Đăng Ký Học
Hồ Đồ
2024-08-07 00:08:11
Đời này cô vẫn muốn chọn con đường này, lần này cô sẽ tự mình học, hiện giờ cô có rất nhiều thời gian gây dựng sự nghiệp mà mình muốn.
Khu trường học thật ra cũng rất rộng, phòng tuyển sinh ở tầng hai.
Sau khi Tô Nam hỏi thăm bảo vệ, lại lấy ra thẻ làm việc của mình, lúc này mới được đi lên.
Vì sắp khai giảng nên công việc ở phòng tuyển sinh rất bận rộn, Tô Nam gõ cửa, mọi người đều nhìn sang.
Vẻ ngoài xinh đẹp vẫn có ưu thế, ít nhất là các thầy cô đang bận giữa trời nóng cũng không quá nóng giận.
Một nữ giáo viên trẻ tuổi đến gần cửa hỏi: “Đồng chí cần làm gì?”
Tô Nam nói: “Cô giáo, tôi làm ở xưởng dệt, tôi muốn đến đăng ký tiếp tục đi học.”
Nghe vậy, những người khác lại bắt đầu bận rộn, nữ giáo viên trẻ này lại bảo Tô Nam lấy thẻ làm việc ra.
Tô Nam nói: “Có cần xác nhận của đơn vị không?”
“Không có xác nhận của đơn vị, không được chi trả học phí.”
Cuối cùng Tô Nam cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải không thể đi học là được: “Tôi có thể tự đóng học phí không? Đơn vị chúng tôi không có nhiều vị trí lắm, nhưng mà tôi lại rất muốn đi học, tôi đồng ý tự đóng học phí.”
Nhìn thấy ánh mắt đầy khát vọng của Tô Nam, giáo viên nữ cũng không nói gì. Nếu như đã tự đóng tiền, vậy bỏ đi. Dù sao danh sách của đơn vị cũng có hạn, bây giờ đều cần quan hệ mới có tên trong danh sách.
Giáo viên hỏi Tô Nam muốn học gì.
Tô Nam cầm tờ thể lệ tuyển sinh nhìn thử, quả thật có thiết kế thời trang.
Nhưng cũng có yêu cầu tuyển sinh, không phải muốn đến đăng ký là được, trừ khi được đơn vị cử đến mới có thể trực tiếp đăng ký học, còn nếu tự đăng ký cá nhân thì phải tham gia kiểm tra.
Nếu không đủ trình độ văn hóa thì dù có đi học cũng chỉ là chiếm dụng tài nguyên học tập. Tất nhiên, nếu như người đăng ký đã học lớp bổ túc cấp hai hoặc cấp ba thì có thể không cần kiểm tra, có thể trực tiếp đi học.
Tô Nam hơi lo lắng, cô chỉ mới học xong cấp hai. Tuy là bây giờ trong đầu vẫn còn ký ức cấp hai, nhưng mà dù sao cũng đã qua nhiều năm, chỉ sợ chữ thầy đã trả cho thầy.
Giáo viên phụ trách đăng ký tuyển sinh nói: “Một tuần nữa sẽ thi, nếu như muốn đăng ký thì điền vào phiếu thông tin đi, đến lúc đó lại đến tham gia kiểm tra.”
Tô Nam nhanh chóng điền vào phiếu thông tin, sau đó cầm một phần đề cương kiểm tra về.
Trên đường thử nhìn phần đề cương kia, hai môn ngữ văn toán học và tư tưởng chính trị.
Tô Nam lập tức đau đầu.
Còn phải nhanh chóng mua một bộ sách giáo khoa.
Thời buổi này sách rất quý, không thân thiết sẽ không mượn được, đó là điểm yếu của Tô Nam.
Tô Nam cũng không đi mua mới mà chạy đến cửa hàng sách cũ, mua một bộ sách giáo khoa về.
Lúc về đến nhà, Giang Linh đang quét dọn nhà cửa. Nhìn thấy cô xách nhiều sách như vậy về, nhanh chóng chạy đến giúp đỡ.
“Chị Nam Nam, chị lấy nhiều sách như vậy làm gì?”
Tô Nam đặt sách giáo khoa lên bàn: “Chị muốn tiếp tục đi học, muốn ôn bài một chút, đến lúc đó có thể tham gia kiểm tra.”
Giang Linh kinh ngạc: “Chị đã đi làm rồi mà còn đi học à?”
Tô Nam cười nói: “Chỉ cần muốn đi học, lúc nào cũng đi học được.”
Giang Linh nói: “Nhưng mà em không muốn đi học, em muốn ra ngoài kiếm tiền sớm một chút, mẹ em quá vất vả.”
Nghe thấy vậy, Tô Nam ngạc nhiên nói: “Điều kiện nhà em cũng đâu đến mức như vậy, Giang Linh, em vẫn là một đứa bé, vẫn nên học hành cho tốt.” Tuy là gia đình Giang Linh không giàu có, nhưng mà vì chỉ nuôi một đứa trẻ, lại có nhà ở, nên Tô Nam cảm thấy không đến mức khó khăn như vậy.
Giang Linh mím môi, chần chừ một lát mới nói thật với Tô Nam.
Hóa ra mỗi tháng tiền lương của Giang Ngọc Lan không chỉ phải nuôi một đứa con, mà còn phải gửi về quê.
Vì bà nội Giang Linh đã lớn tuổi, tuy là trong nhà có các bác các chú, nhưng mà ở quê rất nghèo, bà cụ lại thường xuyên bị bệnh, nên những người ở quê thường viết thư đến đòi tiền. Trước kia Dương Chính còn ở đây thì cũng sẽ gửi tiền về quê, gánh vác trách nhiệm nuôi mẹ.
Nhưng sau khi Dương Chính mất tích, công việc của anh ta cũng không chính thức trong biên chế, không thể nào cho người nhà tiếp nhận, có nghĩa là ở quê thiếu một khoản thu. Tất nhiên bên kia không đồng ý.
Khu trường học thật ra cũng rất rộng, phòng tuyển sinh ở tầng hai.
Sau khi Tô Nam hỏi thăm bảo vệ, lại lấy ra thẻ làm việc của mình, lúc này mới được đi lên.
Vì sắp khai giảng nên công việc ở phòng tuyển sinh rất bận rộn, Tô Nam gõ cửa, mọi người đều nhìn sang.
Vẻ ngoài xinh đẹp vẫn có ưu thế, ít nhất là các thầy cô đang bận giữa trời nóng cũng không quá nóng giận.
Một nữ giáo viên trẻ tuổi đến gần cửa hỏi: “Đồng chí cần làm gì?”
Tô Nam nói: “Cô giáo, tôi làm ở xưởng dệt, tôi muốn đến đăng ký tiếp tục đi học.”
Nghe vậy, những người khác lại bắt đầu bận rộn, nữ giáo viên trẻ này lại bảo Tô Nam lấy thẻ làm việc ra.
Tô Nam nói: “Có cần xác nhận của đơn vị không?”
“Không có xác nhận của đơn vị, không được chi trả học phí.”
Cuối cùng Tô Nam cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải không thể đi học là được: “Tôi có thể tự đóng học phí không? Đơn vị chúng tôi không có nhiều vị trí lắm, nhưng mà tôi lại rất muốn đi học, tôi đồng ý tự đóng học phí.”
Nhìn thấy ánh mắt đầy khát vọng của Tô Nam, giáo viên nữ cũng không nói gì. Nếu như đã tự đóng tiền, vậy bỏ đi. Dù sao danh sách của đơn vị cũng có hạn, bây giờ đều cần quan hệ mới có tên trong danh sách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giáo viên hỏi Tô Nam muốn học gì.
Tô Nam cầm tờ thể lệ tuyển sinh nhìn thử, quả thật có thiết kế thời trang.
Nhưng cũng có yêu cầu tuyển sinh, không phải muốn đến đăng ký là được, trừ khi được đơn vị cử đến mới có thể trực tiếp đăng ký học, còn nếu tự đăng ký cá nhân thì phải tham gia kiểm tra.
Nếu không đủ trình độ văn hóa thì dù có đi học cũng chỉ là chiếm dụng tài nguyên học tập. Tất nhiên, nếu như người đăng ký đã học lớp bổ túc cấp hai hoặc cấp ba thì có thể không cần kiểm tra, có thể trực tiếp đi học.
Tô Nam hơi lo lắng, cô chỉ mới học xong cấp hai. Tuy là bây giờ trong đầu vẫn còn ký ức cấp hai, nhưng mà dù sao cũng đã qua nhiều năm, chỉ sợ chữ thầy đã trả cho thầy.
Giáo viên phụ trách đăng ký tuyển sinh nói: “Một tuần nữa sẽ thi, nếu như muốn đăng ký thì điền vào phiếu thông tin đi, đến lúc đó lại đến tham gia kiểm tra.”
Tô Nam nhanh chóng điền vào phiếu thông tin, sau đó cầm một phần đề cương kiểm tra về.
Trên đường thử nhìn phần đề cương kia, hai môn ngữ văn toán học và tư tưởng chính trị.
Tô Nam lập tức đau đầu.
Còn phải nhanh chóng mua một bộ sách giáo khoa.
Thời buổi này sách rất quý, không thân thiết sẽ không mượn được, đó là điểm yếu của Tô Nam.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Nam cũng không đi mua mới mà chạy đến cửa hàng sách cũ, mua một bộ sách giáo khoa về.
Lúc về đến nhà, Giang Linh đang quét dọn nhà cửa. Nhìn thấy cô xách nhiều sách như vậy về, nhanh chóng chạy đến giúp đỡ.
“Chị Nam Nam, chị lấy nhiều sách như vậy làm gì?”
Tô Nam đặt sách giáo khoa lên bàn: “Chị muốn tiếp tục đi học, muốn ôn bài một chút, đến lúc đó có thể tham gia kiểm tra.”
Giang Linh kinh ngạc: “Chị đã đi làm rồi mà còn đi học à?”
Tô Nam cười nói: “Chỉ cần muốn đi học, lúc nào cũng đi học được.”
Giang Linh nói: “Nhưng mà em không muốn đi học, em muốn ra ngoài kiếm tiền sớm một chút, mẹ em quá vất vả.”
Nghe thấy vậy, Tô Nam ngạc nhiên nói: “Điều kiện nhà em cũng đâu đến mức như vậy, Giang Linh, em vẫn là một đứa bé, vẫn nên học hành cho tốt.” Tuy là gia đình Giang Linh không giàu có, nhưng mà vì chỉ nuôi một đứa trẻ, lại có nhà ở, nên Tô Nam cảm thấy không đến mức khó khăn như vậy.
Giang Linh mím môi, chần chừ một lát mới nói thật với Tô Nam.
Hóa ra mỗi tháng tiền lương của Giang Ngọc Lan không chỉ phải nuôi một đứa con, mà còn phải gửi về quê.
Vì bà nội Giang Linh đã lớn tuổi, tuy là trong nhà có các bác các chú, nhưng mà ở quê rất nghèo, bà cụ lại thường xuyên bị bệnh, nên những người ở quê thường viết thư đến đòi tiền. Trước kia Dương Chính còn ở đây thì cũng sẽ gửi tiền về quê, gánh vác trách nhiệm nuôi mẹ.
Nhưng sau khi Dương Chính mất tích, công việc của anh ta cũng không chính thức trong biên chế, không thể nào cho người nhà tiếp nhận, có nghĩa là ở quê thiếu một khoản thu. Tất nhiên bên kia không đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro