Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 33
Mộ Kiến Xuân Thâm
2024-11-11 00:08:26
“Chao ôi, ông nói vậy khó nghe quá. Vốn dĩ Ninh Nhi tốt bụng thông minh, nếu không Tiểu Cương lại xảy ra chuyện, cả nhà họ Tôn sẽ sống thế nào?”
“Đúng đấy, đã hơn bốn mươi rồi, đi đâu sinh thêm đứa nữa?”
“Đúng vậy, chúng ta đừng nói bậy bạ.”
Người bên ngoài thảo luận, nhà họ Tôn trong sân nhà họ Điền cũng đã nói nội tình, thật sự muốn Điền Vượng Phát giữ quà lại. Vợ của Tôn Kế Vĩ là Trương Mẫn còn cầm một mảnh vải.
“Em mua mảnh vải này vào mùa hè, màu sắc hơi tươi. Em không mặc được, giữ lại làm váy cho Ninh Ninh được không? Vừa nãy em cũng chưa nói chuyện với con bé...”
Trương Mẫn vô cùng cảm kích, đứng bên ngoài nhà họ Điền nghe họ tranh chấp suýt nữa đến cắt ngang cuộc cãi vã của họ. Cô gái nhỏ tốt như vậy bị ức hiếp thật là đáng tiếc, lúc này thím ấy cố ý nhắc đến, cũng là muốn nhắc nhở người nhà họ Điền trọng điểm họ đến gặp ai.
Điền Vượng Phát bị thái độ nghiêm túc của nhà họ Tôn làm hoang mang, nhưng ông ta cũng không phải kẻ ngốc, bèn uyển chuyển giải thích: “Ninh Nhi nó cảm thấy uất ức. Haizz, anh chị nó cũng không hiểu chuyện.”
Lý Phượng Anh cau mày, chê bai theo thói quen: “Con gái cũng không nghe lời, không thể nuông chiều nó.”
Bà ta không quen việc người khác khen con gái, nhất là sau khi cô có dấu hiệu không nghe lời.
Trương Mẫn nhã nhặn mỉm cười, không tiếp lời, những người khác cũng không lên tiếng.
Bầu không khí lập tức lúng túng một cách kỳ lạ. Đúng lúc này, Điền Vệ Tinh thở hồng hộc chạy về từ bên ngoài, đang mùa đông mà trán còn toát một tầng mồ hôi.
Vương Cúc Hương không dám trở về nhà, lập tức đứng dậy hỏi: “Vệ Tinh, chị cháu đâu?”
Mọi người đều nhìn sang, Điền Vệ Tinh lắc đầu: “Cháu không thấy, quẹo cua thì cháu không biết chị ấy đi đâu nữa, có gọi thì chị ấy cũng không đáp.”
“Hả?”
Lương Tiểu Song tạm thời chuyển tầm nhìn khỏi quà tặng, kinh ngạc nói: “Ninh Nhi sẽ không lén lút trốn đi chứ?”
Vừa dứt lời, Điền Ái Hoa hung dữ trừng chị ta.
Sắc mặt của Lý Phượng Anh rất khó coi, mím môi nói: “Con bé không có gì cả, có thể chạy đi đâu?”
Đầu năm nay túi của người trẻ còn sạch hơn cả mặt, lúc đó đang cãi nhau, nói không chừng cô cố ý trốn ở đâu đó cố tình khiến người nhà sốt ruột.
Tiểu Cương khó hiểu nhìn anh họ, Hạ Đông Thăng không nói, nhưng anh thầm biết chắc chắn cô gái này sẽ không chạy. Cũng không phải cô vợ nhỏ được mua đến, muốn đi thì cũng nên lặng lẽ không quầy rầy đến ai, nếu không thì chưa chạy xa đã có người đuổi kịp.
Vả lại, nơi cô đi rất rõ ràng, cố ý né tránh người này chắc là có mục đích khác, anh cần gì phải vạch trần.
Vương Cúc Hương cẩn thận đề nghị: “Không bằng chúng ta mau đi tìm đi? Mùa đông trời nhanh tối, đừng để xảy ra chuyện gì.”
Người nhà quê đơn giản, nhưng có thôn nào lại không có mấy tên đầu trộm đuôi cướp đâu? Tối lửa tắt đèn, Điền Ninh chính là cô gái đã nói chuyện cưới xin, nếu như xảy ra chuyện, vậy không phải cả đời sẽ bị hủy hoại à?
Bà cụ Tôn cũng phụ họa: “Đúng vậy, nếu không thì chúng ta đều đi tìm đi, xem Ninh Ninh chơi thân với ai? Có phải đã đến nhà người khác không?”
Mấy người đều ngồi không yên, rối rít nghĩ cách tìm cô, giương mắt nhìn Lý Phượng Anh.
Bà ta suy nghĩ một lúc mới nói: “Bình thường nó chơi thân với Xảo Chân, người khác, không phải đi học thì cũng đã kết hôn rồi.”
“Vậy chúng ta cùng đi tìm đi?”
“Đúng, đừng ngồi đây nữa, đi dọc đường hỏi xem ai nhìn thấy con bé.”
***
Điền Ninh chạy ra ngoài nhà họ Điền, trốn bên đống củi đốt của nhà người ta ở ven đường. Điền Vệ Tinh gọi cô hai tiếng thì chạy tới nơi khác, cô lau sạch nước mắt lạnh băng trên mặt. Mùa đông cô chỉ thoa dầu con sò lên mặt, khóc nhiều nên gió vừa thổi qua gương mặt đã trở nên khô, nếu bị nứt thì sẽ khó coi.
Chắc chắn Điền Vệ Tinh đã rời đi, cô mới cẩn thận chui ra ngoài đống củi đốt. Cô đi về phía đường cái ra khỏi thôn, sau lưng cũng có hai ba người thấy bóng dáng của cô, cô cũng không để ý.
Trong đồng ruộng mùa đông chỉ có mạ lúa mì xanh mướt thành mảng, trận tuyết lớn được nhắc đến trước tết vẫn không thấy đâu. Trong ruộng cũng khô, gió vừa thổi, cơn lạnh buốt mênh mông còn mang theo gió cát.
Trước khi nắng chiều xuống núi, Điền Ninh đi tới mảnh ruộng chôn cất bà cụ Điền. Mảnh ruộng gần đó cũng có hai ba ngôi mộ, nhìn ra xa đứt quãng cũng có.
Bây giờ mọi người vẫn kiếm điểm công chia lương thực, ruộng đất đều không phải của nhà mình. Nhà họ Điền làm việc phần lớn phụ trách mảnh ruộng này, bà cụ Điền cũng chỉ chôn cất ở đây, cũng dễ để con cháu kịp thời tu sửa ngôi mộ.
“Đúng đấy, đã hơn bốn mươi rồi, đi đâu sinh thêm đứa nữa?”
“Đúng vậy, chúng ta đừng nói bậy bạ.”
Người bên ngoài thảo luận, nhà họ Tôn trong sân nhà họ Điền cũng đã nói nội tình, thật sự muốn Điền Vượng Phát giữ quà lại. Vợ của Tôn Kế Vĩ là Trương Mẫn còn cầm một mảnh vải.
“Em mua mảnh vải này vào mùa hè, màu sắc hơi tươi. Em không mặc được, giữ lại làm váy cho Ninh Ninh được không? Vừa nãy em cũng chưa nói chuyện với con bé...”
Trương Mẫn vô cùng cảm kích, đứng bên ngoài nhà họ Điền nghe họ tranh chấp suýt nữa đến cắt ngang cuộc cãi vã của họ. Cô gái nhỏ tốt như vậy bị ức hiếp thật là đáng tiếc, lúc này thím ấy cố ý nhắc đến, cũng là muốn nhắc nhở người nhà họ Điền trọng điểm họ đến gặp ai.
Điền Vượng Phát bị thái độ nghiêm túc của nhà họ Tôn làm hoang mang, nhưng ông ta cũng không phải kẻ ngốc, bèn uyển chuyển giải thích: “Ninh Nhi nó cảm thấy uất ức. Haizz, anh chị nó cũng không hiểu chuyện.”
Lý Phượng Anh cau mày, chê bai theo thói quen: “Con gái cũng không nghe lời, không thể nuông chiều nó.”
Bà ta không quen việc người khác khen con gái, nhất là sau khi cô có dấu hiệu không nghe lời.
Trương Mẫn nhã nhặn mỉm cười, không tiếp lời, những người khác cũng không lên tiếng.
Bầu không khí lập tức lúng túng một cách kỳ lạ. Đúng lúc này, Điền Vệ Tinh thở hồng hộc chạy về từ bên ngoài, đang mùa đông mà trán còn toát một tầng mồ hôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Cúc Hương không dám trở về nhà, lập tức đứng dậy hỏi: “Vệ Tinh, chị cháu đâu?”
Mọi người đều nhìn sang, Điền Vệ Tinh lắc đầu: “Cháu không thấy, quẹo cua thì cháu không biết chị ấy đi đâu nữa, có gọi thì chị ấy cũng không đáp.”
“Hả?”
Lương Tiểu Song tạm thời chuyển tầm nhìn khỏi quà tặng, kinh ngạc nói: “Ninh Nhi sẽ không lén lút trốn đi chứ?”
Vừa dứt lời, Điền Ái Hoa hung dữ trừng chị ta.
Sắc mặt của Lý Phượng Anh rất khó coi, mím môi nói: “Con bé không có gì cả, có thể chạy đi đâu?”
Đầu năm nay túi của người trẻ còn sạch hơn cả mặt, lúc đó đang cãi nhau, nói không chừng cô cố ý trốn ở đâu đó cố tình khiến người nhà sốt ruột.
Tiểu Cương khó hiểu nhìn anh họ, Hạ Đông Thăng không nói, nhưng anh thầm biết chắc chắn cô gái này sẽ không chạy. Cũng không phải cô vợ nhỏ được mua đến, muốn đi thì cũng nên lặng lẽ không quầy rầy đến ai, nếu không thì chưa chạy xa đã có người đuổi kịp.
Vả lại, nơi cô đi rất rõ ràng, cố ý né tránh người này chắc là có mục đích khác, anh cần gì phải vạch trần.
Vương Cúc Hương cẩn thận đề nghị: “Không bằng chúng ta mau đi tìm đi? Mùa đông trời nhanh tối, đừng để xảy ra chuyện gì.”
Người nhà quê đơn giản, nhưng có thôn nào lại không có mấy tên đầu trộm đuôi cướp đâu? Tối lửa tắt đèn, Điền Ninh chính là cô gái đã nói chuyện cưới xin, nếu như xảy ra chuyện, vậy không phải cả đời sẽ bị hủy hoại à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà cụ Tôn cũng phụ họa: “Đúng vậy, nếu không thì chúng ta đều đi tìm đi, xem Ninh Ninh chơi thân với ai? Có phải đã đến nhà người khác không?”
Mấy người đều ngồi không yên, rối rít nghĩ cách tìm cô, giương mắt nhìn Lý Phượng Anh.
Bà ta suy nghĩ một lúc mới nói: “Bình thường nó chơi thân với Xảo Chân, người khác, không phải đi học thì cũng đã kết hôn rồi.”
“Vậy chúng ta cùng đi tìm đi?”
“Đúng, đừng ngồi đây nữa, đi dọc đường hỏi xem ai nhìn thấy con bé.”
***
Điền Ninh chạy ra ngoài nhà họ Điền, trốn bên đống củi đốt của nhà người ta ở ven đường. Điền Vệ Tinh gọi cô hai tiếng thì chạy tới nơi khác, cô lau sạch nước mắt lạnh băng trên mặt. Mùa đông cô chỉ thoa dầu con sò lên mặt, khóc nhiều nên gió vừa thổi qua gương mặt đã trở nên khô, nếu bị nứt thì sẽ khó coi.
Chắc chắn Điền Vệ Tinh đã rời đi, cô mới cẩn thận chui ra ngoài đống củi đốt. Cô đi về phía đường cái ra khỏi thôn, sau lưng cũng có hai ba người thấy bóng dáng của cô, cô cũng không để ý.
Trong đồng ruộng mùa đông chỉ có mạ lúa mì xanh mướt thành mảng, trận tuyết lớn được nhắc đến trước tết vẫn không thấy đâu. Trong ruộng cũng khô, gió vừa thổi, cơn lạnh buốt mênh mông còn mang theo gió cát.
Trước khi nắng chiều xuống núi, Điền Ninh đi tới mảnh ruộng chôn cất bà cụ Điền. Mảnh ruộng gần đó cũng có hai ba ngôi mộ, nhìn ra xa đứt quãng cũng có.
Bây giờ mọi người vẫn kiếm điểm công chia lương thực, ruộng đất đều không phải của nhà mình. Nhà họ Điền làm việc phần lớn phụ trách mảnh ruộng này, bà cụ Điền cũng chỉ chôn cất ở đây, cũng dễ để con cháu kịp thời tu sửa ngôi mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro