Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 13
Mộ Kiến Xuân Thâm
2024-11-11 00:08:26
Vu Thanh Sơn do dự, hỏi: “Vết thương trên đầu cô không sao chứ?”
Trong thôn không có đồ dùng như nước khử trùng, lúc ấy vết thương trên trán Điền Ninh chỉ bôi một nắm đất vàng khô, rất nhanh đã kết vảy. Lúc cô rửa mặt rất cẩn thận, không dám động vào nó.
Cô vô thức giơ tay lên sờ vết thương, không chắn chắn lắm mà nói: “Không sao đâu, qua mấy ngày là khỏi thôi.”
Đợi vảy rơi, nhiều lắm là để lại chút dấu vết, qua mấy ngày thì dấu vết cũng sẽ mất.
Vu Thanh Sơn “ừ” một tiếng, không tiện hỏi nhiều, anh ta suy nghĩ nên giới hạn nói những gì. Khổ nỗi kinh nghiệm ở cạnh phụ nữ lác đác đến mức có thể đếm được, anh ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn nói việc chính.
“Chắc cô biết chút về tình hình của tôi. Tôi có ba đứa con phải dạy dỗ, đứa lớn sáu tuổi, đứa con gái thứ hai bốn tuổi, đứa nhỏ ba tuổi. Trước đây đa số đều là mẹ tôi trông, chúng xem như hiểu chuyện. Khụ, con người tôi... chỉ như vậy, nếu cô muốn hỏi gì thì cứ hỏi.”
Anh ta là tái hôn, cho dù nói thế nào vẫn là khiến người ta chịu thiệt. Cô gái trước mắt cho anh ta cảm giác không giống trước đây lắm, nghi ngờ không chắc chắn lúc đầu cũng dần dần biến mất, nếu chuyện này có thể đi tiếp, anh ta bằng lòng cố gắng hơn.
Điền Ninh nhìn ra vẻ lúng túng cố gắng che giấu của anh ta, nhẹ giọng hỏi: “Vợ trước của anh xảy ra chuyện gì? Có thể nói không?”
Trong cốt truyện gốc, anh ta là một người rất đứng đắn, se duyên với vợ trước phần lớn là do người nhà làm chủ. Cộng thêm đặc thù công việc không hay ở nhà, nên tạo ra rất nhiều mâu thuẫn.
Trong mắt Vu Thanh Sơn thoáng qua kinh ngạc, thật sự không ngờ câu đầu tiên cô hỏi lại là về người vợ đầu Tào Xuân Lệ.
Lúc anh ta bị thương nặng chưa khỏi nằm trong bệnh viện, Tào Xuân Lệ bỏ trốn với thanh niên trí thức trở về thành phố. Sau khi anh ta biết được thì vừa tức giận vừa ngỡ ngàng. Trên đầu có sừng, là người đàn ông thì đều không thể nhẫn nhịn. Sau khi anh ta mang vết thương vội vàng về, thấy ba đứa con gào khóc đợi cho ăn, cha mẹ đều tức giận, anh ta nhanh chóng quyết định, nếu cô ta muốn đi thì đừng về nữa.
“Cô ta nuôi ba đứa con cũng khó khăn, trước đây tôi không quan tâm nhà cửa. Bây giờ cũng giải ngũ rồi, sẽ không mặc kệ nhà cửa nữa.”
Về bên ngoài, Tào Xuân Lệ rơi xuống nước mất tích, bị ngầm thừa nhận là đã chết. Vu Thanh Sơn cũng không muốn nhắc đến tên, trên mặt càng không có vẻ đau khổ.
Nhưng mà lời nói ra đã trải qua suy nghĩ.
Biểu hiện này thẳng thắn nghiêm túc, vẫn rất dễ dàng khiến người ta tin. Huống chi người trong thôn đều từng nghe lời đồn không tốt về vợ trước của anh ta, không hết lòng chăm con, ham ăn biếng làm, thân thiết quá mức với thanh niên trí thức dưới quê.
Như đã nói, Điền Ninh từng đọc truyện gốc, biết Vu Thanh Sơn là người thế nào, có thể hơi yên tâm. Cho dù không có tình yêu, có lẽ cũng có thể thoải mái hơn nhà họ Điền, nhưng cô không nâng nổi tinh thần, suy cho cùng vẫn có liên quan tới giấc mơ trước khi tỉnh lại.
Điền Ninh trong truyện gốc có can đảm làm mẹ kế cho ba đứa con, hơn nữa còn thành công, nhưng mà cô không chắc chắn có thể làm được không.
Tuy nói không nên gửi gắm hy vọng lên người khác, nhưng nếu mẹ ruột của đứa bé thật sự hại cô, ba đứa con lắp bắp bảo vệ mẹ ruột giống như trong giấc mơ, nhất định cô sẽ mất hết ý chí.
Vu Thanh Sơn chăm chú nhìn dáng vẻ suy nghĩ của cô, không thúc giục, lẳng lặng chờ cô nói gì. Bản thân anh ta không phải người nói nhiều.
Nhưng mà, hai người họ ngồi riêng với nhau qua lâu cũng không tốt.
“Cô… nghĩ như thế nào?”
Điền Ninh hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Tôi… sợ.”
Vu Thanh Sơn sửng sốt, trực giác nói với anh ta, có lẽ mong đợi của anh ta sắp tan vỡ, một lúc sau anh ta lúng túng cười: “Tôi có ba đứa con, quả thật không ổn lắm...”
Từ đầu năm đến cuối năm, mẹ Vu từng nhắc những mấy lần bảo anh ta tìm tiếp, Vu Thanh Sơn đều không để ý, đây là lần đầu tiên. Trước khi tới, điều kiện anh ta xác định cho mình là không thể để con cái chịu uất ức, bây giờ cảm xúc trong lòng hơi phức tạp.
Điền Ninh cũng đang do dự, cô không muốn dây dưa làm lỡ dở người ta. Nhưng nếu thẳng thừng từ chối anh ta, không biết lúc sau Lý Phượng Anh sẽ lại dứt khoát ép cô thế nào.
Trong thôn không có đồ dùng như nước khử trùng, lúc ấy vết thương trên trán Điền Ninh chỉ bôi một nắm đất vàng khô, rất nhanh đã kết vảy. Lúc cô rửa mặt rất cẩn thận, không dám động vào nó.
Cô vô thức giơ tay lên sờ vết thương, không chắn chắn lắm mà nói: “Không sao đâu, qua mấy ngày là khỏi thôi.”
Đợi vảy rơi, nhiều lắm là để lại chút dấu vết, qua mấy ngày thì dấu vết cũng sẽ mất.
Vu Thanh Sơn “ừ” một tiếng, không tiện hỏi nhiều, anh ta suy nghĩ nên giới hạn nói những gì. Khổ nỗi kinh nghiệm ở cạnh phụ nữ lác đác đến mức có thể đếm được, anh ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn nói việc chính.
“Chắc cô biết chút về tình hình của tôi. Tôi có ba đứa con phải dạy dỗ, đứa lớn sáu tuổi, đứa con gái thứ hai bốn tuổi, đứa nhỏ ba tuổi. Trước đây đa số đều là mẹ tôi trông, chúng xem như hiểu chuyện. Khụ, con người tôi... chỉ như vậy, nếu cô muốn hỏi gì thì cứ hỏi.”
Anh ta là tái hôn, cho dù nói thế nào vẫn là khiến người ta chịu thiệt. Cô gái trước mắt cho anh ta cảm giác không giống trước đây lắm, nghi ngờ không chắc chắn lúc đầu cũng dần dần biến mất, nếu chuyện này có thể đi tiếp, anh ta bằng lòng cố gắng hơn.
Điền Ninh nhìn ra vẻ lúng túng cố gắng che giấu của anh ta, nhẹ giọng hỏi: “Vợ trước của anh xảy ra chuyện gì? Có thể nói không?”
Trong cốt truyện gốc, anh ta là một người rất đứng đắn, se duyên với vợ trước phần lớn là do người nhà làm chủ. Cộng thêm đặc thù công việc không hay ở nhà, nên tạo ra rất nhiều mâu thuẫn.
Trong mắt Vu Thanh Sơn thoáng qua kinh ngạc, thật sự không ngờ câu đầu tiên cô hỏi lại là về người vợ đầu Tào Xuân Lệ.
Lúc anh ta bị thương nặng chưa khỏi nằm trong bệnh viện, Tào Xuân Lệ bỏ trốn với thanh niên trí thức trở về thành phố. Sau khi anh ta biết được thì vừa tức giận vừa ngỡ ngàng. Trên đầu có sừng, là người đàn ông thì đều không thể nhẫn nhịn. Sau khi anh ta mang vết thương vội vàng về, thấy ba đứa con gào khóc đợi cho ăn, cha mẹ đều tức giận, anh ta nhanh chóng quyết định, nếu cô ta muốn đi thì đừng về nữa.
“Cô ta nuôi ba đứa con cũng khó khăn, trước đây tôi không quan tâm nhà cửa. Bây giờ cũng giải ngũ rồi, sẽ không mặc kệ nhà cửa nữa.”
Về bên ngoài, Tào Xuân Lệ rơi xuống nước mất tích, bị ngầm thừa nhận là đã chết. Vu Thanh Sơn cũng không muốn nhắc đến tên, trên mặt càng không có vẻ đau khổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà lời nói ra đã trải qua suy nghĩ.
Biểu hiện này thẳng thắn nghiêm túc, vẫn rất dễ dàng khiến người ta tin. Huống chi người trong thôn đều từng nghe lời đồn không tốt về vợ trước của anh ta, không hết lòng chăm con, ham ăn biếng làm, thân thiết quá mức với thanh niên trí thức dưới quê.
Như đã nói, Điền Ninh từng đọc truyện gốc, biết Vu Thanh Sơn là người thế nào, có thể hơi yên tâm. Cho dù không có tình yêu, có lẽ cũng có thể thoải mái hơn nhà họ Điền, nhưng cô không nâng nổi tinh thần, suy cho cùng vẫn có liên quan tới giấc mơ trước khi tỉnh lại.
Điền Ninh trong truyện gốc có can đảm làm mẹ kế cho ba đứa con, hơn nữa còn thành công, nhưng mà cô không chắc chắn có thể làm được không.
Tuy nói không nên gửi gắm hy vọng lên người khác, nhưng nếu mẹ ruột của đứa bé thật sự hại cô, ba đứa con lắp bắp bảo vệ mẹ ruột giống như trong giấc mơ, nhất định cô sẽ mất hết ý chí.
Vu Thanh Sơn chăm chú nhìn dáng vẻ suy nghĩ của cô, không thúc giục, lẳng lặng chờ cô nói gì. Bản thân anh ta không phải người nói nhiều.
Nhưng mà, hai người họ ngồi riêng với nhau qua lâu cũng không tốt.
“Cô… nghĩ như thế nào?”
Điền Ninh hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Tôi… sợ.”
Vu Thanh Sơn sửng sốt, trực giác nói với anh ta, có lẽ mong đợi của anh ta sắp tan vỡ, một lúc sau anh ta lúng túng cười: “Tôi có ba đứa con, quả thật không ổn lắm...”
Từ đầu năm đến cuối năm, mẹ Vu từng nhắc những mấy lần bảo anh ta tìm tiếp, Vu Thanh Sơn đều không để ý, đây là lần đầu tiên. Trước khi tới, điều kiện anh ta xác định cho mình là không thể để con cái chịu uất ức, bây giờ cảm xúc trong lòng hơi phức tạp.
Điền Ninh cũng đang do dự, cô không muốn dây dưa làm lỡ dở người ta. Nhưng nếu thẳng thừng từ chối anh ta, không biết lúc sau Lý Phượng Anh sẽ lại dứt khoát ép cô thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro