Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 28
Mộ Kiến Xuân Thâm
2024-11-11 00:08:26
Rửa tay và mặt xong, Điền Vệ Tinh cầm hai củ khoai lang đi ra từ phòng bếp, tốt bụng đưa cho cô một củ: “Chị, chị đói không?”
“Đói.”
Khoai lang được hấp vào buổi sáng, có hơi lạnh, nhưng họ đi một đường quay về vẫn cảm thấy nóng, Điền Ninh thoải mái ăn khoai lang.
Trong thời gian này, Lý Phượng Anh nhớ cháu trai nên đi ra ngoài tìm mẹ con Lương Tiểu Song, thuận tiện đi tìm chị em dâu nghe ngóng tình hình của nhà họ Tôn.
Điền Ninh ăn xong khoai lang lại rửa tay, lúc cô đi tới trước cửa phòng mình thì dừng chân. Cửa từng bị người ta động tới, cô đẩy ra đi vào, liếc nhìn bẫy chuột tùy ý ném trên bàn. Cô khom người nhìn dưới bàn, một chồng sách giữ lại đều biến mất tăm, chỉ còn lại bìa sách giấu bẫy chuột.
Người này vẫn không muốn tha cho sách của cô.
Điền Ninh nắm chặt quả đấm, đứng thẳng đi ra ngoài, đúng lúc gặp Lương Tiểu Song dắt Điền Binh Binh đi vào.
“Chị dâu, sáng nay là ai đi cuối cùng? Ai khóa cửa?”
Lương Tiểu Song chớp mắt, giả vờ không hiểu nói: “Chị đi trước, chị dâu hai của em đi cuối cùng.”
“Vậy sách trong phòng em là ai lấy đi?”
“Sách của em... Ôi trời, em gái, em nghe chị dâu khuyên một câu, cần nó làm gì, mẹ chúng ta đã không cho em đi học nữa. Vả lại em trai nhà chị dâu hai của em cần dùng sách, em cho cô ta là được rồi. Sáng nay chị đi quên lấy đồ bèn quay về nhà, nhìn thấy chị dâu hai của em đến phòng em còn bị bẫy chuột kẹp tay đấy.”
Sắc mặt của Điền Ninh dần dần lạnh lẽo, hỏi từng chữ: “Là chị dâu hai trộm sách của em?”
Lương Tiểu Song mang ánh mắt né tránh, khó xử gật đầu: “Đúng vậy, em gái, em đừng suy nghĩ nhiều.”
Cô đứng ở đó không đáp lời.
Chị ta đạt được mục đích thì dẫn Điền Binh Binh về phòng, lặng lẽ để ý hành động của cô em chồng thông qua khe cửa sổ. Chị ta không nhìn nổi dáng vẻ tùy tiện lúc mang thai của Lưu Kim Ngọc. Nếu cô có thể đánh nhau với cô ta một trận, dập tắt dáng vẻ kiêu căng của cô ta cũng tốt.
“Điền Ninh muốn làm gì...”
Lương Tiểu Song nhìn cô căng gương mặt nhỏ trắng trẻo đi đến phòng chính phía đông, phấn khởi đến mức nín thở, rồi sau đó nghe thấy một tiếng cửa vang.
Điền Ninh đi vào lại rất nhanh đi ra, bước chân nhẹ nhàng, chị ta cũng không chú ý. Đợi lúc chị ta đi ra điều tra tình hình, cô đã bình tĩnh giặt tất ở bên giếng nước.
Treo đôi tất vừa giặt xong trên dây, ngoài cửa truyền đến một tiếng chuông xe đạp kêu. Sau đó là Điền Ái Dân dặn Lưu Kim Ngọc từ từ xuống xe.
Cửa gỗ “két” một tiếng đẩy ra, cô ta còn chưa vào cửa đã thấy Điền Ninh đứng trong sân, sắc mặt bình thản. Cô ta giật mình, ngón trỏ vẫn còn loáng thoáng đau, trên mặt cố gắng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
“Anh hai, ai trộm sách của em?”
Điền Ái Dân sửng sốt, chột dạ không dám giương mắt: “Sách nào?”
Điền Ninh thản nhiên lặp lại: “Một chồng sách đặt dưới bàn của em, ai lấy? Bên trên còn có bẫy chuột, em thấy bẫy chuột đã nhảy, chỉ không biết có bắt một con chuột chết đó không.”
Lưu Kim Ngọc phản bác theo bản năng: “Điền Ninh, em mắng ai đó?”
Cô ta không phải chuột!
“Ai trộm sách của tôi thì tôi mắng người đó? Tôi hỏi lần nữa, có phải chị lấy sách của tôi không?”
“Không phải!”
Điền Ninh cười khẩy: “Vậy tôi bắt đầu chửi, mắng ai thì cha mẹ người đó cũng phải chịu. Trái lại tôi muốn xem là người thế nào có thể sinh ra một đứa ăn trộm mặt dày như vậy, chỉ biết làm mấy trò bẩn thỉu, cũng không sợ ra ngoài sẽ gặp ma! Biết tích đức cho con cháu là gì không!”
Lưu Kim Ngọc lập tức đỏ mặt, cô ta không ngờ cô em chồng điềm đạm nói chuyện lại độc địa như vậy. Cô ta đang mang thai đứa bé của nhà họ Điền đấy! Lúc cô ta lấy sách đi đã nghĩ kỹ rồi, xin ngay mặt thì chắc chắn cô em chồng không cho, lén lút lấy đi, cô em chồng gây gổ thế nào còn có mẹ chồng đàn áp. Người không muốn để cô đi học nhất là mẹ chồng, ai có thể làm gì cô ta?
Điền Ái Dân cũng không muốn bị mắng lây, định làm người hòa giải mà an ủi: “Ninh Nhi, em không đi học nữa, sách không cần thì cho em trai của chị dâu em dùng có sao đâu?”
“Sách của em có mọt thì em cũng vui, ai không biết xấu hổ trộm sách của em thì trả lại cho em!”
Điền Vệ Tinh ở bên cạnh xem cuộc chiến âm thầm chậc lưỡi, chị của cậu ta đúng là liệu sự như thần, cô sớm đã đoán được có người thòm thèm chồng sách đó. Tầm nhìn của chị dâu hai quá nông cạn, đáng đời bị chửi!
“Đói.”
Khoai lang được hấp vào buổi sáng, có hơi lạnh, nhưng họ đi một đường quay về vẫn cảm thấy nóng, Điền Ninh thoải mái ăn khoai lang.
Trong thời gian này, Lý Phượng Anh nhớ cháu trai nên đi ra ngoài tìm mẹ con Lương Tiểu Song, thuận tiện đi tìm chị em dâu nghe ngóng tình hình của nhà họ Tôn.
Điền Ninh ăn xong khoai lang lại rửa tay, lúc cô đi tới trước cửa phòng mình thì dừng chân. Cửa từng bị người ta động tới, cô đẩy ra đi vào, liếc nhìn bẫy chuột tùy ý ném trên bàn. Cô khom người nhìn dưới bàn, một chồng sách giữ lại đều biến mất tăm, chỉ còn lại bìa sách giấu bẫy chuột.
Người này vẫn không muốn tha cho sách của cô.
Điền Ninh nắm chặt quả đấm, đứng thẳng đi ra ngoài, đúng lúc gặp Lương Tiểu Song dắt Điền Binh Binh đi vào.
“Chị dâu, sáng nay là ai đi cuối cùng? Ai khóa cửa?”
Lương Tiểu Song chớp mắt, giả vờ không hiểu nói: “Chị đi trước, chị dâu hai của em đi cuối cùng.”
“Vậy sách trong phòng em là ai lấy đi?”
“Sách của em... Ôi trời, em gái, em nghe chị dâu khuyên một câu, cần nó làm gì, mẹ chúng ta đã không cho em đi học nữa. Vả lại em trai nhà chị dâu hai của em cần dùng sách, em cho cô ta là được rồi. Sáng nay chị đi quên lấy đồ bèn quay về nhà, nhìn thấy chị dâu hai của em đến phòng em còn bị bẫy chuột kẹp tay đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt của Điền Ninh dần dần lạnh lẽo, hỏi từng chữ: “Là chị dâu hai trộm sách của em?”
Lương Tiểu Song mang ánh mắt né tránh, khó xử gật đầu: “Đúng vậy, em gái, em đừng suy nghĩ nhiều.”
Cô đứng ở đó không đáp lời.
Chị ta đạt được mục đích thì dẫn Điền Binh Binh về phòng, lặng lẽ để ý hành động của cô em chồng thông qua khe cửa sổ. Chị ta không nhìn nổi dáng vẻ tùy tiện lúc mang thai của Lưu Kim Ngọc. Nếu cô có thể đánh nhau với cô ta một trận, dập tắt dáng vẻ kiêu căng của cô ta cũng tốt.
“Điền Ninh muốn làm gì...”
Lương Tiểu Song nhìn cô căng gương mặt nhỏ trắng trẻo đi đến phòng chính phía đông, phấn khởi đến mức nín thở, rồi sau đó nghe thấy một tiếng cửa vang.
Điền Ninh đi vào lại rất nhanh đi ra, bước chân nhẹ nhàng, chị ta cũng không chú ý. Đợi lúc chị ta đi ra điều tra tình hình, cô đã bình tĩnh giặt tất ở bên giếng nước.
Treo đôi tất vừa giặt xong trên dây, ngoài cửa truyền đến một tiếng chuông xe đạp kêu. Sau đó là Điền Ái Dân dặn Lưu Kim Ngọc từ từ xuống xe.
Cửa gỗ “két” một tiếng đẩy ra, cô ta còn chưa vào cửa đã thấy Điền Ninh đứng trong sân, sắc mặt bình thản. Cô ta giật mình, ngón trỏ vẫn còn loáng thoáng đau, trên mặt cố gắng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
“Anh hai, ai trộm sách của em?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điền Ái Dân sửng sốt, chột dạ không dám giương mắt: “Sách nào?”
Điền Ninh thản nhiên lặp lại: “Một chồng sách đặt dưới bàn của em, ai lấy? Bên trên còn có bẫy chuột, em thấy bẫy chuột đã nhảy, chỉ không biết có bắt một con chuột chết đó không.”
Lưu Kim Ngọc phản bác theo bản năng: “Điền Ninh, em mắng ai đó?”
Cô ta không phải chuột!
“Ai trộm sách của tôi thì tôi mắng người đó? Tôi hỏi lần nữa, có phải chị lấy sách của tôi không?”
“Không phải!”
Điền Ninh cười khẩy: “Vậy tôi bắt đầu chửi, mắng ai thì cha mẹ người đó cũng phải chịu. Trái lại tôi muốn xem là người thế nào có thể sinh ra một đứa ăn trộm mặt dày như vậy, chỉ biết làm mấy trò bẩn thỉu, cũng không sợ ra ngoài sẽ gặp ma! Biết tích đức cho con cháu là gì không!”
Lưu Kim Ngọc lập tức đỏ mặt, cô ta không ngờ cô em chồng điềm đạm nói chuyện lại độc địa như vậy. Cô ta đang mang thai đứa bé của nhà họ Điền đấy! Lúc cô ta lấy sách đi đã nghĩ kỹ rồi, xin ngay mặt thì chắc chắn cô em chồng không cho, lén lút lấy đi, cô em chồng gây gổ thế nào còn có mẹ chồng đàn áp. Người không muốn để cô đi học nhất là mẹ chồng, ai có thể làm gì cô ta?
Điền Ái Dân cũng không muốn bị mắng lây, định làm người hòa giải mà an ủi: “Ninh Nhi, em không đi học nữa, sách không cần thì cho em trai của chị dâu em dùng có sao đâu?”
“Sách của em có mọt thì em cũng vui, ai không biết xấu hổ trộm sách của em thì trả lại cho em!”
Điền Vệ Tinh ở bên cạnh xem cuộc chiến âm thầm chậc lưỡi, chị của cậu ta đúng là liệu sự như thần, cô sớm đã đoán được có người thòm thèm chồng sách đó. Tầm nhìn của chị dâu hai quá nông cạn, đáng đời bị chửi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro