Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Ngựa Giống Pháo...
Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu
2024-11-21 18:35:29
“Những lời bà nói tôi đều biết.” Lý Tam Thuận cất giọng khàn khàn: “Nhưng buôn bán, là phạm pháp.”
Cổng lớn bên ngoài đã khóa lại từ lâu, trong phòng chỉ còn lại người trong nhà. Lưu Đại Ngân vẫn nhìn trái nhìn phải, xác định không có người khác mới yên tâm.
“Tam Thuận, ông còn nhớ khi ở đồn công an trên tỉnh, tôi ra ngoài một chuyến xong về trễ không?” Lưu Đại Ngân hỏi.
Lý Tam Thuận có chút mờ mịt: “Nhớ rõ, khi ấy tôi còn hỏi bà sao lại đi lâu như vậy, bà cũng chưa nói.”
“Khi tôi đi ra ngoài, có nghe được hai đồng chí cảnh sát nói chuyện phiếm, nói cấp trên gửi văn kiện xuống, đợi qua tháng mười là có thể làm ăn buôn bán nhỏ.”
Lưu Đại Ngân tung ra một tin tức lớn.
“Thật?”
“Giả?”
Hai cha con nhà họ Lý trăm miệng một lời, hỏi.
Lưu Đại Ngân: “Tôi dám nói bậy sao? Cho dù nói bậy sao tôi có thể biết cái gì là văn kiện.”
“Đúng vậy, văn kiện là cái gì?” Lý Tam Thuận hỏi.
“Tôi cũng không biết, hình như chính là thông báo cấp trên gửi xuống.” Lưu Đại Ngân trả lời: “Bọn họ nói văn kiện viết, chính sách thay đổi, có thể làm mua bán nhỏ.”
Thật ra căn bản Lưu Đại ngân không hề nghe được người nào nói văn kiện gì đó, tất cả đều do bà ấy bịa ra.
Sở dĩ lúc đó bà ấy về trễ, là vì đi vệ sinh xong ra ngoài bị lạc đường.
Chồng bà ấy là người cổ hủ, muốn thuyết phục không dễ dàng, Lưu Đại Ngân đành phải tìm lý do như vậy.
Chuyện này vẫn là bà ấy xem được từ quyển sách viết về “Giang Văn Chung” kia, sau ngày mùng một tháng mười, trung ương sẽ gửi xuống văn kiện, cho phép hộ gia đình làm buôn bán nhỏ.
Lý Tam Thuận ngẫm nghĩ một lát, rồi hỏi: “Tháng mười cho phép làm mua bán nhỏ, vậy chúng ta để đến tết rồi làm chút gà nướng đem bán?”
Lưu Đại Ngân: “Bọn họ nói mười tháng, là lịch dương, cũng chính là tháng chín âm lịch, không phải tháng tám Khai Lâm phải lên tỉnh thành kiểm tra lại sao? Chúng ta nướng mấy con gà, xem xem có bán được không.”
Lý Tam Thuận vẫn có chút lo lắng: “Âm lịch dương lịch cơ bản kém nhau một tháng, tháng tám âm lịch là tháng chín dương lịch, không phải khi đó vẫn chưa thể làm mua bán nhỏ sao? Lỡ như bị bắt lại, chúng ta phải làm thế nào?”
Lưu Đại Ngân: “Bị bắt thì bị bắt, chúng ta bằng này tuổi rồi, còn sợ cái gì.”
Lý Tam Thuận vẫn còn vấn đề: “Vậy nếu không bán được thì sao?”
Lưu Đại Ngân: “Thì chúng ta tự ăn.”
Đến đây cuối cùng Lý Tam Thuận cũng nhả ra: “Vậy được, vì cháu trai, chúng ta tranh đua một phen.”
Nếu đã quyết định sẽ làm gà nướng, vậy thì mấy con gà trong nhà phải hầu hạ cẩn thận.
Lưu Đại Ngân trông cháu không thể ra đồng làm việc, nên dẫn theo hai đứa đi đào rau dại, bắt giun khắp nơi.
Để kiếm thức ăn cho gà, Lưu Đại Ngân còn chủ động xin đội sản xuất cho ra ruộng bắp bắt sâu.
Việc này là việc nhà nông có công điểm cao nhất, ngay cả xới đất phí sức cũng không nhiều công điểm bằng việc này.
Lá bắp có rất nhiều răng cưa nhỏ, dễ cào người ta bị thương, một khi bị cào trúng, miệng vết thương sẽ sưng đau, ngứa ngáy, vô cùng khó chịu.
Làm việc ở ruộng bắp cần mặc quần áo dài tay, trên đầu cũng phải trùm khăn kín mít, tay còn phải đeo bao tay. Dưới cái nóng hơn ba mươi độ này, ruộng bắp kín bưng một ngọn gió nhỏ cũng không có, thật sự nóng như lồng hấp.
Bịt bọc kín mít làm việc trong đó, cảm giác thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Công việc này ngay cả gia đình thiếu sức lao động, cuối năm không đủ công điểm cũng không muốn đi.
Bình thường việc này đều do đội trưởng đội sản xuất sắp xếp, mọi người thay phiên nhau làm.
Chỉ vì sâu bắt được có thể nuôi gà, Lưu Đại Ngân chủ động xin đi.
Tháng tám, Lưu Đại Ngân đém bán hết số gà nhà mình nuôi năm nay, gom góp được tám đồng, lên hiệu thuốc trên huyện mua dược liệu.
Cách làm gà nướng nhà họ Lý, ngoài vài loại gia vị thường thấy ra, còn cần hơn hai mươi loại dược liệu khác.
Hai mươi mấy năm không làm thứ này, Lý Tam Thuận cảm thấy có chút mới lạ, tay chân luống cuống.
Từ khoảnh khắc khi thịt gà tỏa ra mùi hương, Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm đã canh giữ trước bệ bếp với ánh mắt trông mong.
“Ông nội, ông nội, khi nào gà nướng mới chín ạ?” Lý Khai Nguyên chảy nước miếng hỏi.
Lý Tam Thuận cười ha hả nói: “Phải ngày mai mới ăn được. Gà này nướng xong, còn phải ủ trong nồi một đêm, hương vị mới tuyệt, thịt gà cũng mềm.”
Lý Khai Nguyên có chút thất vọng: “Ngày mai mới ăn được ạ.”
Lưu Đại Ngân nhóm lửa trước bệ bếp: “Khai Nguyên, cháu dẫn Khai Lâm ra ngoài trước đi, trong này quá nóng, đợi lát nữa bà nội cho hai đứa gặm chân gà.”
Lý Khai Nguyên cắn móng tay: “Nhưng ông nội nói ngày mai gà nướng mới ăn được.”
Lưu Đại Ngân lại thêm chút củi: “Gà nướng mai mới ăn được, nhưng chân gà hôm nay có thể ăn rồi.”
Gà nướng nhà họ Lý không giống gà nướng nhà khác, trước khi làm gà nướng phải chặt bỏ chân gà.
Chân gà chặt ra Lưu Đại Ngân cũng ném vào trong nồi, đợi sau khi hầm mềm thì lấy ra cho hai đứa nhỏ ăn.
Lý Khai Nguyên nuốt nước miếng, gật đầu, dẫn em trai ra ngoài.
Tay nghề của Lý Tam Thuận không giảm sút, gà nướng vẫn thơm như trước kia.
Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận thương lượng với nhau, quyết định ngày mười một tháng tám đi tàu hỏa lên tỉnh thành kiểm tra lại cho Khai Lâm, tiện thể bán gà nướng luôn.
Mười lăm tháng tám là tết Trung Thu, mọi người đều sẵn lòng tiêu pha mua chút đồ ngon về ăn.
Một con gà nướng bán bảy đồng tiền, đây là cái giá sau khi suy xét rất lâu Lưu Đại Ngân mới định ra.
Trong huyện, một con gà mổ sẵn hai cân bán giá ba đồng hai, một con gà nướng bình thường bán năm đồng, gà trong nhà Lưu Đại Ngân thì khác, mỗi con nặng trên ba cân, bán cái giá này cũng không đắt, huống chi còn không cần phiếu thịt. Chuyện khác không nói, chỉ riêng chuyện không cần phiếu thịt này thôi, chính là ưu thế rất lớn rồi.
Cổng lớn bên ngoài đã khóa lại từ lâu, trong phòng chỉ còn lại người trong nhà. Lưu Đại Ngân vẫn nhìn trái nhìn phải, xác định không có người khác mới yên tâm.
“Tam Thuận, ông còn nhớ khi ở đồn công an trên tỉnh, tôi ra ngoài một chuyến xong về trễ không?” Lưu Đại Ngân hỏi.
Lý Tam Thuận có chút mờ mịt: “Nhớ rõ, khi ấy tôi còn hỏi bà sao lại đi lâu như vậy, bà cũng chưa nói.”
“Khi tôi đi ra ngoài, có nghe được hai đồng chí cảnh sát nói chuyện phiếm, nói cấp trên gửi văn kiện xuống, đợi qua tháng mười là có thể làm ăn buôn bán nhỏ.”
Lưu Đại Ngân tung ra một tin tức lớn.
“Thật?”
“Giả?”
Hai cha con nhà họ Lý trăm miệng một lời, hỏi.
Lưu Đại Ngân: “Tôi dám nói bậy sao? Cho dù nói bậy sao tôi có thể biết cái gì là văn kiện.”
“Đúng vậy, văn kiện là cái gì?” Lý Tam Thuận hỏi.
“Tôi cũng không biết, hình như chính là thông báo cấp trên gửi xuống.” Lưu Đại Ngân trả lời: “Bọn họ nói văn kiện viết, chính sách thay đổi, có thể làm mua bán nhỏ.”
Thật ra căn bản Lưu Đại ngân không hề nghe được người nào nói văn kiện gì đó, tất cả đều do bà ấy bịa ra.
Sở dĩ lúc đó bà ấy về trễ, là vì đi vệ sinh xong ra ngoài bị lạc đường.
Chồng bà ấy là người cổ hủ, muốn thuyết phục không dễ dàng, Lưu Đại Ngân đành phải tìm lý do như vậy.
Chuyện này vẫn là bà ấy xem được từ quyển sách viết về “Giang Văn Chung” kia, sau ngày mùng một tháng mười, trung ương sẽ gửi xuống văn kiện, cho phép hộ gia đình làm buôn bán nhỏ.
Lý Tam Thuận ngẫm nghĩ một lát, rồi hỏi: “Tháng mười cho phép làm mua bán nhỏ, vậy chúng ta để đến tết rồi làm chút gà nướng đem bán?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Đại Ngân: “Bọn họ nói mười tháng, là lịch dương, cũng chính là tháng chín âm lịch, không phải tháng tám Khai Lâm phải lên tỉnh thành kiểm tra lại sao? Chúng ta nướng mấy con gà, xem xem có bán được không.”
Lý Tam Thuận vẫn có chút lo lắng: “Âm lịch dương lịch cơ bản kém nhau một tháng, tháng tám âm lịch là tháng chín dương lịch, không phải khi đó vẫn chưa thể làm mua bán nhỏ sao? Lỡ như bị bắt lại, chúng ta phải làm thế nào?”
Lưu Đại Ngân: “Bị bắt thì bị bắt, chúng ta bằng này tuổi rồi, còn sợ cái gì.”
Lý Tam Thuận vẫn còn vấn đề: “Vậy nếu không bán được thì sao?”
Lưu Đại Ngân: “Thì chúng ta tự ăn.”
Đến đây cuối cùng Lý Tam Thuận cũng nhả ra: “Vậy được, vì cháu trai, chúng ta tranh đua một phen.”
Nếu đã quyết định sẽ làm gà nướng, vậy thì mấy con gà trong nhà phải hầu hạ cẩn thận.
Lưu Đại Ngân trông cháu không thể ra đồng làm việc, nên dẫn theo hai đứa đi đào rau dại, bắt giun khắp nơi.
Để kiếm thức ăn cho gà, Lưu Đại Ngân còn chủ động xin đội sản xuất cho ra ruộng bắp bắt sâu.
Việc này là việc nhà nông có công điểm cao nhất, ngay cả xới đất phí sức cũng không nhiều công điểm bằng việc này.
Lá bắp có rất nhiều răng cưa nhỏ, dễ cào người ta bị thương, một khi bị cào trúng, miệng vết thương sẽ sưng đau, ngứa ngáy, vô cùng khó chịu.
Làm việc ở ruộng bắp cần mặc quần áo dài tay, trên đầu cũng phải trùm khăn kín mít, tay còn phải đeo bao tay. Dưới cái nóng hơn ba mươi độ này, ruộng bắp kín bưng một ngọn gió nhỏ cũng không có, thật sự nóng như lồng hấp.
Bịt bọc kín mít làm việc trong đó, cảm giác thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Công việc này ngay cả gia đình thiếu sức lao động, cuối năm không đủ công điểm cũng không muốn đi.
Bình thường việc này đều do đội trưởng đội sản xuất sắp xếp, mọi người thay phiên nhau làm.
Chỉ vì sâu bắt được có thể nuôi gà, Lưu Đại Ngân chủ động xin đi.
Tháng tám, Lưu Đại Ngân đém bán hết số gà nhà mình nuôi năm nay, gom góp được tám đồng, lên hiệu thuốc trên huyện mua dược liệu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cách làm gà nướng nhà họ Lý, ngoài vài loại gia vị thường thấy ra, còn cần hơn hai mươi loại dược liệu khác.
Hai mươi mấy năm không làm thứ này, Lý Tam Thuận cảm thấy có chút mới lạ, tay chân luống cuống.
Từ khoảnh khắc khi thịt gà tỏa ra mùi hương, Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm đã canh giữ trước bệ bếp với ánh mắt trông mong.
“Ông nội, ông nội, khi nào gà nướng mới chín ạ?” Lý Khai Nguyên chảy nước miếng hỏi.
Lý Tam Thuận cười ha hả nói: “Phải ngày mai mới ăn được. Gà này nướng xong, còn phải ủ trong nồi một đêm, hương vị mới tuyệt, thịt gà cũng mềm.”
Lý Khai Nguyên có chút thất vọng: “Ngày mai mới ăn được ạ.”
Lưu Đại Ngân nhóm lửa trước bệ bếp: “Khai Nguyên, cháu dẫn Khai Lâm ra ngoài trước đi, trong này quá nóng, đợi lát nữa bà nội cho hai đứa gặm chân gà.”
Lý Khai Nguyên cắn móng tay: “Nhưng ông nội nói ngày mai gà nướng mới ăn được.”
Lưu Đại Ngân lại thêm chút củi: “Gà nướng mai mới ăn được, nhưng chân gà hôm nay có thể ăn rồi.”
Gà nướng nhà họ Lý không giống gà nướng nhà khác, trước khi làm gà nướng phải chặt bỏ chân gà.
Chân gà chặt ra Lưu Đại Ngân cũng ném vào trong nồi, đợi sau khi hầm mềm thì lấy ra cho hai đứa nhỏ ăn.
Lý Khai Nguyên nuốt nước miếng, gật đầu, dẫn em trai ra ngoài.
Tay nghề của Lý Tam Thuận không giảm sút, gà nướng vẫn thơm như trước kia.
Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận thương lượng với nhau, quyết định ngày mười một tháng tám đi tàu hỏa lên tỉnh thành kiểm tra lại cho Khai Lâm, tiện thể bán gà nướng luôn.
Mười lăm tháng tám là tết Trung Thu, mọi người đều sẵn lòng tiêu pha mua chút đồ ngon về ăn.
Một con gà nướng bán bảy đồng tiền, đây là cái giá sau khi suy xét rất lâu Lưu Đại Ngân mới định ra.
Trong huyện, một con gà mổ sẵn hai cân bán giá ba đồng hai, một con gà nướng bình thường bán năm đồng, gà trong nhà Lưu Đại Ngân thì khác, mỗi con nặng trên ba cân, bán cái giá này cũng không đắt, huống chi còn không cần phiếu thịt. Chuyện khác không nói, chỉ riêng chuyện không cần phiếu thịt này thôi, chính là ưu thế rất lớn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro