Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Mẹ Chồng Ác Độc...
Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu
2024-11-21 18:35:29
Giang Văn Chung đi về phía trước hai bước, đẩy người nhà họ Lý vào trong góc, che chắn ánh mắt người khác.
Thấy Giang Văn Chung đi đến trước mặt, Lý Tam Thuận mở miệng: “Văn Chung, cháu có thể trả lại tiền cho nhà bác không? Chị gái cháu nói…”
Nụ cười trên mặt Giang Văn Chung lập tức không duy trì được.
Anh ta cất cao giọng: “Bác trai, cháu biết bác cần dùng tiền gấp, nhưng tiền của cháu còn phải nộp học phí, thật sự không còn dư tiền cho bác.”
Lúc này đúng thời điểm ăn trưa, không ít sinh viên cầm hộp cơm xuống lầu, một câu này của Giang Văn Chung khiến rất nhiều người dừng lại xem náo nhiệt.
Giang Văn Chung mặc áo sơ mi trắng quần đen, văn nhã tuấn tú, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ xen chút ẩn nhẫn.
Vốn dĩ Giang Văn Chung định lừa người nhà họ Lý ra về trước, không ngờ, bọn họ đã biết chuyện chị gái lấy tiền đưa cho mình…
Việc này không thể giải quyết trong hòa bình rồi, anh ta biết rõ Lưu Đại Ngân mẹ chồng của chị gái mình là người đanh đá cỡ nào.
Kế sách duy nhất, là đánh đòn phủ đầu.
Nơi này là tỉnh thành, không phải trong thôn, không phải địa bàn nhà họ Lý, dù Lưu Đại Ngân có đanh đá hơn nữa, chỉ sợ cũng không có đất dụng võ.
Chỉ cần anh ta cắn chết không thừa nhận cầm tiền chị gái đưa, người nhà họ Lý có thể có biện pháp nào? Chẳng lẽ trên tiền của bọn họ còn có ký hiệu sao?
Giang Văn Chung cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên, nở nụ cười đắc ý.
Hừ, một đám chân đất biết được mấy chữ to, còn muốn đấu với sinh viên sao?
Nghĩ hay thật đấy.
Ba người nhà họ Lý đứng đối diện, mặc quần áo dài rộng cũ nát, khe rãnh tung hoành trên mặt hai vợ chồng trung niên kia, là hình tượng nông dân nghèo khổ điển hình trong thời đại này.
So sánh hai bên, cao thấp lập tức phân rõ.
Sinh viên đứng xem náo nhiệt xung quanh, đều đứng về phía Giang Văn Chung theo bản năng, nghe thấy ba người kia đến để đòi tiền Giang Văn Chung, còn là tiền học phí, đều trợn mắt oán giận nhìn ba người.
“Các người quá đáng thật đấy, ngay cả học phí của bạn học này cũng để ý.”
“Đúng thế, các người còn là bác trai bác gái của bạn ấy, bạn ấy vất vả lắm mới thi đỗ đại học, các người không chúc mừng thì thôi, vậy mà còn đuổi tới nơi này đòi tiền học phí của người ta, quá không hiểu chuyện rồi!”
“Các người có biết để thi đỗ đại học, bạn ấy đã phải vất vả thế nào không? Vậy mà các người lại có ý đồ với học phí của bạn ấy.”
“Bạn học này đáng thương quá, vô phúc mới có thân thích như vậy.”
“Tôi thi đỗ đại học, cả nhà đều vui mừng không chịu nổi. Đúng là không ngờ, còn có thân thích có ý đồ xấu với học phí của người ta.”
……
Người xung quanh nói chuyện như sóng biển ập đến, khiến mặt già của Lý Tam Thuận đỏ lên: “Văn Chung, chị gái cháu…”
Giang Văn Chung lập tức ngẩng đầu, ngắt lời Lý Tam Thuận: “Chị gái cháu làm sao? Hai bác đừng trút giận lên người chị ấy. Số tiền kia là tiền học phí của cháu, cháu không thể cho hai bác, hai bác về đi. Trước khi chết nguyện vọng lớn nhất của cha cháu chính là cháu có thể vào đại học, cháu đưa tiền cho hai bác, chẳng phải là bất hiếu sao?”
Giang Văn Chung rũ mắt xuống, có nước mắt chảy ra từ khóe mắt, giống như vo cùng thương tâm.
Người chung quanh càng tức giận hơn, chỉ vài câu ngắn ngủn, Giang Văn Chung đã khiến mọi người tưởng tượng ra câu chuyện, một cậu sinh viên mất cha, sống nương tựa lẫn nhau với chị gái, kết quả gặp phải người nhà cực phẩm, bị bắt nạt đủ điều…
“Các người là ai? Nếu không lấy được tiền sẽ tra tấn chị gái của bạn học này đúng không? Các người có còn nhân tính không thế?”
“Đúng vậy, bắt nạt hai kẻ cô nhi mất cha có bản lĩnh gì, giỏi thì tự mình kiếm tiền đi.”
“Nơi này là tỉnh thành, không phải nơi không quy không củ chỗ các người, nếu các người dám gây chuyện ở chỗ này, tôi sẽ đi báo cảnh sát.”
……
“Bạn học này, xin cậu đừng báo cảnh sát, dù sao bọn họ cũng là người thân của tôi.” Giang Văn Chung ngẩng đầu nói với người nọ.
Sau đó anh ta lại quay sang nói với ba người nhà họ Lý: “Bác trai, bác gái, chị Hai, ba người tới tỉnh thành sớm như vậy, chắc chắn vẫn chưa ăn cơm nhỉ? Cháu dẫn mọi người đi ăn gì đó trước nhé?”
Bạn học này tốt biết mấy, bị người lớn trong nhà tính kế tiền học phí, còn quan tâm người ta đã ăn cơm hay chưa…
Thật ra Giang Văn Chung nghĩ thế nào, chỉ mình anh ta biết.
Anh ta sợ để người nhà họ Lý ở lại chỗ này, bọn họ lại nói ra lời gì đó không nên nói, lưu lại ấn tượng không tốt trước mặt bạn học.
Đúng lúc ấy, một cậu nam sinh vóc người cao lớn duỗi tay rẽ đám đông ra bước vào, vừa tới đã ôm lấy bả vai Giang Văn Chung, vẻ mặt bất thiện nhìn ba người nhà họ Lý: “Lão Ngũ đừng sợ, có chuyện gì cứ nói với anh Ba, anh Ba ra mặt thay cậu.”
Đến tận lúc này Lưu Đại Ngân vẫn chưa nói gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn Giang Văn Chung diễn kịch.
Trước cổng trường đại học, Lý Tam Thuận còn nói với Lưu Đại Ngân: “Khả năng Văn Chung không biết số tiền đó là tiền chữa bệnh cho Khai Lâm, chúng ta nói chuyện tử tế với cậu ấy, có lẽ cậu ấy sẽ trả lại tiền cho chúng ta.”
Lưu Đại Ngân lại không suy nghĩ lạc quan như Lý Tam Thuận.
Thấy Giang Văn Chung đi đến trước mặt, Lý Tam Thuận mở miệng: “Văn Chung, cháu có thể trả lại tiền cho nhà bác không? Chị gái cháu nói…”
Nụ cười trên mặt Giang Văn Chung lập tức không duy trì được.
Anh ta cất cao giọng: “Bác trai, cháu biết bác cần dùng tiền gấp, nhưng tiền của cháu còn phải nộp học phí, thật sự không còn dư tiền cho bác.”
Lúc này đúng thời điểm ăn trưa, không ít sinh viên cầm hộp cơm xuống lầu, một câu này của Giang Văn Chung khiến rất nhiều người dừng lại xem náo nhiệt.
Giang Văn Chung mặc áo sơ mi trắng quần đen, văn nhã tuấn tú, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ xen chút ẩn nhẫn.
Vốn dĩ Giang Văn Chung định lừa người nhà họ Lý ra về trước, không ngờ, bọn họ đã biết chuyện chị gái lấy tiền đưa cho mình…
Việc này không thể giải quyết trong hòa bình rồi, anh ta biết rõ Lưu Đại Ngân mẹ chồng của chị gái mình là người đanh đá cỡ nào.
Kế sách duy nhất, là đánh đòn phủ đầu.
Nơi này là tỉnh thành, không phải trong thôn, không phải địa bàn nhà họ Lý, dù Lưu Đại Ngân có đanh đá hơn nữa, chỉ sợ cũng không có đất dụng võ.
Chỉ cần anh ta cắn chết không thừa nhận cầm tiền chị gái đưa, người nhà họ Lý có thể có biện pháp nào? Chẳng lẽ trên tiền của bọn họ còn có ký hiệu sao?
Giang Văn Chung cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên, nở nụ cười đắc ý.
Hừ, một đám chân đất biết được mấy chữ to, còn muốn đấu với sinh viên sao?
Nghĩ hay thật đấy.
Ba người nhà họ Lý đứng đối diện, mặc quần áo dài rộng cũ nát, khe rãnh tung hoành trên mặt hai vợ chồng trung niên kia, là hình tượng nông dân nghèo khổ điển hình trong thời đại này.
So sánh hai bên, cao thấp lập tức phân rõ.
Sinh viên đứng xem náo nhiệt xung quanh, đều đứng về phía Giang Văn Chung theo bản năng, nghe thấy ba người kia đến để đòi tiền Giang Văn Chung, còn là tiền học phí, đều trợn mắt oán giận nhìn ba người.
“Các người quá đáng thật đấy, ngay cả học phí của bạn học này cũng để ý.”
“Đúng thế, các người còn là bác trai bác gái của bạn ấy, bạn ấy vất vả lắm mới thi đỗ đại học, các người không chúc mừng thì thôi, vậy mà còn đuổi tới nơi này đòi tiền học phí của người ta, quá không hiểu chuyện rồi!”
“Các người có biết để thi đỗ đại học, bạn ấy đã phải vất vả thế nào không? Vậy mà các người lại có ý đồ với học phí của bạn ấy.”
“Bạn học này đáng thương quá, vô phúc mới có thân thích như vậy.”
“Tôi thi đỗ đại học, cả nhà đều vui mừng không chịu nổi. Đúng là không ngờ, còn có thân thích có ý đồ xấu với học phí của người ta.”
……
Người xung quanh nói chuyện như sóng biển ập đến, khiến mặt già của Lý Tam Thuận đỏ lên: “Văn Chung, chị gái cháu…”
Giang Văn Chung lập tức ngẩng đầu, ngắt lời Lý Tam Thuận: “Chị gái cháu làm sao? Hai bác đừng trút giận lên người chị ấy. Số tiền kia là tiền học phí của cháu, cháu không thể cho hai bác, hai bác về đi. Trước khi chết nguyện vọng lớn nhất của cha cháu chính là cháu có thể vào đại học, cháu đưa tiền cho hai bác, chẳng phải là bất hiếu sao?”
Giang Văn Chung rũ mắt xuống, có nước mắt chảy ra từ khóe mắt, giống như vo cùng thương tâm.
Người chung quanh càng tức giận hơn, chỉ vài câu ngắn ngủn, Giang Văn Chung đã khiến mọi người tưởng tượng ra câu chuyện, một cậu sinh viên mất cha, sống nương tựa lẫn nhau với chị gái, kết quả gặp phải người nhà cực phẩm, bị bắt nạt đủ điều…
“Các người là ai? Nếu không lấy được tiền sẽ tra tấn chị gái của bạn học này đúng không? Các người có còn nhân tính không thế?”
“Đúng vậy, bắt nạt hai kẻ cô nhi mất cha có bản lĩnh gì, giỏi thì tự mình kiếm tiền đi.”
“Nơi này là tỉnh thành, không phải nơi không quy không củ chỗ các người, nếu các người dám gây chuyện ở chỗ này, tôi sẽ đi báo cảnh sát.”
……
“Bạn học này, xin cậu đừng báo cảnh sát, dù sao bọn họ cũng là người thân của tôi.” Giang Văn Chung ngẩng đầu nói với người nọ.
Sau đó anh ta lại quay sang nói với ba người nhà họ Lý: “Bác trai, bác gái, chị Hai, ba người tới tỉnh thành sớm như vậy, chắc chắn vẫn chưa ăn cơm nhỉ? Cháu dẫn mọi người đi ăn gì đó trước nhé?”
Bạn học này tốt biết mấy, bị người lớn trong nhà tính kế tiền học phí, còn quan tâm người ta đã ăn cơm hay chưa…
Thật ra Giang Văn Chung nghĩ thế nào, chỉ mình anh ta biết.
Anh ta sợ để người nhà họ Lý ở lại chỗ này, bọn họ lại nói ra lời gì đó không nên nói, lưu lại ấn tượng không tốt trước mặt bạn học.
Đúng lúc ấy, một cậu nam sinh vóc người cao lớn duỗi tay rẽ đám đông ra bước vào, vừa tới đã ôm lấy bả vai Giang Văn Chung, vẻ mặt bất thiện nhìn ba người nhà họ Lý: “Lão Ngũ đừng sợ, có chuyện gì cứ nói với anh Ba, anh Ba ra mặt thay cậu.”
Đến tận lúc này Lưu Đại Ngân vẫn chưa nói gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn Giang Văn Chung diễn kịch.
Trước cổng trường đại học, Lý Tam Thuận còn nói với Lưu Đại Ngân: “Khả năng Văn Chung không biết số tiền đó là tiền chữa bệnh cho Khai Lâm, chúng ta nói chuyện tử tế với cậu ấy, có lẽ cậu ấy sẽ trả lại tiền cho chúng ta.”
Lưu Đại Ngân lại không suy nghĩ lạc quan như Lý Tam Thuận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro