Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Mẹ Chồng Ác Độc...

Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu

2024-11-21 18:35:29

Giang An Ni ngây ngẩn cả người, cô ta không ngờ, Lý Lưu Trụ sẽ nói ra lời như vậy.

Không phải là cầm tiền trong nhà cho em trai sao? Bây giờ em trai đã bị trừng phạt rồi, có đến mức phải không thuận theo không buông tha như vậy không?

“Chỉ vì chuyện này, anh muốn ly hôn với tôi đúng không? Lý Lưu Trụ, anh có lương tâm không hả? Mấy năm nay, tôi theo anh chịu khổ, sinh cho anh hai đứa con trai, anh lại đối xử với tôi như vậy sao?”

“Chỉ vì mấy trăm đồng, anh muốn ly hôn với tôi đúng không?” Giang An Ni kêu lên.

Lý Khai Nguyên ở trong buồng, nghe rõ ràng lời mẹ cậu nói.

Nhưng mà cậu lại cảm thấy cha ly hôn mẹ không hề sai.

Trong lòng mẹ cậu, cậu và Khai Lâm chỉ có thể xếp thứ hai, thứ nhất chính là bà ngoại và cậu Văn Chung.

Trong nhà có món gì ngon, mẹ đều để cho cậu Văn Chung một phần, phiếu vải trong tay mẹ đều làm quần áo mới cho đối phương, còn quần áo của cậu và Khai Lâm, đều là quần áo cũ của người lớn sửa lại.

Lần này, mẹ còn cho cậu Văn Chung tiền phẫu thuật của Khai Lâm, chỉ vì cậu muốn học đại học.

Chẳng lẽ trong lòng mẹ không nghĩ đến, nếu chậm trễ Khai Lâm chữa bệnh, sẽ có hậu quả thế nào không?

Cậu rất thất vọng về mẹ mình.

Lý Lưu Trụ cũng rất thất vọng về Giang An Ni.

“Đúng, chỉ vì mấy trăm đồng, chỉ vì tiền đó là mạng con trai tôi! Giang An Ni, chúng ta ly hôn đi, con theo tôi, sau này phí nuôi nấng cũng không cần cô đưa.”

“Được, ly hôn thì ly hôn, có điều con không thể theo anh, con thuộc về tôi.”

Lý Lưu Trụ: “Cô muốn con, cô lấy gì nuôi? Đừng vì em trai với mẹ cô lại đem con đi bán.”

Giang An Ni bị nghẹn chết khiếp: “Anh…”

Đi đến cổng lớn cô ta lại vòng vèo trở lại: “Chuyện Văn Chung, rốt cuộc nhà họ Lý anh định giải quyết thế nào?”

Lý Lưu Trụ khom lưng thu dọn bát đũa, đầu cũng không ngước lên: “Chỉ cần nhà cô trả lại tiền cậu ta lấy đi và tiền mấy năm nay tôi nuôi cậu ta ăn học, chúng tôi sẽ lên tỉnh thành hủy bỏ báo án.”

“Anh… Tiền lần này Văn Chung nói thì thôi, tiền mấy năm trước rồi anh còn đòi lại? Lý Lưu Trụ, anh có thấy xấu hổ không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Lưu Trụ đáp lại không hề khách sáo: “Tiền của tôi là do tôi cực cực khổ khổ, dùng mồ hôi đổi lấy, việc gì phải lãng phí cho kẻ ăn cháo đá bát?”

Hắn đứng dậy, cách Giang An Ni hai mét, nói như chém đinh chặt sắt: “Về nhà thương lượng với mẹ cô lời tôi vừa nói, còn cuộc hôn nhân này, tôi ly chắc rồi.”

Giang An Ni nổi giận đùng đùng về nhà, nói lại lời của Lý Lưu Trụ với mẹ Giang.

Có điều đã lược bỏ chuyện Lý Lưu Trụ muốn ly hôn.

Giang An Ni còn tưởng rằng, lời đó chỉ là do Lý Lưu Trụ nổi nóng, không thể coi là thật, dù sao Lý Lưu Trụ cũng thích cô ta như vậy.

Nhưng Giang An Ni không biết, dù Lý Lưu Trụ có thích cô ta hơn đi nữa, cũng có ngày lạnh lòng.

Mẹ Giang nghe con gái nói xong, lại mắng người nhà họ Lý một trận.

Mắng xong, mẹ Giang cũng bình tĩnh lại, nghĩ đến con trai vẫn đang bị nhốt ở đồn công an, lại khóc một lúc lâu.

Khóc xong, Mẹ Giang tự hỏi mãi, tính xem nên đi đâu vay tiền, xem ra chỉ có trả lại tiền này, con trai mới có thể quay về.

Có điều mẹ Giang chỉ định trả lại số tiền lần này Giang Văn Chung lấy đi. Còn về số tiền sáu bảy năm nuôn Giang Văn Chung ăn học Lý Lưu Trụ nói, bà ta không định trả lại.

Là anh rể, nuôi em vợ học hành không phải thiên kinh địa nghĩa sao?

Trong nhà không có tiền, biết lấy đâu ra trả lại nhà họ Lý đây?

Đương nhiên là đi vay rồi.

Con của bà ta là sinh viên, sau này tiền đồ như gấm, bạn bè thân thích có thể không cho vay sao?

Mẹ Giang tràn đầy lòng tin, không kịp ăn trưa đã chạy tới nhà Giang Nhị Phong.

Giang Nhị Phong có một gái hai trai, con gái lớn đã gả chồng, con trai lớn vừa thành gia, một nhà năm người vừa ăn cơm xong.

Mẹ Giang tới rồi nhà đối phương, không hề khách sáo, nói ngay ý đồ đến.

Giang Nhị Phong không kịp nghĩ nhiều, mở miệng đồng ý luôn: “Chị dâu, tôi tận lực…”

Nhưng chưa kịp nói hết câu, vợ ông ta đã vươn tay nhéo hông ông ta một cái.

“Bà làm gì thế, tôi đang nói chuyện với chị dâu.” Giang Nhị Phong nhíu mày nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vợ ông ta nhìn mẹ Giang cười nói: “Chị dâu, chị không biết đấy thôi, Văn Nghiệp vừa cưới vợ, đến bây giờ tiền thiếu nợ bên ngoài vẫn chưa trả hết. Văn Dương cũng mười chín tuổi, đến tuổi trưởng thành rồi. Khoản tiền này, chúng em thật sự không biết lấy đâu ra.”

Mẹ Giang ngàn tính vạn tính, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới nhà Giang Nhị Phong không muốn cho bà ta mượn tiền.

Trong mắt bà ta, mở miệng vay tiền nhà Giang Nhị Phong là để mắt nhà ông ta rồi.

Bà ta đưa ra yêu cầu, nhà Giang Nhị Phong nên cúi người kính dâng tất cả tiền trong nhà ra, sao có thể không cho mượn.

Phải biết, con của bà ta là sinh viên đó, tương lai nhà họ Giang đều trông cậy vào con trai bà ta.

Nếu như biết trong lòng mẹ Giang nghĩ thế nào, chắc chắn vợ Giang Nhị Phong chỉ muốn nói hai chữ: Mẹ kiếp!

Sinh viên thì làm sao? Sinh viên cao quý, còn không phải làm việc không bằng heo chó.

Nhà họ Lý kia nuôi cậu ta ăn học, cuối cùng kết quả nhận được là gì? Còn không phải bị trộm hết tiền sao?

Rõ ràng trước đó đã gom góp đủ tiền học phí rồi, vì mua một chiếc đồng hồ ra oai, đã quên hết lễ nghĩa liêm sỉ ra sau đầu, làm ra chuyện không bằng súc sinh.

Chồng bà ta về nhà còn giải vây giúp cháu trai, theo bà ta thấy, nếu không phải Giang Văn Chung mở miệng nói không đủ học phí, Giang An Ni có thể lấy tiền chữa bệnh của con cho cậu ta sao?

Còn chị dâu kia của mình nữa, ăn không phải gạo nhà họ Lý, đốt không phải củi nhà bọn họ, ngày thường ngoài miệng khinh thường nhà họ Lý cũng thôi, còn vì “Thể diện” của con trai tính kế tiền cứu mạng của cháu ngoại ruột thì đúng là hơi quá đáng.

Thứ gì chứ!

Đừng nói không có tiền, dù có tiền cũng không cho gia đình toàn kẻ ăn cháo đá bát này vay.

Vợ Giang Nhị Phong nói tiếp: “Em nghe nói Văn Chung mua một chiếc đồng hồ mới trên tỉnh, bán nó đi cũng được vài trăm đồng nhỉ? Chị xem, Văn Chung cũng thật là, điều kiện gia đình thế nào không tự biết sao, còn mua đồng hồ nữa, không sợ người ta chê cười à?”

Mẹ Giang nói rất đúng lý hợp tình: “Con trai tôi là sinh viên, còn không thể dùng một chiếc đồng hồ sao?”

Vợ Giang Nhị Phong: “Có thể dùng, nếu như trong nhà có tiền, đồng hồ vàng đồng hồ bạc đều có thể dùng. Trong nhà không có tiền, thì đừng nên phùng má giả làm người mập.”

Sắc mặt mẹ Giang vừa trắng vừa đỏ, sau đó biến tím, cực kỳ xuất sắc.

“Tôi đi trước, không làm phiền chú thím thu dọn chén bát.” Mẹ Giang không mượn được một xu nào, còn ôm một bụng tức quay về.

Mẹ Giang đi khỏi, hai vợ chồng Giang Nhị Phong cãi nhau ầm ĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Số ký tự: 0