nam sẽ mời mình ăn cơm.
Nghe Tô Nam nói cũng đã xin nghỉ rồi, Lâm Thu Yến cũng ngại từ chối.
Hai người đến tiệm cơm Quốc Doanh gần đó ăn cơm. Thật ra trên đường cũng đã xuất hiện hai tiệm cơm tư nhân.
Nhưng vì những tiệm cơm đó không lớn, nên nhìn cũng không sang như tiệm cơm Quốc Doanh, mời bạn chưa thân lắm ăn cơm, mọi người đều sẽ đến tiệm cơm Quốc Doanh, bày tỏ sự tôn trọng của mình. Dù sao giá cả cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Lâm Thu Yến ngại gọi món ngon, nhưng mà Tô Nam lại rất chịu chi, ăn ngon, sau này mới dễ qua lại.
Lâm Thu Yến vừa nghe cô gọi món, bèn nói: “Vậy cũng quá lãng phí rồi.”
“Đã nói mời cô ăn cơm, cũng không thể ăn cải trắng được.” Tô Nam cười nói: “Lần này mượn xe thật sự giúp tôi nhiều lắm, tôi phải cảm ơn đàng hoàng.”
Câu này thật sự lại khiến Lâm Thu Yến ngại ngùng: “Thật ra tôi cũng chỉ làm việc theo quy định, cô cũng là công nhân trong đơn vị, sau này có chuyện đơn vị cũng sẽ không bỏ mặc.”
Tô Nam cười cười: “Bây giờ tôi cũng cảm thấy có đơn vị rất tốt. Trước kia tôi vừa đến đơn vị, chuyện gì cũng không hiểu, cứ lo lắng mình là công nhân tạm thời, khác với mọi người. Sau việc này thì cũng cảm nhận được là tôi nghĩ nhiều, mọi người đều là đồng chí tốt, đều rất nhiệt tình. Trước đó tôi đã hiểu nhầm rồi.”
Nghe vậy Lâm Thu Yến mới biết được hóa ra là hiểu nhầm. Trước đó mọi người đều cảm thấy Tô Nam khó tiếp xúc, cảm thấy cô chảnh chọe. Bây giờ nghe Tô Nam nói vậy, mới biết hóa ra cô sợ người khác xem thường mình.
Lập tức cười.
Đúng lúc đồ ăn được đưa lên, lúc ăn cũng thoải mái hơn, bèn nói với Tô Nam về những hiểu lầm này.
Tô Nam cũng vui vẻ: “Sau này cô hãy nói giúp tôi, tôi cũng không thể để người khác hiểu lầm. Tôi cũng là nữ đồng chí trẻ tuổi, sao lại không muốn tiếp xúc với mọi người chứ. Lần sau lúc nhận đồ ăn, mọi người cứ đến ô của tôi.”
Cơm nước xong, hai người đều hơi no rồi, hơn nữa lại là giờ tan làm buổi chiều, cũng không vội về, dứt khoát đi dạo cửa hàng bách hóa lớn. Đã sắp đổi mùa, công ty bách hóa cũng đã bắt đầu đổi trang phục quý mới.
Lý Tú Phương là một người không có chính kiến, chỉ biết làm theo lời mẹ chồng.
Mẹ chồng nói gì bà cũng nghe.
Tô Bảo Sơn hỏi: “Sao lại đột nhiên bảo hai người đến đó? Là có chuyện gì sao?”
“Qua điện thoại sao mà nói rõ được, dù sao bảo chúng ta đến thì chúng ta cứ đến đi.”
Tô Bảo Sơn lo lắng nói: “Hôm nay vẫn nóng, chân tay mẹ như vậy, con cũng không yên tâm.”
“Sao, cũng không cần mẹ đi bộ, là ngồi xe. Mẹ đã một đống tuổi, đã muốn sớm được ra ngoài ngắm nhìn đời.” bà cụ Tô còn rất nhớ chuyện cũ: “Lúc còn trẻ cũng đã từng ngắm nhìn thành phố.”
Trong lòng Tô Bảo Sơn thấy rất áy náy, bản thân không có bản lĩnh, không cho mẹ mình sống tốt.
Lý Tú Phương nói: “Em sẽ chăm sóc mẹ.”
Tô Bảo Sơn gật gật đầu, dù sao con gái cũng bảo đến đó, vẫn cần phải đi một chuyến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng ông lo lắng, nhưng cũng may là không cần tự mình phải đi. Cảm giác lần trước thật sự khiến mình khó chịu, bây giờ ông vẫn chưa thấy thoải mái, không bao giờ muốn gặp lại gia đình thông gia.
Đó cũng là lần đầu tiên ông cảm nhận được giữa người với người bất bình đẳng, vẫn còn khác biệt giai cấp. Những người nghèo khổ như họ vẫn bị người khác xem thường.
…
Buổi chiều Tô Nam cố ý xin nghỉ mời cán bộ Lâm đi ăn cơm.
Với Tô Nam mà nói thì chuyện này còn quan trọng hơn công việc.
Đừng cho rằng cán bộ Lâm chỉ là một cán bộ, người ta làm việc ở bộ phận hậu cần đó, là người quen biết rất nhiều người trong đơn vị.
Sau này Tô Nam thật sự có chỗ cần qua lại với người ta, nên muốn nhân cơ hội này kết bạn.
Thật sự Lâm Thu Yến không nghĩ Tô Nam sẽ mời mình ăn cơm.
Nghe Tô Nam nói cũng đã xin nghỉ rồi, Lâm Thu Yến cũng ngại từ chối.
Hai người đến tiệm cơm Quốc Doanh gần đó ăn cơm. Thật ra trên đường cũng đã xuất hiện hai tiệm cơm tư nhân.
Nhưng vì những tiệm cơm đó không lớn, nên nhìn cũng không sang như tiệm cơm Quốc Doanh, mời bạn chưa thân lắm ăn cơm, mọi người đều sẽ đến tiệm cơm Quốc Doanh, bày tỏ sự tôn trọng của mình. Dù sao giá cả cũng không chênh lệch bao nhiêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thu Yến ngại gọi món ngon, nhưng mà Tô Nam lại rất chịu chi, ăn ngon, sau này mới dễ qua lại.
Lâm Thu Yến vừa nghe cô gọi món, bèn nói: “Vậy cũng quá lãng phí rồi.”
“Đã nói mời cô ăn cơm, cũng không thể ăn cải trắng được.” Tô Nam cười nói: “Lần này mượn xe thật sự giúp tôi nhiều lắm, tôi phải cảm ơn đàng hoàng.”
Câu này thật sự lại khiến Lâm Thu Yến ngại ngùng: “Thật ra tôi cũng chỉ làm việc theo quy định, cô cũng là công nhân trong đơn vị, sau này có chuyện đơn vị cũng sẽ không bỏ mặc.”
Tô Nam cười cười: “Bây giờ tôi cũng cảm thấy có đơn vị rất tốt. Trước kia tôi vừa đến đơn vị, chuyện gì cũng không hiểu, cứ lo lắng mình là công nhân tạm thời, khác với mọi người. Sau việc này thì cũng cảm nhận được là tôi nghĩ nhiều, mọi người đều là đồng chí tốt, đều rất nhiệt tình. Trước đó tôi đã hiểu nhầm rồi.”
Nghe vậy Lâm Thu Yến mới biết được hóa ra là hiểu nhầm. Trước đó mọi người đều cảm thấy Tô Nam khó tiếp xúc, cảm thấy cô chảnh chọe. Bây giờ nghe Tô Nam nói vậy, mới biết hóa ra cô sợ người khác xem thường mình.
Lập tức cười.
Đúng lúc đồ ăn được đưa lên, lúc ăn cũng thoải mái hơn, bèn nói với Tô Nam về những hiểu lầm này.
Tô Nam cũng vui vẻ: “Sau này cô hãy nói giúp tôi, tôi cũng không thể để người khác hiểu lầm. Tôi cũng là nữ đồng chí trẻ tuổi, sao lại không muốn tiếp xúc với mọi người chứ. Lần sau lúc nhận đồ ăn, mọi người cứ đến ô của tôi.”
Cơm nước xong, hai người đều hơi no rồi, hơn nữa lại là giờ tan làm buổi chiều, cũng không vội về, dứt khoát đi dạo cửa hàng bách hóa lớn. Đã sắp đổi mùa, công ty bách hóa cũng đã bắt đầu đổi trang phục quý mới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro