Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng
Về Quê
Chỉ Du
2024-08-04 01:30:55
Chuyện Trịnh Văn Quảng lái xe nhỏ dẫn theo vợ con trở về nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trong miệng mọi người.
Nói đến Trịnh Văn Quảng, mọi người lại không thể tránh khỏi nhắc tới Nhan Vũ Hà, nhìn Trịnh Văn Quảng hiện tại khiến mọi người không khỏi lắc đầu, tỏ vẻ Nhan Vũ Hà không có phúc, nếu lúc trước không có chuyện rơi xuống nước, hiện tại người đi theo Trịnh Văn Quảng nở mày nở mặt chính là cô.
Nhưng rất nhanh đã có người đi ra phản bác, tuy rằng cô không gả cho Trịnh Văn Quảng, nhưng nhà họ Trịnh đối với cô cũng không tệ, không chỉ kết thân, còn điều công việc cho cô đến trong thành, chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để cô cảm tạ nhà họ Trịnh rồi.
Chung Tiểu Điềm xuống xe nhìn thấy chung quanh đều là ánh mắt cực kỳ hâm mộ không khỏi khẽ nhếch khóe môi, cô ta rất hưởng thụ loại ánh mắt này, nghĩ đến sau này Trịnh Văn Quảng thành công, nụ cười trên khóe môi cô ta không khỏi phóng đại, tương lai cô ta sẽ là người phụ nữ khiến tất cả mọi người hâm mộ.
Người nhà họ Trịnh nhìn thấy một nhà Trịnh Văn Quảng trở về rất vui sướng, hiện tại làm khoán toàn bộ, không cần mỗi ngày dều phải đi làm, lúc này người trong nhà thiếu chút nữa đều ở đây, vẻ mặt Nhiếp Tiểu Bình bất ngờ: "Văn Quảng trở về lúc nào thế, sao không nói trước một tiếng chứ.”
Nhiếp Tiểu Bình nói xong lập tức bảo con dâu cả bên cạnh đi vào trong phòng bếp nấu trứng gà cho cả nhà Trịnh Văn Quảng, đây không phải là giờ cơm, trước ăn bát trứng gà lót dạ, đợi lát nữa lại cùng nhau ăn cơm.
“Ngày hôm qua đã trở về." Trịnh Văn Quảng nói xong đưa đặc sản địa phương lúc trước mua về nhà.
Chung Tiểu Điềm cũng đem túi lớn túi nhỏ mình chuẩn bị xách vào bên trong, đi tới bên người Nhiếp Tiểu Bình thì từ bên cạnh lấy ra một cái túi cười nói: "Mẹ, đây là sữa mạch nha Vũ Hà bảo con mang đến cho mẹ.”
Sữa mạch nha ở nông thôn thật ra cũng coi như một thứ đắt tiền, nhưng so sánh với túi lớn túi nhỏ của bọn họ thì có chút không đủ, Nhiếp Tiểu Bình hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu có chút lạnh lùng: "Để bên kia đi.”
Quả nhiên lúc trước quyết định của bà ta là đúng, nhìn xem, cũng là làm giáo viên lấy tiền lương, mỗi lần Chung Tiểu Điềm trở về đều mang cho mình cái gì đó, Nhan Vũ Hà thì sao, một thùng sữa mạch nha đã xua mình đi.
Nhận thấy được ý lạnh của Nhiếp Tiểu Bình, Chung Tiểu Điềm không tự giác giương khóe môi, trong sách đã từn đề cập qua Nhiếp Tiểu Bình vẫn không thích Nhan Vũ Hà lắm, nhưng bởi vì Trịnh Văn Quảng kiên trì muốn cưới nên người làm mẹ không lay chuyển được con trai, đành phải đồng ý, sau đó tuy rằng sau khi kết hôn Nhan Vũ Hà đã đi theo quân, nhưng vẫn sinh ra không ít mâu thuẫn với Nhiếp Tiểu Bình.
Chỉ cần Nhiếp Tiểu Bình vẫn chán ghét Nhan Vũ Hà, cho dù Trịnh Văn Quảng thật sự có ý nghĩ gì, không cần mình làm gì cả, Nhiếp Tiểu Bình có thể thay mình xé Nhan Vũ Hà, nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Chung Tiểu Điềm càng ngày càng ngọt ngào.
Buổi trưa cả nhà họ Trịnh vây quanh bàn tròn ăn cơm, đề tài mọi người thảo luận là công việc sau khi Trịnh Văn Quảng chuyển nghề trở về, Nhiếp Tiểu Bình càng hài lòng, cho dù thế nào đi nữa, tốt xấu gì cũng là chức vị lãnh đạo, ít nhiều gì cũng là một cấp quan, chỉ riêng điều này thôi đã đủ để mình khoác lác cùng người trong đại đội.
Chung Tiểu Điềm vẫn an tĩnh nghe bọn họ thảo luận, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ban đầu, bởi vì cô ta biết, công việc này của Trịnh Văn Quảng chỉ làm được nửa năm, nửa năm sau hắn sẽ xuống biển mở ra con đường gây dựng sự nghiệp của hắn.
Đế quốc buôn bán của hắn sắp bắt đầu từ nửa năm sau, càng nghĩ đến đó, nội tâm Chung Tiểu Điềm càng dâng trào.
Nhiếp Tiểu Bình gắp hai cái đùi gà trong chén lớn chia ra cho Trịnh Văn Quảng cùng Trịnh Viện Viện, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Tiểu Điềm, Văn Quảng hiện tại chuyển nghề trở về, các con cũng nên lo lắng chuyện của đứa thứ hai rồi, dẫu sao Văn Quảng này cũng là lãnh đạo, dù sao cũng phải có người tiếp nối chứ.
Chung Tiểu Điềm hoàn toàn không nghĩ tới Nhiếp Tiểu Bình sẽ đột nhiên nhắc tới việc này, cô ta ngẩn người một lúc mới chậm rãi mở miệng: "Mẹ, hiện tại kế hoạch hóa gia đình không cho sinh đứa thứ hai, đặc biệt là có công chức.”
Lúc mới sinh Trịnh Viện Viện Chung Tiểu Điềm chịu không ít đau khổ, cho nên cô ta căn bản không nghĩ tới chuyện phải sinh đứa thứ hai.
Đương nhiên chuyện quan trọng hơn là trong sách đề cập tuy Trịnh Văn Quảng chỉ có một nữ, nhưng bởi vì đau lòng Nhan Vũ Hà mang thai vất vả nên chưa từng có ý nghĩ sinh thêm đứa thứ hai. Cho nên Chung Tiểu Điềm chưa bao giờ suy nghĩ qua chuyện mang thai lần thứ hai.
Vẻ mặt Nhiếp Tiểu Bình không quá để ý nói: "Con đừng quản kế hoạch hóa gia đình gì, đến lúc đó con len lén mang thai sinh ra là được, hộ khẩu để lên người thằng hai thằng ba là được rồi.”
Năm ngoái mới thực hiện kế hoạch hóa gia đình, đầu năm Chung Tiểu Điềm từng tận mắt nhìn thấy một phụ nữ có thai bảy tháng bị người có kế hoạch hóa gia đình kéo đi phá thai.
Nghĩ tới đây, Chung Tiểu Điềm hít sâu một hơi, ép buộc chính mình tỉnh táo lại dịu dàng nói: "Mẹ, kế hoạch hóa gia đình rất nghiêm, không có đơn giản như mẹ nghĩ đâu, nếu tra được hoặc là bị tố cáo, không chỉ ảnh hưởng công tác của con mà còn có thể ảnh hưởng đến Văn Quảng."
Nghe được sẽ ảnh hưởng Trịnh Văn Quảng, bà ta không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn cố chấp nói: "Biện pháp đều là người nghĩ ra, những thứ này con đừng quản, mang thai trước rồi nói sau.”
So với náo nhiệt trên bàn cơm nhà họ Trịnh, nhà họ Tống bên này vắng vẻ hơn nhiều, lúc trước sau khi Tống Tiền Tiến và Nhan Vũ Hà kết hôn, hai vợ chồng Tống Đại Vượng rất nhanh cũng đề cập đến con trai sinh đôi Tống Vinh Hoa và Tống Phú Quý cưới vợ.
Lúc này tất cả mọi người trong đại đội đều đang nghị luận chuyện Trịnh Văn Quảng lái xe nhỏ trở về, bọn họ lại đang tính toán Tống Tiền Tiến cùng Nhan Vũ Hà đã lâu không trở về.
"Mẹ, không phải con nói mấy người nhà anh cả, từ khi vào trong thành phố đã không trở lại, mặc dù không phải con ruột nhưng tốt xấu gì cũng đã nuôi lớn anh cả, bọn họ như vậy có phải có chút không có nhân tính hay không?"
“Còn không phải sao, nghe nói lần nào chị dâu cả cũng nhớ đến chuyện mang đồ cho mẹ nuôi." Vợ Tống Phú Quý là Chu Nguyệt Dung ở bên cạnh phụ họa nói.
Hồ Chiêu Đễ nhìn lướt qua hai người con dâu, sao bà ta có thể không rõ ý tứ của các cô, mấy năm nay mắt thấy cuộc sống nhà người ta càng ngày càng tốt mà nhà bọn họ vẫn như cũ, bọn họ cũng dần dần bất mãn với hai vợ chồng Tống Tiền Tiến cùng Nhan Vũ Hà chỉ cho chút tiền vào ngày lễ ngày tết.
“Được rồi, trong lòng các con có ý gì ba còn có thể không biết sao, ba già đây còn chưa chết đâu, muốn tiền tự mình kiếm đi, không nên có ý đồ với bọn họ." Tống Đại Vượng vỗ bàn hung hăng trừng mắt liếc con trai cùng các cô dâu một cái.
“Ba, chúng con là bất bình vì ba và mẹ, tốt xấu gì hai người cũng chăm anh cả lớn lên, còn hỏi vợ cho anh ấy, nhưng anh ấy lại đối xử với ba như vậy." Đồ Xuân Hoa nói xong lấy tay đụng đụng Tống Vinh Hoa bên cạnh, ý bảo hắn ta nói chuyện, mắt thấy con trai lớn sắp đến tuổi đi học rồi, cô ta còn muốn cho con trai vào thành phố học kia kìa.
“Việc này còn chưa tới phiên các cô nhọc lòng." Tống Đại Vượng nói xong cầm túi thuốc lá ra cửa.
Chờ ra khỏi sân Tống Đại Vượng hung hăng hút hai hơi, sau đó chậm rãi phun ra vòng khói.
Sao ông ta có thể không hiểu lời của con trai con dâu chứ? Ông ta cũng muốn mỗi tháng Tống Tiền Tiến hiếu kính mình, nhưng tên nhãi này không dễ nắn bóp như vậy.
Đến bây giờ Tống Đại Vượng vẫn còn nhớ rõ sau khi bọn họ kết hôn dự định sẽ bào tiền Vũ Hà bảo cô nộp tiền lương cho bọn họ.
Chẳng qua chỉ kêu Nhan Vũ Hà dậy sớm làm bữa sáng cùng giặt quần áo trong nhà, tên nhãi kia đã trở mặt, trực tiếp yêu cầu chia nhà, cho dù ai khuyên cũng không nghe, sau đó gọi đại đội trưởng đến chia nhà, đi thẳng đến cửa thôn dựng nhà ở mới.
Trước đó mỗi tháng còn nộp tiền nhà, từ sau khi chia nhà chỉ cầm chút tiền trở về vào ngày lễ ngày tết, tên nhãi đó biết luồn cúi kiếm tiền, Nhan Vũ Hà kia vẫn là người cầm tiền lương, hiện tại trong tay bọn họ khẳng định có không ít tiền.
Tống Đại Vượng cầm túi thuốc lá, vẻ mặt theo vòng khói phun ra làm cho người ta càng không thấy rõ.
Nói đến Trịnh Văn Quảng, mọi người lại không thể tránh khỏi nhắc tới Nhan Vũ Hà, nhìn Trịnh Văn Quảng hiện tại khiến mọi người không khỏi lắc đầu, tỏ vẻ Nhan Vũ Hà không có phúc, nếu lúc trước không có chuyện rơi xuống nước, hiện tại người đi theo Trịnh Văn Quảng nở mày nở mặt chính là cô.
Nhưng rất nhanh đã có người đi ra phản bác, tuy rằng cô không gả cho Trịnh Văn Quảng, nhưng nhà họ Trịnh đối với cô cũng không tệ, không chỉ kết thân, còn điều công việc cho cô đến trong thành, chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để cô cảm tạ nhà họ Trịnh rồi.
Chung Tiểu Điềm xuống xe nhìn thấy chung quanh đều là ánh mắt cực kỳ hâm mộ không khỏi khẽ nhếch khóe môi, cô ta rất hưởng thụ loại ánh mắt này, nghĩ đến sau này Trịnh Văn Quảng thành công, nụ cười trên khóe môi cô ta không khỏi phóng đại, tương lai cô ta sẽ là người phụ nữ khiến tất cả mọi người hâm mộ.
Người nhà họ Trịnh nhìn thấy một nhà Trịnh Văn Quảng trở về rất vui sướng, hiện tại làm khoán toàn bộ, không cần mỗi ngày dều phải đi làm, lúc này người trong nhà thiếu chút nữa đều ở đây, vẻ mặt Nhiếp Tiểu Bình bất ngờ: "Văn Quảng trở về lúc nào thế, sao không nói trước một tiếng chứ.”
Nhiếp Tiểu Bình nói xong lập tức bảo con dâu cả bên cạnh đi vào trong phòng bếp nấu trứng gà cho cả nhà Trịnh Văn Quảng, đây không phải là giờ cơm, trước ăn bát trứng gà lót dạ, đợi lát nữa lại cùng nhau ăn cơm.
“Ngày hôm qua đã trở về." Trịnh Văn Quảng nói xong đưa đặc sản địa phương lúc trước mua về nhà.
Chung Tiểu Điềm cũng đem túi lớn túi nhỏ mình chuẩn bị xách vào bên trong, đi tới bên người Nhiếp Tiểu Bình thì từ bên cạnh lấy ra một cái túi cười nói: "Mẹ, đây là sữa mạch nha Vũ Hà bảo con mang đến cho mẹ.”
Sữa mạch nha ở nông thôn thật ra cũng coi như một thứ đắt tiền, nhưng so sánh với túi lớn túi nhỏ của bọn họ thì có chút không đủ, Nhiếp Tiểu Bình hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu có chút lạnh lùng: "Để bên kia đi.”
Quả nhiên lúc trước quyết định của bà ta là đúng, nhìn xem, cũng là làm giáo viên lấy tiền lương, mỗi lần Chung Tiểu Điềm trở về đều mang cho mình cái gì đó, Nhan Vũ Hà thì sao, một thùng sữa mạch nha đã xua mình đi.
Nhận thấy được ý lạnh của Nhiếp Tiểu Bình, Chung Tiểu Điềm không tự giác giương khóe môi, trong sách đã từn đề cập qua Nhiếp Tiểu Bình vẫn không thích Nhan Vũ Hà lắm, nhưng bởi vì Trịnh Văn Quảng kiên trì muốn cưới nên người làm mẹ không lay chuyển được con trai, đành phải đồng ý, sau đó tuy rằng sau khi kết hôn Nhan Vũ Hà đã đi theo quân, nhưng vẫn sinh ra không ít mâu thuẫn với Nhiếp Tiểu Bình.
Chỉ cần Nhiếp Tiểu Bình vẫn chán ghét Nhan Vũ Hà, cho dù Trịnh Văn Quảng thật sự có ý nghĩ gì, không cần mình làm gì cả, Nhiếp Tiểu Bình có thể thay mình xé Nhan Vũ Hà, nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Chung Tiểu Điềm càng ngày càng ngọt ngào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi trưa cả nhà họ Trịnh vây quanh bàn tròn ăn cơm, đề tài mọi người thảo luận là công việc sau khi Trịnh Văn Quảng chuyển nghề trở về, Nhiếp Tiểu Bình càng hài lòng, cho dù thế nào đi nữa, tốt xấu gì cũng là chức vị lãnh đạo, ít nhiều gì cũng là một cấp quan, chỉ riêng điều này thôi đã đủ để mình khoác lác cùng người trong đại đội.
Chung Tiểu Điềm vẫn an tĩnh nghe bọn họ thảo luận, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ban đầu, bởi vì cô ta biết, công việc này của Trịnh Văn Quảng chỉ làm được nửa năm, nửa năm sau hắn sẽ xuống biển mở ra con đường gây dựng sự nghiệp của hắn.
Đế quốc buôn bán của hắn sắp bắt đầu từ nửa năm sau, càng nghĩ đến đó, nội tâm Chung Tiểu Điềm càng dâng trào.
Nhiếp Tiểu Bình gắp hai cái đùi gà trong chén lớn chia ra cho Trịnh Văn Quảng cùng Trịnh Viện Viện, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Tiểu Điềm, Văn Quảng hiện tại chuyển nghề trở về, các con cũng nên lo lắng chuyện của đứa thứ hai rồi, dẫu sao Văn Quảng này cũng là lãnh đạo, dù sao cũng phải có người tiếp nối chứ.
Chung Tiểu Điềm hoàn toàn không nghĩ tới Nhiếp Tiểu Bình sẽ đột nhiên nhắc tới việc này, cô ta ngẩn người một lúc mới chậm rãi mở miệng: "Mẹ, hiện tại kế hoạch hóa gia đình không cho sinh đứa thứ hai, đặc biệt là có công chức.”
Lúc mới sinh Trịnh Viện Viện Chung Tiểu Điềm chịu không ít đau khổ, cho nên cô ta căn bản không nghĩ tới chuyện phải sinh đứa thứ hai.
Đương nhiên chuyện quan trọng hơn là trong sách đề cập tuy Trịnh Văn Quảng chỉ có một nữ, nhưng bởi vì đau lòng Nhan Vũ Hà mang thai vất vả nên chưa từng có ý nghĩ sinh thêm đứa thứ hai. Cho nên Chung Tiểu Điềm chưa bao giờ suy nghĩ qua chuyện mang thai lần thứ hai.
Vẻ mặt Nhiếp Tiểu Bình không quá để ý nói: "Con đừng quản kế hoạch hóa gia đình gì, đến lúc đó con len lén mang thai sinh ra là được, hộ khẩu để lên người thằng hai thằng ba là được rồi.”
Năm ngoái mới thực hiện kế hoạch hóa gia đình, đầu năm Chung Tiểu Điềm từng tận mắt nhìn thấy một phụ nữ có thai bảy tháng bị người có kế hoạch hóa gia đình kéo đi phá thai.
Nghĩ tới đây, Chung Tiểu Điềm hít sâu một hơi, ép buộc chính mình tỉnh táo lại dịu dàng nói: "Mẹ, kế hoạch hóa gia đình rất nghiêm, không có đơn giản như mẹ nghĩ đâu, nếu tra được hoặc là bị tố cáo, không chỉ ảnh hưởng công tác của con mà còn có thể ảnh hưởng đến Văn Quảng."
Nghe được sẽ ảnh hưởng Trịnh Văn Quảng, bà ta không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn cố chấp nói: "Biện pháp đều là người nghĩ ra, những thứ này con đừng quản, mang thai trước rồi nói sau.”
So với náo nhiệt trên bàn cơm nhà họ Trịnh, nhà họ Tống bên này vắng vẻ hơn nhiều, lúc trước sau khi Tống Tiền Tiến và Nhan Vũ Hà kết hôn, hai vợ chồng Tống Đại Vượng rất nhanh cũng đề cập đến con trai sinh đôi Tống Vinh Hoa và Tống Phú Quý cưới vợ.
Lúc này tất cả mọi người trong đại đội đều đang nghị luận chuyện Trịnh Văn Quảng lái xe nhỏ trở về, bọn họ lại đang tính toán Tống Tiền Tiến cùng Nhan Vũ Hà đã lâu không trở về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẹ, không phải con nói mấy người nhà anh cả, từ khi vào trong thành phố đã không trở lại, mặc dù không phải con ruột nhưng tốt xấu gì cũng đã nuôi lớn anh cả, bọn họ như vậy có phải có chút không có nhân tính hay không?"
“Còn không phải sao, nghe nói lần nào chị dâu cả cũng nhớ đến chuyện mang đồ cho mẹ nuôi." Vợ Tống Phú Quý là Chu Nguyệt Dung ở bên cạnh phụ họa nói.
Hồ Chiêu Đễ nhìn lướt qua hai người con dâu, sao bà ta có thể không rõ ý tứ của các cô, mấy năm nay mắt thấy cuộc sống nhà người ta càng ngày càng tốt mà nhà bọn họ vẫn như cũ, bọn họ cũng dần dần bất mãn với hai vợ chồng Tống Tiền Tiến cùng Nhan Vũ Hà chỉ cho chút tiền vào ngày lễ ngày tết.
“Được rồi, trong lòng các con có ý gì ba còn có thể không biết sao, ba già đây còn chưa chết đâu, muốn tiền tự mình kiếm đi, không nên có ý đồ với bọn họ." Tống Đại Vượng vỗ bàn hung hăng trừng mắt liếc con trai cùng các cô dâu một cái.
“Ba, chúng con là bất bình vì ba và mẹ, tốt xấu gì hai người cũng chăm anh cả lớn lên, còn hỏi vợ cho anh ấy, nhưng anh ấy lại đối xử với ba như vậy." Đồ Xuân Hoa nói xong lấy tay đụng đụng Tống Vinh Hoa bên cạnh, ý bảo hắn ta nói chuyện, mắt thấy con trai lớn sắp đến tuổi đi học rồi, cô ta còn muốn cho con trai vào thành phố học kia kìa.
“Việc này còn chưa tới phiên các cô nhọc lòng." Tống Đại Vượng nói xong cầm túi thuốc lá ra cửa.
Chờ ra khỏi sân Tống Đại Vượng hung hăng hút hai hơi, sau đó chậm rãi phun ra vòng khói.
Sao ông ta có thể không hiểu lời của con trai con dâu chứ? Ông ta cũng muốn mỗi tháng Tống Tiền Tiến hiếu kính mình, nhưng tên nhãi này không dễ nắn bóp như vậy.
Đến bây giờ Tống Đại Vượng vẫn còn nhớ rõ sau khi bọn họ kết hôn dự định sẽ bào tiền Vũ Hà bảo cô nộp tiền lương cho bọn họ.
Chẳng qua chỉ kêu Nhan Vũ Hà dậy sớm làm bữa sáng cùng giặt quần áo trong nhà, tên nhãi kia đã trở mặt, trực tiếp yêu cầu chia nhà, cho dù ai khuyên cũng không nghe, sau đó gọi đại đội trưởng đến chia nhà, đi thẳng đến cửa thôn dựng nhà ở mới.
Trước đó mỗi tháng còn nộp tiền nhà, từ sau khi chia nhà chỉ cầm chút tiền trở về vào ngày lễ ngày tết, tên nhãi đó biết luồn cúi kiếm tiền, Nhan Vũ Hà kia vẫn là người cầm tiền lương, hiện tại trong tay bọn họ khẳng định có không ít tiền.
Tống Đại Vượng cầm túi thuốc lá, vẻ mặt theo vòng khói phun ra làm cho người ta càng không thấy rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro