Thập Niên 80: Nữ Chính Muốn Tái Hôn
Chương 41
Mộ Kiến Xuân Thâm
2024-11-11 00:08:26
Lúc Hạ Đông Thăng xuất hiện lần nữa, cô ấy đã lấy người khác. Bởi vì có kỹ năng, có chút danh tiếng, hai người bắt đầu hợp tác, giữ quan hệ bạn bè bình thường không gần không xa.
Sau này Vu Thanh Sơn cứu em gái của Hạ Đông Thăng, em gái Hạ thích anh ta nên hy vọng có thể thay thế chỗ của “Điền Ninh”. Hạ Đông Thăng nhất thời bị ma ám, âm thầm thêm dầu vào lửa vào hành vi hãm hại của em gái.
Đương nhiên, kế hoạch hãm hại không thành công, Hạ Đông Thăng lại bị bại lộ. Điền Ninh hủy bỏ hợp tác với anh, không qua lại nữa.
Hạ Đông Thăng và Vu Thanh Sơn trở thành kẻ thù trên thương trường, không hề ngăn cản hành động luôn nhảy ra gây chuyện của em gái Hạ khiến quan hệ càng ngày càng cứng ngắc. Hạ Đông Thăng sa vào lầm lỡ, luôn đối đầu với Vu Thanh Sơn. Anh không nhắc đến “Điền Ninh” nữa, nhưng thực tế vẫn nhớ cô ấy mãi không quên.
Sau đó, Điền Ninh tình cờ phát hiện em gái Hạ và mẹ Hạ luôn lợi dụng anh, nói sự thật với anh. Do đó mà Hạ Đông Thăng nản lòng, nhận lỗi với họ rồi đến thành phố bên cạnh phát triển, cả đời không lập gia đình.
Về phần thích kiềm chế lại điên cuồng của Hạ Đông Thăng, Điền Ninh từng tưởng tượng đây là một người thế nào. Nhưng thấy một người trẻ như vậy xuất hiện trước mắt, cô thật sự không dám tin đây chính là người được miêu tả trong cốt truyện gốc.
“Ninh Nhi, giày bông của em sắp cháy rồi!”
Điền Ninh vội vàng hoàn hồn đổi vị trí giày bông, hóa ra nhân vật lớn ở ngay bên cạnh. Chẳng trách sau này Hạ Đông Thăng lại sa vào góc chết, rõ ràng anh và “Điền Ninh” có cơ hội.
Cô phiền muộn thở dài, xỏ giày bông được sưởi ấm áp. Cô rửa tay, Điền Vệ Tinh gian xảo ân cần cầm một quả táo đến cho cô.
“Em lấy từ đâu?”
Điền Vệ Tinh thản nhiên nâng cằm: “Hôm qua nhà Tiểu Cương tặng.”
“Ồ.”
Điền Ninh cắn răng rắc một miếng, quả táo giòn tan ngọt lịm. Đây là lần đầu tiên cô ăn trái cây trong gần mười ngày qua.
Lương Tiểu Song ngửi thấy mùi táo thơm thầm mắng không biết mẹ chồng giấu táo ở đâu, mỗi lần có đồ ngon thì Binh Binh chỉ có thể ăn ít, đa số đều cho Điền Vệ Tinh. Bây giờ cả Điền Ninh cũng có một phần.
Điền Binh Binh cũng muốn ăn, cô muốn cắt một miếng cho cậu bé. Điền Vệ Tinh nhớ ra chuyện gì, vội vàng ngăn cản: “Vừa nãy Binh Binh lại tiêu chảy một lần, đừng cho nó ăn.”
Điền Ninh cảm thấy tò mò: “Em biết nhiều thật đấy.”
“Em thông minh mà.”
Cũng may cậu bé cũng không khó dỗ, Điền Vệ Tinh tìm một miếng bánh mật ong cho cậu bé, cậu bé đã ăn rất vui vẻ.
Điền Vượng Phát và Lý Phượng Anh thăm mộ về thì ba người đang vui vẻ ăn. Lý Phượng Anh mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói ra lời.
Lương Tiểu Song lại nhân cơ hội nói chuyện đã nhận tiền mừng tuổi của nhà họ Tôn, còn cười híp mắt nói: “Thím nhà họ Tôn cũng cho em gái tiền mừng tuổi.”
Chị ta nghĩ tới đây thì ngừng cười, nếu như sớm biết chuyện này thì không cần chị ta ra mặt cho năm hào, nên là mẹ chồng móc tiền. Đến bây giờ chị ta cũng không biết thím nhà họ Tôn cho cô bao nhiêu tiền.
Lý Phượng Anh “ừ” một tiếng.
Lương Tiểu Song dựng lỗ tai cũng không nghe thấy bà ta lấy tiền mừng tuổi của cô. Chị ta đợi cô cười khẩy nhìn qua, chị ta mất tự nhiên cúi đầu.
Điền Ninh cười thầm, hai người này vừa đến nghĩa trang nhận lễ rửa tội. Nếu Lý Phượng Anh thật sự có gan đòi tiền của cô thì cũng không có vành mắt đen như vậy.
Sau bữa trưa lại bắt đầu rơi tuyết, Điền Vệ Tinh dùng cái sàng làm lưới đặt trong sân, vẩy chút hạt lúa mì bắt chim nhỏ. Điền Binh Binh tự giác đi theo sau lưng chú nhỏ để chơi, trong sân nhà họ Điền chỉ có tiếng nói chuyện của hai người họ.
Đến giữa buổi chiều, Điền Ái Dân lại ủ rũ quay về.
Lý Phượng Anh cau mày hỏi: “Sao rồi?”
“Không về.”
Điền Ái Dân không dám nói câu tiếp theo, sao anh ta dám yêu cầu Điền Ninh đến nhận lỗi với Lưu Kim Ngọc chứ. Nhưng Vương Hắc Nữu ỷ vào chuyện cô ta có thai, điều kiện càng ngày càng gay gắt.
Lý Phượng Anh quay đầu nhìn Điền Vượng Phát, bảo ông làm chủ.
Điền Vượng Phát hút sâu một hơi thuốc, nó nằm trong quà năm mới mà nhà họ Tôn tặng vào hôm qua, ông cau mày nói: “Không muốn về thì bảo nó ở nhà mẹ đi, đừng làm mất tình cảm mẹ con nhà người ta.”
Qua tết chính là thời kì giáp vụ, ông cũng không tin Lưu Kim Ngọc sẽ ở nhà mẹ quá lâu. Nhà họ Lưu thêm hai người ăn cơm, Vương Hắc Nữu thật sự có thể nhịn sao? Huống chi, cho dù Điền Ninh đập đồ cưới của cô ta thì cũng không thể nói chuyện này với bên ngoài. Nói thế nào thì cũng đúng là vậy, bằng không cô cũng đừng mong tìm được nhà chồng tốt, tiếng tăm đã tan tành rồi.
Điền Ái Dân “á” một tiếng: “Vậy sẽ không sao chứ?”
“Mẹ ruột chăm sóc thì cô ta có thể có chuyện gì? Mẹ ruột chăm sóc không tốt, nhà chúng ta càng chăm sóc không tốt.”
Chuyện này cứ kết luận như vậy, Điền Ái Dân rụt đầu, lập tức về phòng đi ngủ.
Sau này Vu Thanh Sơn cứu em gái của Hạ Đông Thăng, em gái Hạ thích anh ta nên hy vọng có thể thay thế chỗ của “Điền Ninh”. Hạ Đông Thăng nhất thời bị ma ám, âm thầm thêm dầu vào lửa vào hành vi hãm hại của em gái.
Đương nhiên, kế hoạch hãm hại không thành công, Hạ Đông Thăng lại bị bại lộ. Điền Ninh hủy bỏ hợp tác với anh, không qua lại nữa.
Hạ Đông Thăng và Vu Thanh Sơn trở thành kẻ thù trên thương trường, không hề ngăn cản hành động luôn nhảy ra gây chuyện của em gái Hạ khiến quan hệ càng ngày càng cứng ngắc. Hạ Đông Thăng sa vào lầm lỡ, luôn đối đầu với Vu Thanh Sơn. Anh không nhắc đến “Điền Ninh” nữa, nhưng thực tế vẫn nhớ cô ấy mãi không quên.
Sau đó, Điền Ninh tình cờ phát hiện em gái Hạ và mẹ Hạ luôn lợi dụng anh, nói sự thật với anh. Do đó mà Hạ Đông Thăng nản lòng, nhận lỗi với họ rồi đến thành phố bên cạnh phát triển, cả đời không lập gia đình.
Về phần thích kiềm chế lại điên cuồng của Hạ Đông Thăng, Điền Ninh từng tưởng tượng đây là một người thế nào. Nhưng thấy một người trẻ như vậy xuất hiện trước mắt, cô thật sự không dám tin đây chính là người được miêu tả trong cốt truyện gốc.
“Ninh Nhi, giày bông của em sắp cháy rồi!”
Điền Ninh vội vàng hoàn hồn đổi vị trí giày bông, hóa ra nhân vật lớn ở ngay bên cạnh. Chẳng trách sau này Hạ Đông Thăng lại sa vào góc chết, rõ ràng anh và “Điền Ninh” có cơ hội.
Cô phiền muộn thở dài, xỏ giày bông được sưởi ấm áp. Cô rửa tay, Điền Vệ Tinh gian xảo ân cần cầm một quả táo đến cho cô.
“Em lấy từ đâu?”
Điền Vệ Tinh thản nhiên nâng cằm: “Hôm qua nhà Tiểu Cương tặng.”
“Ồ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điền Ninh cắn răng rắc một miếng, quả táo giòn tan ngọt lịm. Đây là lần đầu tiên cô ăn trái cây trong gần mười ngày qua.
Lương Tiểu Song ngửi thấy mùi táo thơm thầm mắng không biết mẹ chồng giấu táo ở đâu, mỗi lần có đồ ngon thì Binh Binh chỉ có thể ăn ít, đa số đều cho Điền Vệ Tinh. Bây giờ cả Điền Ninh cũng có một phần.
Điền Binh Binh cũng muốn ăn, cô muốn cắt một miếng cho cậu bé. Điền Vệ Tinh nhớ ra chuyện gì, vội vàng ngăn cản: “Vừa nãy Binh Binh lại tiêu chảy một lần, đừng cho nó ăn.”
Điền Ninh cảm thấy tò mò: “Em biết nhiều thật đấy.”
“Em thông minh mà.”
Cũng may cậu bé cũng không khó dỗ, Điền Vệ Tinh tìm một miếng bánh mật ong cho cậu bé, cậu bé đã ăn rất vui vẻ.
Điền Vượng Phát và Lý Phượng Anh thăm mộ về thì ba người đang vui vẻ ăn. Lý Phượng Anh mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói ra lời.
Lương Tiểu Song lại nhân cơ hội nói chuyện đã nhận tiền mừng tuổi của nhà họ Tôn, còn cười híp mắt nói: “Thím nhà họ Tôn cũng cho em gái tiền mừng tuổi.”
Chị ta nghĩ tới đây thì ngừng cười, nếu như sớm biết chuyện này thì không cần chị ta ra mặt cho năm hào, nên là mẹ chồng móc tiền. Đến bây giờ chị ta cũng không biết thím nhà họ Tôn cho cô bao nhiêu tiền.
Lý Phượng Anh “ừ” một tiếng.
Lương Tiểu Song dựng lỗ tai cũng không nghe thấy bà ta lấy tiền mừng tuổi của cô. Chị ta đợi cô cười khẩy nhìn qua, chị ta mất tự nhiên cúi đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điền Ninh cười thầm, hai người này vừa đến nghĩa trang nhận lễ rửa tội. Nếu Lý Phượng Anh thật sự có gan đòi tiền của cô thì cũng không có vành mắt đen như vậy.
Sau bữa trưa lại bắt đầu rơi tuyết, Điền Vệ Tinh dùng cái sàng làm lưới đặt trong sân, vẩy chút hạt lúa mì bắt chim nhỏ. Điền Binh Binh tự giác đi theo sau lưng chú nhỏ để chơi, trong sân nhà họ Điền chỉ có tiếng nói chuyện của hai người họ.
Đến giữa buổi chiều, Điền Ái Dân lại ủ rũ quay về.
Lý Phượng Anh cau mày hỏi: “Sao rồi?”
“Không về.”
Điền Ái Dân không dám nói câu tiếp theo, sao anh ta dám yêu cầu Điền Ninh đến nhận lỗi với Lưu Kim Ngọc chứ. Nhưng Vương Hắc Nữu ỷ vào chuyện cô ta có thai, điều kiện càng ngày càng gay gắt.
Lý Phượng Anh quay đầu nhìn Điền Vượng Phát, bảo ông làm chủ.
Điền Vượng Phát hút sâu một hơi thuốc, nó nằm trong quà năm mới mà nhà họ Tôn tặng vào hôm qua, ông cau mày nói: “Không muốn về thì bảo nó ở nhà mẹ đi, đừng làm mất tình cảm mẹ con nhà người ta.”
Qua tết chính là thời kì giáp vụ, ông cũng không tin Lưu Kim Ngọc sẽ ở nhà mẹ quá lâu. Nhà họ Lưu thêm hai người ăn cơm, Vương Hắc Nữu thật sự có thể nhịn sao? Huống chi, cho dù Điền Ninh đập đồ cưới của cô ta thì cũng không thể nói chuyện này với bên ngoài. Nói thế nào thì cũng đúng là vậy, bằng không cô cũng đừng mong tìm được nhà chồng tốt, tiếng tăm đã tan tành rồi.
Điền Ái Dân “á” một tiếng: “Vậy sẽ không sao chứ?”
“Mẹ ruột chăm sóc thì cô ta có thể có chuyện gì? Mẹ ruột chăm sóc không tốt, nhà chúng ta càng chăm sóc không tốt.”
Chuyện này cứ kết luận như vậy, Điền Ái Dân rụt đầu, lập tức về phòng đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro