Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Mẹ Chồng Ác Độc...
Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu
2024-11-21 18:35:29
“Sao có thể, sao mẹ nỡ để Khai Lâm chết.” Giang An Ni liên tục lắc đầu với con trai lớn: “Cậu con vào đại học, mỗi tháng được trợ cấp mười mấy đồng, cậu ấy tích cóp một chút, nhà chúng ta lại tích cóp một chút, không quá hai năm là có thể tích cóp ra tiền phí phẫu thuật cho Khai Lâm rồi.”
Lý Khai Nguyên dùng ánh mắt trào phúng nhìn cô ta, không mở miệng nữa.
“Phi.” Lưu Đại Ngân nhổ một ngụm về phía mẹ Giang và Giang An Ni: “Phí phẫu thuật của Khai Lâm tận sáu bảy trăm đồng, một năm em trai cô mới có hơn trăm đồng trợ cấp, cậu ta sẽ không ăn không mặc, tích cóp tất cả sao?”
“Giang An Ni, học phí của em trai cô đã gom góp đủ từ lâu rồi, cậu ta đòi tiền cô để mua đồ dùng kiếm thể diện trước mặt bạn học thôi. Cô vẫn chưa biết nhỉ, Giang Văn Chung vừa tới tỉnh thành đã mua một chiếc đồng hồ đeo tay mới, tốn hơn hai trăm đồng đó.”
Giang An Ni từ chối tin tưởng: “Chuyện này không thể nào, nghe nói học phí còn chưa đủ sao có tiền đi mua đồng hồ?”
Lưu Đại Ngân bĩu môi: “Nếu cô không tin, có thể hỏi hai đồng chí cảnh sát này một chút, có phải trên tay Giang Văn Chung đeo một chiếc đồng hồ mới tinh hay không.”
Cảnh sát Trần gật đầu nói: “Chiếc đồng hồ kia là tang vật đã bị tạm giữ lại.”
Giang An Ni lắc đầu không ngừng, từ chối tin lời cảnh sát nói.
Em trai cô ta không phải người như vậy, nhất định bọn họ đang lừa người.
Công tác điều tra đã kết thúc, hai đồng chí cảnh sát không còn lý do tiếp tục ở lại. Trưởng thôn và cảnh sát huyện thị trấn cũng ra về.
Khi đi, Lý Lưu Trụ dẫn theo cả hai đứa nhỏ. Lúc này trong phòng chỉ còn lại mẹ con nhà họ Giang và ba cha con Giang Nhị Phong.
Mẹ Giang hoang mang lo sợ, ngồi trên giường đất khóc hu hu.
Giang An Ni ngồi đối mặt với mẹ Giang, đôi mắt vô hồn, không biết đang nghĩ điều gì.
Biết chuyện vốn dĩ học phí của cháu trai đã đủ rồi, vậy mà vẫn đòi tiền từ chị gái, trong lòng Giang Nhị Phong cũng giận sôi máu.
“Được rồi, chị dâu, chị đừng khóc nữa, vẫn nên nghĩ xem làm thế nào đi.” Giang Nhị Phong nói.
Mẹ Giang vừa khóc, vừa thút tha thút thít nức nở nói: “Làm sao bây giờ? Đương nhiên là bảo cảnh sát thả Văn Chung ra rồi. Thằng bé ở trong đó ăn không ngon ngủ không tốt, không biết có gầy đi không. Đều do con mụ đáng chém ngàn đao Lưu Đại Ngân kia, nếu không phải bà ta…”
“Được rồi,” Giang Nhị Phong tức giận ngắt lời đối phương: “Chị dâu, chị đừng ngồi chỗ này than trách nữa. Trước mắt, nếu muốn Giang Văn Chung được thả ra, vẫn phải đi cầu xin người nhà họ Lý.”
“Tôi không thèm cầu xin bà ta. Hiện tại chắc chắn trong lòng Lưu Đại Ngân đang cực kỳ đắc ý, chỉ chờ tôi đến cầu xin bà ta…” Mẹ Giang kêu lên.
“Bây giờ Văn Chung đang bị tạm giam, An Ni cũng xác nhận khẩu cung, nói không phải con bé đưa tiền cho Văn Chung rồi. Nếu muốn cứu Văn Chung ra ngoài, vẫn phải nhờ người nhà họ Lý đứng ra, lên đồn công an tỉnh hủy bỏ báo án, nói mình lầm.”
Giang Nhị Phong lạnh lùng nói: “Chị dâu, nếu chị không muốn cầu xin nhà họ Lý, vậy cứ để Văn Chung bị nhốt ở đồn công an đi.”
Mẹ Giang hô lớn một tiếng: “Như vậy sao được, Văn Chung nhà tôi còn phải học đại học, sao có thể bị nhốt mãi như vậy?”
Lúc này Giang Nhị Phong cũng nóng nảy, tức giận nói: “Thế này không được, thế kia cũng không được, vậy chị nói xem phải làm sao bây giờ? Chị dâu, chị cứ ngẫm kỹ lại lời tôi nói đi, tôi về trước.”
“Văn Nghiệp, Văn Dương, chúng ta đi.”
Đợi cha con Giang Nhị Phong đi khỏi, Giang An Ni mới như vừa lấy lại tinh thần.
“Mẹ, lời mẹ chồng con nói có phải thật không? Học phí của Văn Chung thật sự đã gom góp đủ từ lâu, thằng bé đòi tiền con chỉ vì mua đồng hồ mới, kiếm thể diện trước mặt bạn học?” Giang An Ni đè nén thống khổ hỏi.
Hai mắt cô ta nhìn chằm chằm vào mẹ Giang, mẹ Giang bị nhìn chột dạ, cúi đầu.
Ánh mắt Giang An Ni trống rỗng vô hồn, đứng dậy như máy móc, cánh tay vung mạnh, chân lại bước rất nhỏ, lắc lư đi ra ngoài.
“An Ni, con đi đâu thế?”
“Con phải về nhà.”
“Mẹ đi với con, em trai con vẫn đang ở đồn công an, mẹ đi xin lỗi Lưu Đại Ngân, quỳ lạy bà ta, chỉ cần bà ta có thể buông tha Văn Chung, làm gì mẹ đều sẵn lòng.”
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Giang An Ni chảy theo khuôn mặt rơi xuống khóe miệng.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Giang An Ni lại vươn đầu lưỡi liếm một cái.
Đắng muốn chết.
Lúc này đúng vào giờ tan làm, mọi người đều quay về từ đồng ruộng, tốp năm tốp ba đi một chỗ với nhau.
Chuyện Giang Văn Chung trộm tiền bị cảnh sát bắt lại, cảnh sát tỉnh tới nhà họ Giang đã một truyền mười, mười truyền trăm, giống như mọc cánh, gần như người trong thôn đều biết chuyện rồi.
Mẹ Giang và Giang An Ni ra ngoài lúc này, không thể thiếu bị người ta chỉ trỏ nghị luận.
“Này, bà nghe nói chưa? Giang Văn Chung bị bắt lại rồi.”
“Sao có thể? Bà nói thật à? Cậu ta đường đường là sinh viên sao có thể bị bắt lại?”
“Chuyện này tôi biết, hình như là vì trộm tiền nên mới bị bắt lại.”
“Trộm tiền, cậu ta làm vậy không phải tự hủy tương lai sao?”
“Tôi nghe nói cậu ta tiền trộm còn là phí phẫu thuật của cháu trai út nhà họ Lý đó.”
“Phải không? Thiệt hay giả?”
“Tôi cũng nghe nói.”
……
Tiếng nghị luận giống như dao nhọn đâm vào trái tim mẹ giang.
Con trai bà ta luôn lấy làm tự hào, bây giờ lại bị những người này nghị luận sôi nổi.
Dù con trai có ra khỏi đồn công an, ở trong thôn cũng mất hết thể diện rồi.
Nghĩ tới đây, mẹ Giang lại hận Lưu Đại Ngân thêm vài phần.
Vốn dĩ bà ta chỉ muốn xé nát mặt đối phương, bây giờ đã chuyển thành hận không thể lột da lóc xương Lưu Đại Ngân.
Lý Khai Nguyên dùng ánh mắt trào phúng nhìn cô ta, không mở miệng nữa.
“Phi.” Lưu Đại Ngân nhổ một ngụm về phía mẹ Giang và Giang An Ni: “Phí phẫu thuật của Khai Lâm tận sáu bảy trăm đồng, một năm em trai cô mới có hơn trăm đồng trợ cấp, cậu ta sẽ không ăn không mặc, tích cóp tất cả sao?”
“Giang An Ni, học phí của em trai cô đã gom góp đủ từ lâu rồi, cậu ta đòi tiền cô để mua đồ dùng kiếm thể diện trước mặt bạn học thôi. Cô vẫn chưa biết nhỉ, Giang Văn Chung vừa tới tỉnh thành đã mua một chiếc đồng hồ đeo tay mới, tốn hơn hai trăm đồng đó.”
Giang An Ni từ chối tin tưởng: “Chuyện này không thể nào, nghe nói học phí còn chưa đủ sao có tiền đi mua đồng hồ?”
Lưu Đại Ngân bĩu môi: “Nếu cô không tin, có thể hỏi hai đồng chí cảnh sát này một chút, có phải trên tay Giang Văn Chung đeo một chiếc đồng hồ mới tinh hay không.”
Cảnh sát Trần gật đầu nói: “Chiếc đồng hồ kia là tang vật đã bị tạm giữ lại.”
Giang An Ni lắc đầu không ngừng, từ chối tin lời cảnh sát nói.
Em trai cô ta không phải người như vậy, nhất định bọn họ đang lừa người.
Công tác điều tra đã kết thúc, hai đồng chí cảnh sát không còn lý do tiếp tục ở lại. Trưởng thôn và cảnh sát huyện thị trấn cũng ra về.
Khi đi, Lý Lưu Trụ dẫn theo cả hai đứa nhỏ. Lúc này trong phòng chỉ còn lại mẹ con nhà họ Giang và ba cha con Giang Nhị Phong.
Mẹ Giang hoang mang lo sợ, ngồi trên giường đất khóc hu hu.
Giang An Ni ngồi đối mặt với mẹ Giang, đôi mắt vô hồn, không biết đang nghĩ điều gì.
Biết chuyện vốn dĩ học phí của cháu trai đã đủ rồi, vậy mà vẫn đòi tiền từ chị gái, trong lòng Giang Nhị Phong cũng giận sôi máu.
“Được rồi, chị dâu, chị đừng khóc nữa, vẫn nên nghĩ xem làm thế nào đi.” Giang Nhị Phong nói.
Mẹ Giang vừa khóc, vừa thút tha thút thít nức nở nói: “Làm sao bây giờ? Đương nhiên là bảo cảnh sát thả Văn Chung ra rồi. Thằng bé ở trong đó ăn không ngon ngủ không tốt, không biết có gầy đi không. Đều do con mụ đáng chém ngàn đao Lưu Đại Ngân kia, nếu không phải bà ta…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được rồi,” Giang Nhị Phong tức giận ngắt lời đối phương: “Chị dâu, chị đừng ngồi chỗ này than trách nữa. Trước mắt, nếu muốn Giang Văn Chung được thả ra, vẫn phải đi cầu xin người nhà họ Lý.”
“Tôi không thèm cầu xin bà ta. Hiện tại chắc chắn trong lòng Lưu Đại Ngân đang cực kỳ đắc ý, chỉ chờ tôi đến cầu xin bà ta…” Mẹ Giang kêu lên.
“Bây giờ Văn Chung đang bị tạm giam, An Ni cũng xác nhận khẩu cung, nói không phải con bé đưa tiền cho Văn Chung rồi. Nếu muốn cứu Văn Chung ra ngoài, vẫn phải nhờ người nhà họ Lý đứng ra, lên đồn công an tỉnh hủy bỏ báo án, nói mình lầm.”
Giang Nhị Phong lạnh lùng nói: “Chị dâu, nếu chị không muốn cầu xin nhà họ Lý, vậy cứ để Văn Chung bị nhốt ở đồn công an đi.”
Mẹ Giang hô lớn một tiếng: “Như vậy sao được, Văn Chung nhà tôi còn phải học đại học, sao có thể bị nhốt mãi như vậy?”
Lúc này Giang Nhị Phong cũng nóng nảy, tức giận nói: “Thế này không được, thế kia cũng không được, vậy chị nói xem phải làm sao bây giờ? Chị dâu, chị cứ ngẫm kỹ lại lời tôi nói đi, tôi về trước.”
“Văn Nghiệp, Văn Dương, chúng ta đi.”
Đợi cha con Giang Nhị Phong đi khỏi, Giang An Ni mới như vừa lấy lại tinh thần.
“Mẹ, lời mẹ chồng con nói có phải thật không? Học phí của Văn Chung thật sự đã gom góp đủ từ lâu, thằng bé đòi tiền con chỉ vì mua đồng hồ mới, kiếm thể diện trước mặt bạn học?” Giang An Ni đè nén thống khổ hỏi.
Hai mắt cô ta nhìn chằm chằm vào mẹ Giang, mẹ Giang bị nhìn chột dạ, cúi đầu.
Ánh mắt Giang An Ni trống rỗng vô hồn, đứng dậy như máy móc, cánh tay vung mạnh, chân lại bước rất nhỏ, lắc lư đi ra ngoài.
“An Ni, con đi đâu thế?”
“Con phải về nhà.”
“Mẹ đi với con, em trai con vẫn đang ở đồn công an, mẹ đi xin lỗi Lưu Đại Ngân, quỳ lạy bà ta, chỉ cần bà ta có thể buông tha Văn Chung, làm gì mẹ đều sẵn lòng.”
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Giang An Ni chảy theo khuôn mặt rơi xuống khóe miệng.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Giang An Ni lại vươn đầu lưỡi liếm một cái.
Đắng muốn chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này đúng vào giờ tan làm, mọi người đều quay về từ đồng ruộng, tốp năm tốp ba đi một chỗ với nhau.
Chuyện Giang Văn Chung trộm tiền bị cảnh sát bắt lại, cảnh sát tỉnh tới nhà họ Giang đã một truyền mười, mười truyền trăm, giống như mọc cánh, gần như người trong thôn đều biết chuyện rồi.
Mẹ Giang và Giang An Ni ra ngoài lúc này, không thể thiếu bị người ta chỉ trỏ nghị luận.
“Này, bà nghe nói chưa? Giang Văn Chung bị bắt lại rồi.”
“Sao có thể? Bà nói thật à? Cậu ta đường đường là sinh viên sao có thể bị bắt lại?”
“Chuyện này tôi biết, hình như là vì trộm tiền nên mới bị bắt lại.”
“Trộm tiền, cậu ta làm vậy không phải tự hủy tương lai sao?”
“Tôi nghe nói cậu ta tiền trộm còn là phí phẫu thuật của cháu trai út nhà họ Lý đó.”
“Phải không? Thiệt hay giả?”
“Tôi cũng nghe nói.”
……
Tiếng nghị luận giống như dao nhọn đâm vào trái tim mẹ giang.
Con trai bà ta luôn lấy làm tự hào, bây giờ lại bị những người này nghị luận sôi nổi.
Dù con trai có ra khỏi đồn công an, ở trong thôn cũng mất hết thể diện rồi.
Nghĩ tới đây, mẹ Giang lại hận Lưu Đại Ngân thêm vài phần.
Vốn dĩ bà ta chỉ muốn xé nát mặt đối phương, bây giờ đã chuyển thành hận không thể lột da lóc xương Lưu Đại Ngân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro