Hẹn Gặp
Hồ Đồ
2024-08-07 00:08:11
Châu Ngạn: “... Bây giờ hai chúng ta gặp mặt cũng chỉ để nói chuyện này thôi à?”
Tô Nam nói: “Em tìm anh vì chuyện này mà, trước đó không phải chúng ta đã hẹn rồi à?”
“Ai đến thế?”
“Chuyện này cũng không phải chuyện anh cần quan tâm, dù sao có thể thay mặt quyết định là được. Nhiệm vụ của em đã hoàn thành, anh chỉ cần phụ trách hẹn cha mẹ anh là được. Em nghĩ vì chuyện này, dù họ có việc lớn đến cỡ nào cũng sẽ đồng ý đến.”
Nếu bàn chuyện ly hôn giữa cô và Châu Ngạn, chỉ sợ cha mẹ Châu Ngạn sẽ bàn ngay trong đêm.
Châu Ngạn tức đến đau gan.
Hai ngày này anh ta đau đến ruột gan như cắt khúc, đêm thức trắng không ngủ được, nhìn sắc mặt Tô Nam tốt chưa này, vui vẻ đến cỡ nào chứ.
Tô Nam còn vội về đọc sách nữa, cũng không muốn nhiều lời: “Anh nhớ nói với cha mẹ đấy, ngày mốt hẹn tiệm cơm Quốc Doanh gần nhà anh đi. Hẳn là có thể đặt được phòng.”
Sợ là Châu Ngạn sẽ chơi xấu, cô nhắc nhở: “Nếu như anh không hẹn, vậy em sẽ tự hẹn cha mẹ anh.”
Châu Ngạn mấp máy môi: “Đến nhà nói chuyện không được sao?” Anh ta nghĩ nếu bàn ở nhà, vậy vẫn còn giống người một nhà, có cơ hội hòa hoãn.
Tô Nam nghe vậy thì cười: “Anh nói đùa à? Đến nhà anh bàn chuyện? Chưa đến cửa đã tức no bụng rồi. Được rồi, hẹn trước rồi đó.”
Nói xong nhanh chóng chạy mất, không cho Châu Ngạn cơ hội nói gì.
…
Tuy phòng của Tô Nam nhỏ, nhưng mà nếu như ngủ ở dưới sàn thì cũng có thể ở tạm. Chỉ có mẹ và bà nội đến, ba người phụ nữ cũng khá tiện.
Cũng may là của hồi môn của cô cũng nhiều, đủ chăn bông, có thể ngủ dưới sàn.
Mới sáng sớm đã thấy Giang đại tỷ ở trong nhà, cô chào hỏi Giang đại tỷ trước, Giang đại tỷ cúi đầu chào lại.
Giang Linh tìm giúp cô được một cái chiếu nát đến nỗi không thể nát hơn, có thể lót trên mặt sàn.
Tô Nam lập tức mang đi giặt sạch.
Lúc cô đứng bên cạnh ao định giặt chiếu, một chị dâu ở đại viện hỏi cô: “Chiếu đã nát như vậy, sao vẫn còn dùng?”
Tô Nam bèn nói trong nhà sắp có khách đến, dùng để trải dưới nền.
“Giọng nói của cô, là người ở nơi khác à?” Chị gái này tiếp tục hỏi tiếp.
Sau khi Tô Nam đến đây ở, những người từng gặp cô đều nhớ mong, vì cô quá xinh đẹp.
Lại biết cô làm ở nhà ăn, luôn muốn hỏi thăm cho những em trai trong nhà. Chỉ là ngày thường Thím Trần cũng không nói gì với người khác, hỏi cũng không biết được gì. Còn Tô Nam thì ngày nào cũng bận bịu không thấy tăm hơi, không có cơ hội nói chuyện.
Tô Nam vẫn không biết ý đồ của những người này, vẫn nói thật: “Tôi không phải là người thành phố. Cũng là dân tỉnh.”
Chị gái này vừa giặt đồ vừa nói: “Là công nhân chính thức hay tạm thời, cô đẹp như vậy có đối tượng chưa. Cô gái à, không phải tôi nhiều chuyện, với điều kiện này của cô nên nhanh chóng tìm một người thành phố, tìm được chỗ ổn định rồi tính, cũng đừng kén chọn quá.”
Tô Nam: “...”
Cô cười cười, vớt chiếu ra khỏi ao: “Chị này, lát nữa tôi phải ra ngoài rồi, đi trước nhé, chị cứ tiếp tục đi.”
Nói xong cầm lấy chiếu đi mất.
Chị gái này cân nhắc trong lòng, cô gái này còn làm giá quá đấy, tôi cũng chỉ muốn tìm cho cô một đối tượng trong thành phố thôi, cô còn giả vờ giả vịt.
Thật ra Tô Nam không hề bị chị gái này làm ảnh hưởng tâm trạng, lòng cô đã được nhà họ Châu rèn giũa, hoàn toàn không bị người ngoài ảnh hưởng.
Quả nhiên chỉ có “người thân” mới khiến mình tổn thương nhiều nhất.
Sau khi phơi chiếu xong, Tô Nam cầm một cuốn sách giáo khoa ra ngoài, cô đến ga xe chờ trước.
Dù sao đọc sách ở đâu cũng như nhau.
Xe không đến sớm, trái lại còn muộn, vì trên đường xe hư, tài xế phải sửa một giờ mới khởi động lại được.
Tô Nam cũng chưa ăn cơm, vẫn chờ ở ga xe.
Cuối cùng cũng chờ được xe ở quê đến, kích động chạy sang, không chờ nổi muốn gặp lại những gương mặt quen thuộc.
Đã bao nhiêu năm không gặp rồi chứ.
Đời trước, trước khi cô mất, bà nội sớm đã qua đời nhiều năm, mẹ cô cũng đã mất mấy năm rồi.
Lúc đó cô luôn nhớ đến hoàn cảnh trong nhà lúc còn nhỏ, nhớ đến khoảng thời gian ở bên cạnh họ.
Tô Nam nói: “Em tìm anh vì chuyện này mà, trước đó không phải chúng ta đã hẹn rồi à?”
“Ai đến thế?”
“Chuyện này cũng không phải chuyện anh cần quan tâm, dù sao có thể thay mặt quyết định là được. Nhiệm vụ của em đã hoàn thành, anh chỉ cần phụ trách hẹn cha mẹ anh là được. Em nghĩ vì chuyện này, dù họ có việc lớn đến cỡ nào cũng sẽ đồng ý đến.”
Nếu bàn chuyện ly hôn giữa cô và Châu Ngạn, chỉ sợ cha mẹ Châu Ngạn sẽ bàn ngay trong đêm.
Châu Ngạn tức đến đau gan.
Hai ngày này anh ta đau đến ruột gan như cắt khúc, đêm thức trắng không ngủ được, nhìn sắc mặt Tô Nam tốt chưa này, vui vẻ đến cỡ nào chứ.
Tô Nam còn vội về đọc sách nữa, cũng không muốn nhiều lời: “Anh nhớ nói với cha mẹ đấy, ngày mốt hẹn tiệm cơm Quốc Doanh gần nhà anh đi. Hẳn là có thể đặt được phòng.”
Sợ là Châu Ngạn sẽ chơi xấu, cô nhắc nhở: “Nếu như anh không hẹn, vậy em sẽ tự hẹn cha mẹ anh.”
Châu Ngạn mấp máy môi: “Đến nhà nói chuyện không được sao?” Anh ta nghĩ nếu bàn ở nhà, vậy vẫn còn giống người một nhà, có cơ hội hòa hoãn.
Tô Nam nghe vậy thì cười: “Anh nói đùa à? Đến nhà anh bàn chuyện? Chưa đến cửa đã tức no bụng rồi. Được rồi, hẹn trước rồi đó.”
Nói xong nhanh chóng chạy mất, không cho Châu Ngạn cơ hội nói gì.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy phòng của Tô Nam nhỏ, nhưng mà nếu như ngủ ở dưới sàn thì cũng có thể ở tạm. Chỉ có mẹ và bà nội đến, ba người phụ nữ cũng khá tiện.
Cũng may là của hồi môn của cô cũng nhiều, đủ chăn bông, có thể ngủ dưới sàn.
Mới sáng sớm đã thấy Giang đại tỷ ở trong nhà, cô chào hỏi Giang đại tỷ trước, Giang đại tỷ cúi đầu chào lại.
Giang Linh tìm giúp cô được một cái chiếu nát đến nỗi không thể nát hơn, có thể lót trên mặt sàn.
Tô Nam lập tức mang đi giặt sạch.
Lúc cô đứng bên cạnh ao định giặt chiếu, một chị dâu ở đại viện hỏi cô: “Chiếu đã nát như vậy, sao vẫn còn dùng?”
Tô Nam bèn nói trong nhà sắp có khách đến, dùng để trải dưới nền.
“Giọng nói của cô, là người ở nơi khác à?” Chị gái này tiếp tục hỏi tiếp.
Sau khi Tô Nam đến đây ở, những người từng gặp cô đều nhớ mong, vì cô quá xinh đẹp.
Lại biết cô làm ở nhà ăn, luôn muốn hỏi thăm cho những em trai trong nhà. Chỉ là ngày thường Thím Trần cũng không nói gì với người khác, hỏi cũng không biết được gì. Còn Tô Nam thì ngày nào cũng bận bịu không thấy tăm hơi, không có cơ hội nói chuyện.
Tô Nam vẫn không biết ý đồ của những người này, vẫn nói thật: “Tôi không phải là người thành phố. Cũng là dân tỉnh.”
Chị gái này vừa giặt đồ vừa nói: “Là công nhân chính thức hay tạm thời, cô đẹp như vậy có đối tượng chưa. Cô gái à, không phải tôi nhiều chuyện, với điều kiện này của cô nên nhanh chóng tìm một người thành phố, tìm được chỗ ổn định rồi tính, cũng đừng kén chọn quá.”
Tô Nam: “...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cười cười, vớt chiếu ra khỏi ao: “Chị này, lát nữa tôi phải ra ngoài rồi, đi trước nhé, chị cứ tiếp tục đi.”
Nói xong cầm lấy chiếu đi mất.
Chị gái này cân nhắc trong lòng, cô gái này còn làm giá quá đấy, tôi cũng chỉ muốn tìm cho cô một đối tượng trong thành phố thôi, cô còn giả vờ giả vịt.
Thật ra Tô Nam không hề bị chị gái này làm ảnh hưởng tâm trạng, lòng cô đã được nhà họ Châu rèn giũa, hoàn toàn không bị người ngoài ảnh hưởng.
Quả nhiên chỉ có “người thân” mới khiến mình tổn thương nhiều nhất.
Sau khi phơi chiếu xong, Tô Nam cầm một cuốn sách giáo khoa ra ngoài, cô đến ga xe chờ trước.
Dù sao đọc sách ở đâu cũng như nhau.
Xe không đến sớm, trái lại còn muộn, vì trên đường xe hư, tài xế phải sửa một giờ mới khởi động lại được.
Tô Nam cũng chưa ăn cơm, vẫn chờ ở ga xe.
Cuối cùng cũng chờ được xe ở quê đến, kích động chạy sang, không chờ nổi muốn gặp lại những gương mặt quen thuộc.
Đã bao nhiêu năm không gặp rồi chứ.
Đời trước, trước khi cô mất, bà nội sớm đã qua đời nhiều năm, mẹ cô cũng đã mất mấy năm rồi.
Lúc đó cô luôn nhớ đến hoàn cảnh trong nhà lúc còn nhỏ, nhớ đến khoảng thời gian ở bên cạnh họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro