Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Ngựa Giống Pháo...
Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu
2024-11-21 18:35:29
Tiếng bước chân vang lên trong phòng, rất nhanh cửa đã mở ra. Trong phòng có không ít người, lúc này đều cùng một động tác ngoái đầu nhìn lại đây.
Người mở cửa là bác sĩ Tiền, trông thấy mẹ con Lưu Đại Ngân, ông ấy rất vui mừng: “Mau vào, mau vào.”
Trong phòng có ít nhất mười người đang đứng, lúc này tất cả ánh mắt đều dính chặt vào túi da rắn trên lưng Lý Lưu Trụ.
Lý Lưu Trụ: Áp lực nặng như núi.
Lưu Đại Ngân thì ngược lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, không bị ảnh hưởng chút nào.
Bác sĩ Tiền cười giải thích nghi hoặc cho bọn họ: “Những người này đều là người mua gà nướng nhà chị, biết sáng hôm nay hai mẹ con đến, trời còn chưa sáng đã tới gõ cửa nhà tôi rồi.”
Giải thích với Lưu Đại Ngân xong, ông ấy lại cười mắng mấy người kia: “Tròng mắt sắp rơi xuống đất cả rồi đấy, mẹ con bọn họ đều là nông dân thật thà, các vị cẩn thân đừng làm người ta sợ.”
“Không phải vì chúng tôi quá kích động sao?”
“Chị gái, xin lỗi nhé, quá kích động rồi, ha ha.”
Trên mặt Lưu Đại Ngân mang ý cười, đặt túi da rắn lên trên bàn: “Tổng cộng hai mươi lăm con gà nướng, mười chín con lớn nhỏ như nhau, chỉ có sáu con hơi nhỏ hơn chút, tôi đã thêm vào mỗi con bốn cái bóng gà.”
“Tôi muốn con này.”
“Tôi muốn con này.”
“Chị gái, con nào là con kèm móng gà? Ông cụ nhà tôi chỉ thích thứ đó.”
“Tôi cũng muốn kèm móng gà, móng gà ki, gặm lên đúng là có tư vị.”
“Ăn móng gà, cẩn thận run tay.”
“Cái ông này, ông là bác sĩ đó, sao còn tin mấy thứ ấy.”
“Tôi không tin, nhưng ông ăn thì tôi tin.”
Người quen biết trêu chọc nhau, lấy gà nướng từ tay Lý Đại Ngân, đem tiền đã chuẩn bị từ trước cho Lý Lưu Trụ đang đứng bên cạnh bà ấy. Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại người nhà họ Tiền.
Dáng người vợ bác sĩ tiền không cao lắm, vừa nhìn đã biết là kiểu rất dịu dàng.
Lưu Đại Ngân lấy bao chân gà đã chuẩn bị từ trước ra: “Chị Tiền, chúng tôi có thể bán ra nhiều gà nướng như vậy, ít nhiều nhờ ơn bác sĩ Tiền, đây là chút lòng thành của chúng tôi, xin ngài đừng từ chối.”
Vợ bác sĩ Tiền liên tục xua tay: “Chúng tôi chỉ đứng giữa dắt dây, sao có thể không biết xấu hổ nhận đồ của chị. Hơn nữa, nhà chị cũng coi như đã giúp đỡ chúng tôi, nếu không chúng tôi biết đi đâu mua chút đồ ăn mặn.”
Lưu Đại Ngân đặt chân gà lên bàn: “Chị Tiền, chỗ này là một bọc chân gà không đáng giá tiền thôi, nếu chị không nhận, lòng tôi luôn cảm thấy băn khoăn.”
Bác sĩ Tiền ở bên cạnh cũng nói: “Chúng tôi chỉ thuận tay giúp chút việc, sao có thể nhận quà của nhà chị?”
Lưu Đại Ngân: “Tôi đã mang theo rồi, nếu anh chị không nhận, vậy tôi phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại để chúng tôi mang về?”
Bác sĩ Tiền nghe vậy không tiện từ chối thêm, bảo vợ mình nhận lấy.
Sau đó lại liên tục có người tới nhà bọn họ, lấy gà nướng mình đặt trước. Chưa đến giờ bác sĩ Tiền đi làm, gà nướng đã hết sạch.
Triệu Đại Ngân rút ra một tờ giấy từ trong túi, đưa cho bác sĩ Tiền: “Bác sĩ Tiền, đây là số điện báo nhà tôi, nếu anh chị muốn mua gà nướng tiếp, trên sáu con chúng tôi sẽ đưa hàng.”
Bác sĩ Tiền nhận lấy tờ giấy, cất vào túi mình: “Vậy được, sau này vẫn phải làm phiền chị rồi.”
Hai mươi lăm con gà nướng, mỗi con sáu đồng rưỡi, tổng cộng một trăm sáu mươi hai đồng năm mao, cộng thêm mười con gà nướng bảy mươi đồng… Mẹ nó, chẳng phải là hơn hai trăm ba mươi đồng sao?
Mãi cho đến khi ra khỏi cửa nhà bác sĩ Tiền, Lưu Đại Ngân vẫn cảm giác như đi trên bông, không chân thực lắm.
Bà ấy vươn tay, véo cánh tay con trai mình một cái.
Lý Lưu Trụ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi hơi mỏng, Lưu Đại Ngân lại dùng sức, lập tức khiến hắn đau đến mức nhảy dựng lên.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Đang yên đang lành véo con làm gì?”
Lưu Đại Ngân: “Mẹ xem có phải đang nằm mơ hay không.”
Lời này khiến Lý Lưu T rụ không hiểu ra sao: “Mẹ nằm mơ thì véo con làm gì?”
Lưu Đại Ngân lườm qua: “Chẳng lẽ mẹ tự véo mình?”
“Véo con, véo con.” Lý Lưu Trụ cười toe toét, giống như người vừa rồi bị đau nhảy dựng lên không phải hắn vậy.
“Mẹ, vậy có phải đang nằm mơ hay không?”
“Vừa rồi mẹ véo con một cái, có đau không?”
Lý Lưu Trụ gật đầu thật mạnh: “Đau.”
Lưu Đại Ngân đi trước con trai, đầu không ngoảnh lại: “Đau chứng minh không phải nằm mơ.”
Lý Lưu Trụ sung sướng trong lòng, không phải nằm mơ, vậy chính là gà nướng thật sự bán được hơn hai trăm đồng.
Hơn hai trăm đồng đó! Nghĩ đến thôi Lý Lưu Trụ đã cảm thấy tim đập nhanh rồi.
Đợi hắn lấy lại tinh thần, mẹ hắn đã đi rất xa.
“Mẹ, mẹ.” Lý Lưu Trụ vội vàng đuổi theo Lưu Đại Ngân, ngón tay chỉ về hướng khác: “Mẹ, mẹ đi nhầm đường rồi, bên kia mới là đường chúng ta phải đi.”
Lưu Đại Ngân: “Không đi nhầm.”
Lý Lưu Trụ: “Mẹ, thật sự đi nhầm rồi, bên kia mới là đường tới nhà ga, chúng ta từ bên kia tới.”
Lưu Đại Ngân: “Nghe mẹ, chúng ta không đi nhầm. Nhìn thấy con đường lớn bên kia không, chúng ta qua bên đó.”
Đúng lúc có một chiếc xe buýt chạy từ giao lộ trước mặt chậm rãi lái qua, Lý Lưu Trụ giật mình hiểu ra: “Mẹ, chúng ta ngồi xe buýt đến nhà ga ạ? Thật ra không cần thiết, từ chỗ này đến ga tàu không xa lắm, chúng ta đi bộ qua là được rồi.”
Thấy Lưu Đại Ngân chỉ mải đi về phía trước, không hề để ý tới hắn, Lý Lưu Trụ vỗ trán mình một cái: “Mẹ, có phải mẹ mệt rồi không? Vậy chúng ta ngồi xe buýt đi, dù sao cũng chỉ một hai mao tiền.”
Lưu Đại Ngân nhón mũi chân, lại cốc đầu con trai mình một cái: “Một hai mao không phải là tiền à? Mua gạo cũng mua được một cân đó!”
“Nếu không đi xe buýt, chúng ta đi con đường này làm gì? Xa hơn không ít đâu.”
Đứa con trai này, đi theo làm chân chạy vặt còn được, đúng là không thông minh chút nào.
Người mở cửa là bác sĩ Tiền, trông thấy mẹ con Lưu Đại Ngân, ông ấy rất vui mừng: “Mau vào, mau vào.”
Trong phòng có ít nhất mười người đang đứng, lúc này tất cả ánh mắt đều dính chặt vào túi da rắn trên lưng Lý Lưu Trụ.
Lý Lưu Trụ: Áp lực nặng như núi.
Lưu Đại Ngân thì ngược lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, không bị ảnh hưởng chút nào.
Bác sĩ Tiền cười giải thích nghi hoặc cho bọn họ: “Những người này đều là người mua gà nướng nhà chị, biết sáng hôm nay hai mẹ con đến, trời còn chưa sáng đã tới gõ cửa nhà tôi rồi.”
Giải thích với Lưu Đại Ngân xong, ông ấy lại cười mắng mấy người kia: “Tròng mắt sắp rơi xuống đất cả rồi đấy, mẹ con bọn họ đều là nông dân thật thà, các vị cẩn thân đừng làm người ta sợ.”
“Không phải vì chúng tôi quá kích động sao?”
“Chị gái, xin lỗi nhé, quá kích động rồi, ha ha.”
Trên mặt Lưu Đại Ngân mang ý cười, đặt túi da rắn lên trên bàn: “Tổng cộng hai mươi lăm con gà nướng, mười chín con lớn nhỏ như nhau, chỉ có sáu con hơi nhỏ hơn chút, tôi đã thêm vào mỗi con bốn cái bóng gà.”
“Tôi muốn con này.”
“Tôi muốn con này.”
“Chị gái, con nào là con kèm móng gà? Ông cụ nhà tôi chỉ thích thứ đó.”
“Tôi cũng muốn kèm móng gà, móng gà ki, gặm lên đúng là có tư vị.”
“Ăn móng gà, cẩn thận run tay.”
“Cái ông này, ông là bác sĩ đó, sao còn tin mấy thứ ấy.”
“Tôi không tin, nhưng ông ăn thì tôi tin.”
Người quen biết trêu chọc nhau, lấy gà nướng từ tay Lý Đại Ngân, đem tiền đã chuẩn bị từ trước cho Lý Lưu Trụ đang đứng bên cạnh bà ấy. Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại người nhà họ Tiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dáng người vợ bác sĩ tiền không cao lắm, vừa nhìn đã biết là kiểu rất dịu dàng.
Lưu Đại Ngân lấy bao chân gà đã chuẩn bị từ trước ra: “Chị Tiền, chúng tôi có thể bán ra nhiều gà nướng như vậy, ít nhiều nhờ ơn bác sĩ Tiền, đây là chút lòng thành của chúng tôi, xin ngài đừng từ chối.”
Vợ bác sĩ Tiền liên tục xua tay: “Chúng tôi chỉ đứng giữa dắt dây, sao có thể không biết xấu hổ nhận đồ của chị. Hơn nữa, nhà chị cũng coi như đã giúp đỡ chúng tôi, nếu không chúng tôi biết đi đâu mua chút đồ ăn mặn.”
Lưu Đại Ngân đặt chân gà lên bàn: “Chị Tiền, chỗ này là một bọc chân gà không đáng giá tiền thôi, nếu chị không nhận, lòng tôi luôn cảm thấy băn khoăn.”
Bác sĩ Tiền ở bên cạnh cũng nói: “Chúng tôi chỉ thuận tay giúp chút việc, sao có thể nhận quà của nhà chị?”
Lưu Đại Ngân: “Tôi đã mang theo rồi, nếu anh chị không nhận, vậy tôi phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại để chúng tôi mang về?”
Bác sĩ Tiền nghe vậy không tiện từ chối thêm, bảo vợ mình nhận lấy.
Sau đó lại liên tục có người tới nhà bọn họ, lấy gà nướng mình đặt trước. Chưa đến giờ bác sĩ Tiền đi làm, gà nướng đã hết sạch.
Triệu Đại Ngân rút ra một tờ giấy từ trong túi, đưa cho bác sĩ Tiền: “Bác sĩ Tiền, đây là số điện báo nhà tôi, nếu anh chị muốn mua gà nướng tiếp, trên sáu con chúng tôi sẽ đưa hàng.”
Bác sĩ Tiền nhận lấy tờ giấy, cất vào túi mình: “Vậy được, sau này vẫn phải làm phiền chị rồi.”
Hai mươi lăm con gà nướng, mỗi con sáu đồng rưỡi, tổng cộng một trăm sáu mươi hai đồng năm mao, cộng thêm mười con gà nướng bảy mươi đồng… Mẹ nó, chẳng phải là hơn hai trăm ba mươi đồng sao?
Mãi cho đến khi ra khỏi cửa nhà bác sĩ Tiền, Lưu Đại Ngân vẫn cảm giác như đi trên bông, không chân thực lắm.
Bà ấy vươn tay, véo cánh tay con trai mình một cái.
Lý Lưu Trụ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi hơi mỏng, Lưu Đại Ngân lại dùng sức, lập tức khiến hắn đau đến mức nhảy dựng lên.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Đang yên đang lành véo con làm gì?”
Lưu Đại Ngân: “Mẹ xem có phải đang nằm mơ hay không.”
Lời này khiến Lý Lưu T rụ không hiểu ra sao: “Mẹ nằm mơ thì véo con làm gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Đại Ngân lườm qua: “Chẳng lẽ mẹ tự véo mình?”
“Véo con, véo con.” Lý Lưu Trụ cười toe toét, giống như người vừa rồi bị đau nhảy dựng lên không phải hắn vậy.
“Mẹ, vậy có phải đang nằm mơ hay không?”
“Vừa rồi mẹ véo con một cái, có đau không?”
Lý Lưu Trụ gật đầu thật mạnh: “Đau.”
Lưu Đại Ngân đi trước con trai, đầu không ngoảnh lại: “Đau chứng minh không phải nằm mơ.”
Lý Lưu Trụ sung sướng trong lòng, không phải nằm mơ, vậy chính là gà nướng thật sự bán được hơn hai trăm đồng.
Hơn hai trăm đồng đó! Nghĩ đến thôi Lý Lưu Trụ đã cảm thấy tim đập nhanh rồi.
Đợi hắn lấy lại tinh thần, mẹ hắn đã đi rất xa.
“Mẹ, mẹ.” Lý Lưu Trụ vội vàng đuổi theo Lưu Đại Ngân, ngón tay chỉ về hướng khác: “Mẹ, mẹ đi nhầm đường rồi, bên kia mới là đường chúng ta phải đi.”
Lưu Đại Ngân: “Không đi nhầm.”
Lý Lưu Trụ: “Mẹ, thật sự đi nhầm rồi, bên kia mới là đường tới nhà ga, chúng ta từ bên kia tới.”
Lưu Đại Ngân: “Nghe mẹ, chúng ta không đi nhầm. Nhìn thấy con đường lớn bên kia không, chúng ta qua bên đó.”
Đúng lúc có một chiếc xe buýt chạy từ giao lộ trước mặt chậm rãi lái qua, Lý Lưu Trụ giật mình hiểu ra: “Mẹ, chúng ta ngồi xe buýt đến nhà ga ạ? Thật ra không cần thiết, từ chỗ này đến ga tàu không xa lắm, chúng ta đi bộ qua là được rồi.”
Thấy Lưu Đại Ngân chỉ mải đi về phía trước, không hề để ý tới hắn, Lý Lưu Trụ vỗ trán mình một cái: “Mẹ, có phải mẹ mệt rồi không? Vậy chúng ta ngồi xe buýt đi, dù sao cũng chỉ một hai mao tiền.”
Lưu Đại Ngân nhón mũi chân, lại cốc đầu con trai mình một cái: “Một hai mao không phải là tiền à? Mua gạo cũng mua được một cân đó!”
“Nếu không đi xe buýt, chúng ta đi con đường này làm gì? Xa hơn không ít đâu.”
Đứa con trai này, đi theo làm chân chạy vặt còn được, đúng là không thông minh chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro