Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Ngựa Giống Pháo...
Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu
2024-11-21 18:35:29
Lý Tam Thuận nhìn một đống tiền mặt màu sắc rực rỡ trước mắt, không dám tin xoa xoa mắt mình.
“Tất cả… Đều là?” Ông ấy lắp bắp hỏi.
Lưu Đại Ngân vung tay lên, dáng vẻ chỉ điểm giang sơn: “Đều là.”
“Sao nhiều như vậy?” Lý Tam Thuận lẩm bẩm tự nói: “Vậy mười con gà nướng kia cũng bán hết rồi?”
Lưu Đại Ngân gật đầu: “Bán hết rồi.”
Hai mắt Lý Tam Thuận mơ màng, không biết đang nghĩ điều gì.
Lưu Đại Ngân cẩn thận vuốt phẳng từng tờ tiền, sắp xếp gọn gàng, nói: “Đợi đến tối tôi mang tiền qua trả cho người ta, thiếu nợ mãi không hay.”
“Bà nói là tiền gà trống?” Lý Tam Thuận gật đầu liên tục: “Đúng là nên trả, sau này muốn mua gà trống cũng dễ mua.”
Lưu Đại Ngân liếc mắt nhìn ông ấy: “Sau này?”
Lý Tam Thuận rất có tinh thần: “Không phải bà nghe cảnh sát tỉnh nói, văn kiện mới quy định bắt đầu từ mùng một tháng mười có thể làm mua bán nhỏ hay sao? Chúng ta bán gà nướng.”
“Ông không phản đối?” Lưu Đại Ngân hỏi.
“Không phản đối không phản đối.” Lý Tam Thuận lắc đầu liên tục.
Nếu đã quyết định làm gà nướng, Lưu Đại Ngân muốn tự mình nuôi gà. Chợ phiên trên thị trấn có bán gà trống, Lưu Đại Ngân đi dạo một vòng, mua về năm con gà.
Không phải bà ấy không muốn mua nhiều, mà chợ phiên căn bản không có nhiều.
Hiện tại là tháng tám, qua mấy tháng nữa là đến tết, không phải cần tiền gấp, căn bản không ai mang gà trống trong nhà ra chợ bán vào lúc này. Ai cũng biết, cuối năm chắc chắn giá gà trống sẽ tăng thêm mấy mao tiền.
Lưu Đại Ngân không định nuôi số gà này trong nhà mình, toàn bộ gửi ở nhà Lý Thường Hữu, để bọn họ nuôi giúp.
Lưu Đại Ngân đã nói với vợ chồng bọn họ, gà tăng một cân sẽ cho bọn họ năm mao tiền.
Vợ chồng Lý Thường Hữu tính toán một phen, sau đó nhanh chóng đồng ý.
Nhưng số gà này còn lâu mới đủ, có điều Lưu Đại Ngân đã mua nhiều gà như vậy, trong thôn đã bắt đầu có tin đồn nhảm nhí, nếu lại mua gà trong thôn, khả năng cán bộ thôn và cảnh sát sẽ tới cửa.
Lưu Đại Ngân suy ngẫm một phen, quyết định qua thôn bên cạnh mua gà.
Đầu tiên thương lượng trước với nông hộ nuôi gà, bảo bọn họ giữ lại hết gà trong nhà cho Lưu Đại Ngân, đến thời điểm bắt gà, Lưu Đại Ngân sẽ trả bọn họ nhiều hơn năm mao tiền so với giá thị trường.
Nói làm là làm ngay, Lưu Đại Ngân tới nhà cô em chồng mình trước.
Nhà cô em chồng ở thôn Đại Căn, thôn kia cách thôn bọn họ không xa, là thôn giàu có nhất quanh khu vực này.
Với chuyện thôn dân lén nuôi gia súc gia cầm, từ trước đến nay bí thư chi bộ thôn Đại Căn luôn mắt nhắm mắt mở, nên gà trong thôn bọn họ nhiều hơn các thôn khác không ít.
Lưu Đại Ngân dẫn cháu trai đi cùng, chồng và con trai phải ra đồng làm việc, trong nhà không có ai, không tiện để cháu trai ở nhà một mình.
Buổi chiều Lưu Đại Ngân mới đi, nếu đi buổi sáng, người ta sẽ giữ lại ăn cơm, quá phiền toái người ta.
Khi đi bà ấy khóa chặt cửa lớn, nhưng khi về cửa lớn lại mở rộng. Lưu Đại Ngân nghi hoặc, có người tới nhà mình sao?
Lúc này chồng với con trai bà ấy vẫn chưa tan làm nhỉ?
Ôm theo nghi hoặc trong lòng, Lưu Đại Ngân nhanh chân vào nhà.
Trong nhà thật sự có người tới, là trưởng thôn và hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang ngồi giữa nhà.
“Mẹ, mẹ về rồi.” Lý Lưu Trụ và cha mình ngồi xổm trong góc tường, thấy Lưu Đại Ngân như nhìn thấy cứu tinh.
Lưu Đại Ngân tạm thời không để ý tới con trai, mà quay sang hỏi trưởng thôn: “Trưởng thôn, chuyện này là thế nào? Hai đồng chí, các anh tới nhà tôi có việc gì sao?”
Trưởng thôn nói thẳng tình hình: “Có người cử báo nhà chị đầu cơ trục lợi, hai đồng chí này tới điều tra tình hình.”
Lý Tam Thuận đưa mắt ra hiệu cho bà ấy, ý là mình và con trai chưa nói gì cả.
Trong lòng đã có tính toán, Lưu Đại Ngân lập tức gào khan một tiếng: “Hai đồng chí cảnh sát, trưởng thôn, đúng là vu oan cho chúng tôi mà, chúng tôi là đồng chí căn chính miêu hồng, tuân thủ phát luật, sao có thể làm ra chuyện đầu cơ trục lợi?”
“Là kẻ đáng chết nào, vậy mà dám bôi nhọ nhà chúng tôi như vậy, đồng chí cảnh sát, các anh cứ việc điều tra, nhà họ Lý chúng tôi sẽ phối hợp tuyệt đối.”
Vốn dĩ giọng Lưu Đại Ngân đã lớn rồi, gào lên như vậy, nóc nhà sắp bị bà ấy chọc thủng.
“Chúng tôi nhận được cử báo, nói bà mua rất nhiều gà trống, làm thành gà nướng đem bán, có đúng vậy không?” Một cảnh sát hỏi.
“Tôi mua gà trống, làm thành gà nướng thật, nhưng làm gà nướng là phạm pháp sao? Nếu nấu đồ ăn là phạm pháp, nói như vậy, chẳng phải chúng ta đều đói chết.”
“Chị làm nhiều gà nướng như vậy, ăn cũng ăn không hết, không phải đem bán thì làm gì?”
Lưu Đại Ngân tự tìm một chiếc ghế ngồi xuống: “Đồng chí, sức khỏe cháu trai út nhà tôi không tốt, vừa phẫu thuật trên tỉnh thành về, khi ở bệnh viện tôi nghe người ta nói…”
Lưu Đại Ngân làm ra vẻ ngượng ngùng: “Nghe người ta nói chỉ cần đi khắp chùa miếu ở tỉnh thành, mỗi ngôi chùa thượng cống cho phật tổ một con gà nướng, cháu trai tôi sẽ hết bệnh, tôi nghĩ đi cầu một chút cũng tốt, mong bồ tát phù hộ cháu trai tôi khỏe mạnh, bình yên, nên mới mua gà trống làm thành gà nướng, lên tỉnh thành cúng bái.”
Rõ ràng cảnh sát không tin: “Bà có chứng cứ gì chứng minh mình lên tỉnh thành?”
Không cần Lưu Đại Ngân nhắc nhở, Lý Tam Thuận đã vào buồng trong lấy ra hai tờ vé tàu hỏa.
Lưu Đại Ngân nhận lấy đưa cho cảnh sát: “Đồng chí, đây là vé tàu, hai người nhìn xem. Nhà chúng tôi không có một người thân nào ở tỉnh thành, trời xa đất lạ, nếu thật sự đi bán gà nướng, chắc chắn không thể đi về trong ngày đúng không? Nhiều gà nướng như vậy, muốn bán phải lén lút bán, sao có thể bán hết trong ngày?”
Lưu Đại Ngân nói vậy cũng có lý, hiện tại cả nước đều đả đảo đầu cơ trục lợi, hai mẹ con Lưu Đại Ngân muốn bán nhiều gà nướng như vậy trong thời gian ngắn là chuyện không có khả năng,
“Chúng tôi muốn lục soát trong nhà một chút, chị không ý kiến chứ?” Một cảnh sát trong đám người hỏi.
Lưu Đại Ngân cười nói: “Bắt trộm phải bắt tang vật, bắt gian bắt cả đôi, đồng chí, hai người cứ việc lục soát, nếu thật sự lục soát ra thứ gì, tôi sẽ tiếp thu xử phạt của nhà nước.”
Trong nhà đã không còn gì cả, nước chát gia vị đã bị Lý Tam Thuận nhân lúc trời tối đưa tới nhà Lý Thường Hữu giấu đi rồi.
Hai cảnh sát tìm tòi một vòng quanh nhà họ Lý, ngoài lông gà ra không tìm thấy thứ gì khác.
Giống như lời Lưu Đại Ngân nói, bắt trộm bắt tang vật, bắt gian bắt cả đôi, chứng cứ đều không có, sao định tội được người nhà họ Lý.
“Tất cả… Đều là?” Ông ấy lắp bắp hỏi.
Lưu Đại Ngân vung tay lên, dáng vẻ chỉ điểm giang sơn: “Đều là.”
“Sao nhiều như vậy?” Lý Tam Thuận lẩm bẩm tự nói: “Vậy mười con gà nướng kia cũng bán hết rồi?”
Lưu Đại Ngân gật đầu: “Bán hết rồi.”
Hai mắt Lý Tam Thuận mơ màng, không biết đang nghĩ điều gì.
Lưu Đại Ngân cẩn thận vuốt phẳng từng tờ tiền, sắp xếp gọn gàng, nói: “Đợi đến tối tôi mang tiền qua trả cho người ta, thiếu nợ mãi không hay.”
“Bà nói là tiền gà trống?” Lý Tam Thuận gật đầu liên tục: “Đúng là nên trả, sau này muốn mua gà trống cũng dễ mua.”
Lưu Đại Ngân liếc mắt nhìn ông ấy: “Sau này?”
Lý Tam Thuận rất có tinh thần: “Không phải bà nghe cảnh sát tỉnh nói, văn kiện mới quy định bắt đầu từ mùng một tháng mười có thể làm mua bán nhỏ hay sao? Chúng ta bán gà nướng.”
“Ông không phản đối?” Lưu Đại Ngân hỏi.
“Không phản đối không phản đối.” Lý Tam Thuận lắc đầu liên tục.
Nếu đã quyết định làm gà nướng, Lưu Đại Ngân muốn tự mình nuôi gà. Chợ phiên trên thị trấn có bán gà trống, Lưu Đại Ngân đi dạo một vòng, mua về năm con gà.
Không phải bà ấy không muốn mua nhiều, mà chợ phiên căn bản không có nhiều.
Hiện tại là tháng tám, qua mấy tháng nữa là đến tết, không phải cần tiền gấp, căn bản không ai mang gà trống trong nhà ra chợ bán vào lúc này. Ai cũng biết, cuối năm chắc chắn giá gà trống sẽ tăng thêm mấy mao tiền.
Lưu Đại Ngân không định nuôi số gà này trong nhà mình, toàn bộ gửi ở nhà Lý Thường Hữu, để bọn họ nuôi giúp.
Lưu Đại Ngân đã nói với vợ chồng bọn họ, gà tăng một cân sẽ cho bọn họ năm mao tiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vợ chồng Lý Thường Hữu tính toán một phen, sau đó nhanh chóng đồng ý.
Nhưng số gà này còn lâu mới đủ, có điều Lưu Đại Ngân đã mua nhiều gà như vậy, trong thôn đã bắt đầu có tin đồn nhảm nhí, nếu lại mua gà trong thôn, khả năng cán bộ thôn và cảnh sát sẽ tới cửa.
Lưu Đại Ngân suy ngẫm một phen, quyết định qua thôn bên cạnh mua gà.
Đầu tiên thương lượng trước với nông hộ nuôi gà, bảo bọn họ giữ lại hết gà trong nhà cho Lưu Đại Ngân, đến thời điểm bắt gà, Lưu Đại Ngân sẽ trả bọn họ nhiều hơn năm mao tiền so với giá thị trường.
Nói làm là làm ngay, Lưu Đại Ngân tới nhà cô em chồng mình trước.
Nhà cô em chồng ở thôn Đại Căn, thôn kia cách thôn bọn họ không xa, là thôn giàu có nhất quanh khu vực này.
Với chuyện thôn dân lén nuôi gia súc gia cầm, từ trước đến nay bí thư chi bộ thôn Đại Căn luôn mắt nhắm mắt mở, nên gà trong thôn bọn họ nhiều hơn các thôn khác không ít.
Lưu Đại Ngân dẫn cháu trai đi cùng, chồng và con trai phải ra đồng làm việc, trong nhà không có ai, không tiện để cháu trai ở nhà một mình.
Buổi chiều Lưu Đại Ngân mới đi, nếu đi buổi sáng, người ta sẽ giữ lại ăn cơm, quá phiền toái người ta.
Khi đi bà ấy khóa chặt cửa lớn, nhưng khi về cửa lớn lại mở rộng. Lưu Đại Ngân nghi hoặc, có người tới nhà mình sao?
Lúc này chồng với con trai bà ấy vẫn chưa tan làm nhỉ?
Ôm theo nghi hoặc trong lòng, Lưu Đại Ngân nhanh chân vào nhà.
Trong nhà thật sự có người tới, là trưởng thôn và hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang ngồi giữa nhà.
“Mẹ, mẹ về rồi.” Lý Lưu Trụ và cha mình ngồi xổm trong góc tường, thấy Lưu Đại Ngân như nhìn thấy cứu tinh.
Lưu Đại Ngân tạm thời không để ý tới con trai, mà quay sang hỏi trưởng thôn: “Trưởng thôn, chuyện này là thế nào? Hai đồng chí, các anh tới nhà tôi có việc gì sao?”
Trưởng thôn nói thẳng tình hình: “Có người cử báo nhà chị đầu cơ trục lợi, hai đồng chí này tới điều tra tình hình.”
Lý Tam Thuận đưa mắt ra hiệu cho bà ấy, ý là mình và con trai chưa nói gì cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng đã có tính toán, Lưu Đại Ngân lập tức gào khan một tiếng: “Hai đồng chí cảnh sát, trưởng thôn, đúng là vu oan cho chúng tôi mà, chúng tôi là đồng chí căn chính miêu hồng, tuân thủ phát luật, sao có thể làm ra chuyện đầu cơ trục lợi?”
“Là kẻ đáng chết nào, vậy mà dám bôi nhọ nhà chúng tôi như vậy, đồng chí cảnh sát, các anh cứ việc điều tra, nhà họ Lý chúng tôi sẽ phối hợp tuyệt đối.”
Vốn dĩ giọng Lưu Đại Ngân đã lớn rồi, gào lên như vậy, nóc nhà sắp bị bà ấy chọc thủng.
“Chúng tôi nhận được cử báo, nói bà mua rất nhiều gà trống, làm thành gà nướng đem bán, có đúng vậy không?” Một cảnh sát hỏi.
“Tôi mua gà trống, làm thành gà nướng thật, nhưng làm gà nướng là phạm pháp sao? Nếu nấu đồ ăn là phạm pháp, nói như vậy, chẳng phải chúng ta đều đói chết.”
“Chị làm nhiều gà nướng như vậy, ăn cũng ăn không hết, không phải đem bán thì làm gì?”
Lưu Đại Ngân tự tìm một chiếc ghế ngồi xuống: “Đồng chí, sức khỏe cháu trai út nhà tôi không tốt, vừa phẫu thuật trên tỉnh thành về, khi ở bệnh viện tôi nghe người ta nói…”
Lưu Đại Ngân làm ra vẻ ngượng ngùng: “Nghe người ta nói chỉ cần đi khắp chùa miếu ở tỉnh thành, mỗi ngôi chùa thượng cống cho phật tổ một con gà nướng, cháu trai tôi sẽ hết bệnh, tôi nghĩ đi cầu một chút cũng tốt, mong bồ tát phù hộ cháu trai tôi khỏe mạnh, bình yên, nên mới mua gà trống làm thành gà nướng, lên tỉnh thành cúng bái.”
Rõ ràng cảnh sát không tin: “Bà có chứng cứ gì chứng minh mình lên tỉnh thành?”
Không cần Lưu Đại Ngân nhắc nhở, Lý Tam Thuận đã vào buồng trong lấy ra hai tờ vé tàu hỏa.
Lưu Đại Ngân nhận lấy đưa cho cảnh sát: “Đồng chí, đây là vé tàu, hai người nhìn xem. Nhà chúng tôi không có một người thân nào ở tỉnh thành, trời xa đất lạ, nếu thật sự đi bán gà nướng, chắc chắn không thể đi về trong ngày đúng không? Nhiều gà nướng như vậy, muốn bán phải lén lút bán, sao có thể bán hết trong ngày?”
Lưu Đại Ngân nói vậy cũng có lý, hiện tại cả nước đều đả đảo đầu cơ trục lợi, hai mẹ con Lưu Đại Ngân muốn bán nhiều gà nướng như vậy trong thời gian ngắn là chuyện không có khả năng,
“Chúng tôi muốn lục soát trong nhà một chút, chị không ý kiến chứ?” Một cảnh sát trong đám người hỏi.
Lưu Đại Ngân cười nói: “Bắt trộm phải bắt tang vật, bắt gian bắt cả đôi, đồng chí, hai người cứ việc lục soát, nếu thật sự lục soát ra thứ gì, tôi sẽ tiếp thu xử phạt của nhà nước.”
Trong nhà đã không còn gì cả, nước chát gia vị đã bị Lý Tam Thuận nhân lúc trời tối đưa tới nhà Lý Thường Hữu giấu đi rồi.
Hai cảnh sát tìm tòi một vòng quanh nhà họ Lý, ngoài lông gà ra không tìm thấy thứ gì khác.
Giống như lời Lưu Đại Ngân nói, bắt trộm bắt tang vật, bắt gian bắt cả đôi, chứng cứ đều không có, sao định tội được người nhà họ Lý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro