Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng
Không Giống Cô...
Chỉ Du
2024-08-04 01:30:55
Sau khi Trịnh Văn Quảng đến đơn vị báo cáo mới phát hiện nơi này không giống như trong tưởng tượng của hắn.
Bởi vì là bộ đội chuyển nghề, xem như đột nhiên nhảy dù, cho nên đương nhiên hắn bị người trong văn phòng bài xích, điều này làm cho Trịnh Văn Quảng có chút chịu không nổi.
Dù sao các đại lão gia trong bộ đội đều đi thẳng, cũng không có nhiều vòng vo như vậy, chỉ trong thời gian hai ngày, Trịnh Văn Quảng cảm thấy dài dằng dặc hơn so với hai năm.
Chỗ bọn họ hiện tại ở là ký túc xá của Chung Tiểu Điềm, hắn vốn cho rằng lấy chức vị của hắn làm một năm thì nên có phòng phúc lợi, nhưng hôm nay ý trong lời ngoài lời của lãnh đạo đều là danh ngạch phòng phúc lợi đã không còn.
Ngay từ đầu Trịnh Văn Quảng cũng không phải không muốn cố gắng dung nhập với bọn họ, nhưng cho dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể dung nhập được, bởi vì ngày đầu tiên hắn ngồi lên vị trí này, bọn họ đã tự động vạch hắn đến mặt đối lập.
Hai ngày nay Chung Tiểu Điềm đặc biệt chú ý đến cảm xúc của Trịnh Văn Quảng, chỉ sợ Nhan Vũ Hà sẽ nói chuyện lúc trước cho Trịnh Văn Quảng nghe, nếu hắn biết, Viện Viện chắc chắn sẽ bị giáo huấn, mình cũng lưu lại một ấn tượng không biết dạy con ở trong lòng hắn, cho nên ngược lại rất nhanh đã phát hiện ra sự không ổn của Trịnh Văn Quảng.
"Văn Quảng, làm sao vậy, trong công việc có gì không thuận lợi sao?" Chung Tiểu Điềm đứng ở phía sau hắn thay hắn bóp bóp bả vai, thuận tiện thăm dò hỏi.
“Cũng không phải chuyện lớn gì, em không cần lo lắng." Thật ra chủ nghĩa đàn ông của Trịnh Văn Quảng ở sâu trong nội tâm rất nghiêm trọng, hắn cảm thấy chuyện như vậy không nên để cho vợ con cùng nhau lo lắng.
"Chúng ta là vợ chồng, giữa vợ chồng có gì không thể nói chứ, cho dù nói ra em không thể chia sẻ giúp anh nhưng ít nhất cũng thoải mái hơn đôi chút." Sức lực trên tay Chung Tiểu Điềm nhẹ nhàng, ngay cả thanh âm cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Chung Tiểu Điềm nói đến nước này, Trịnh Văn Quảng tự nhiên không thể nói không có gì, vì thế đơn giản nói với cô ta câu chuyện phiền lòng của đơn vị.
Chung Tiểu Điềm nghe xong không khỏi nhíu mày, ít nhất cô ta còn nghĩ làm thế nào mới có thể làm cho Trịnh Văn Quảng sớm gây dựng sự nghiệp, không ngờ rằng cơ hội lại tới nhanh như vậy.
Vì thế giọng điệu của cô ta càng thêm dịu dàng: "Bọn họ cô lập xa lánh anh đơn giản là bởi vì anh động đến lợi ích của bọn họ, phỏng chừng trước đó vị trí của anh bọn họ đã chọn người, cho nên hiện tại mới bất mãn với anh.”
Trịnh Văn Quảng làm sao không biết đạo lý này, hắn chuyển nghề cũng không phải quyết định tạm thời, cho nên vẫn cho rằng công việc này đã sớm sắp xếp ổn thỏa, không nghĩ tới lại là nhảy dù, đổi vị trí để suy nghĩ, nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
"Thời buổi này, người trên người có một cấp quan hay nửa chức vụ đều như vậy, rõ ràng chuyện rất đơn giản nhưng phải chỉnh đến cong cong vòng quanh, anh là một người đơn giản nên chắc chắn sẽ không quen, nếu anh không thể thích ứng được với việc này, hoặc là dứt khoát không làm luôn." Chung Tiểu Điềm nói xong chờ mong Trịnh Văn Quảng có thể đề cập tới khoản tiền lúc hắn chuyển nghề kia.
Nhưng làm cho cô ta thất vọng bởi Trịnh Văn Quảng cũng không có đề cập tới, ngược lại vẻ mặt giật mình nhìn về phía cô ta: "Không làm việc này thì anh còn có thể làm cái gì?"
Phải biết rằng công việc hiện tại của hắn có bao nhiêu người hâm mộ cũng không được, tuy rằng bình thường hơi nghẹn khuất, nhưng cuộc sống không phải là như vậy sao?
"Có thể làm cái khác, làm chuyện mình thích, hiện tại không ít người xuống biển buôn bán, cũng có thể nuôi sống một đại gia đình." Chung Tiểu Điềm không xác định lần này khuyên bảo có thể thuyết phục được Trịnh Văn Quảng lập tức quyết định gây dựng sự nghiệp hay không, nhưng cô ta cũng không thất vọng, tính tình Trịnh Văn Quảng như vậy khẳng định sẽ không hợp với đám người làm công ty kia, từ chức chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn.
"Bọn họ lựa chọn quá qua loa, cho dù thật sự muốn xuống biển cũng không nên từ chức, ít nhất lựa chọn ngừng lương giữ chức mới đúng." Trịnh Văn Quảng cảm thấy có chút không hiểu những người đó.
“Có lẽ bọn họ cảm thấy như vậy ngược lại mới có thể ép bản thân thôi.” Chung Tiểu Điềm cảm thấy Trịnh Văn Quảng như vậy quá không quả quyết, không bình tĩnh quyết đoán giống trong sách miêu tả.
“Có lẽ vậy." Tuy rằng Trịnh Văn Quảng bị xa lánh nhưng trong lòng cũng không có ý nghĩ không làm, dù sao hắn là người đứng đầu một nhà, gặp chuyện sao có thể trốn tránh, nhưng lời nói vừa rồi của Chung Tiểu Điềm lại cho hắn một ý nghĩ khác.
"Em chỉ cảm thấy nếu như không vui thì đừng miễn cưỡng bản thân, dù sao con người cũng sống cả đời này, cần gì phải ấm ức chính mình." Chung Tiểu Điềm biểu đạt đau lòng của mình một cách thích hợp.
Lời Chung Tiểu Điềm nói cũng là lời thật lòng của mình, cô ta là chủ nghĩa ích kỷ trăm phần trăm, giống như vừa phát hiện mình xuyên sách đến năm một chín bảy bảy, kiếp trước miễn cưỡng lăn lộn vào đại học nhưng tới bây giờ cô ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện tham gia thi tốt nghiệp trung học.
Càng không nghĩ tới tự mình gây dựng sự nghiệp, mà là trực tiếp bắt được nam chính Trịnh Văn Quảng, như vậy không cần tự mình phấn đấu cũng có thể sống những ngày tốt lành, chuyện thoải mái như vậy cô ta có gì mà không làm chứ?
Rất nhanh Chung Tiểu Điềm dựa vào hiểu biết của mình đối với nội dung cốt truyện, thuận lợi gom Nhan Vũ Hà cùng Tống Tiền Tiến thành đôi, đồng thời mình cũng thuận lợi gả cho Trịnh Văn Quảng.
Ngay từ đầu cô ta cũng không có tâm tư gì khác với Trịnh Văn Quảng, đơn giản coi hắn là phiếu cơm, nhưng nếu là nam chính, vậy khẳng định có không ít hào quang, cho nên rất nhanh Chung Tiểu Điềm đã rơi vào tay giặc, bắt đầu muốn nhiều hơn, và còn so sánh thái độ của Trịnh Văn Quảng đối với mình và đối với Nhan Vũ Hà trong sách.
Đối với Nhan Vũ Hà, cô ta có ghen tị mà chính cô ta cũng không biết, nếu không phương thức chia rẽ bọn họ có rất nhiều loại, cô ta lại hết lần này tới lần khác lựa chọn thúc đẩy hôn sự của cô và Tống Tiền Tiến.
Thậm chí sau khi kết hôn nhìn thấy cô sống không kém như mình tưởng tượng, cô ta còn có chút không khỏe.
Đối với Tống Tiền Tiến, trong sách không đề cập tới bao nhiêu, ngoại trừ cường điệu anh là một tên côn đồ không biết điều ra, nếu có xuất hiện đại khái cũng chính là lần Nhan Vũ Hà rơi xuống nước, và trong hồi ức Nhan Vũ Hà già đi.
Nhưng Chung Tiểu Điềm không ngờ rằng Tống Tiền Tiến không biết điều trong sách cũng không phải là loại người trêu mèo chọc chó như trong tưởng tượng của cô ta, sau khi kết hôn ngược lại còn nghiêm túc làm việc, điều này làm cho cô ta có chút bất mãn.
Dù sao trong tưởng tượng của cô ta, sau khi Nhan Vũ Hà gả cho người như vậy hẳn phải đầu bù tóc rối, chứ không phải thanh nhã như bây giờ.
Bởi vì là bộ đội chuyển nghề, xem như đột nhiên nhảy dù, cho nên đương nhiên hắn bị người trong văn phòng bài xích, điều này làm cho Trịnh Văn Quảng có chút chịu không nổi.
Dù sao các đại lão gia trong bộ đội đều đi thẳng, cũng không có nhiều vòng vo như vậy, chỉ trong thời gian hai ngày, Trịnh Văn Quảng cảm thấy dài dằng dặc hơn so với hai năm.
Chỗ bọn họ hiện tại ở là ký túc xá của Chung Tiểu Điềm, hắn vốn cho rằng lấy chức vị của hắn làm một năm thì nên có phòng phúc lợi, nhưng hôm nay ý trong lời ngoài lời của lãnh đạo đều là danh ngạch phòng phúc lợi đã không còn.
Ngay từ đầu Trịnh Văn Quảng cũng không phải không muốn cố gắng dung nhập với bọn họ, nhưng cho dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể dung nhập được, bởi vì ngày đầu tiên hắn ngồi lên vị trí này, bọn họ đã tự động vạch hắn đến mặt đối lập.
Hai ngày nay Chung Tiểu Điềm đặc biệt chú ý đến cảm xúc của Trịnh Văn Quảng, chỉ sợ Nhan Vũ Hà sẽ nói chuyện lúc trước cho Trịnh Văn Quảng nghe, nếu hắn biết, Viện Viện chắc chắn sẽ bị giáo huấn, mình cũng lưu lại một ấn tượng không biết dạy con ở trong lòng hắn, cho nên ngược lại rất nhanh đã phát hiện ra sự không ổn của Trịnh Văn Quảng.
"Văn Quảng, làm sao vậy, trong công việc có gì không thuận lợi sao?" Chung Tiểu Điềm đứng ở phía sau hắn thay hắn bóp bóp bả vai, thuận tiện thăm dò hỏi.
“Cũng không phải chuyện lớn gì, em không cần lo lắng." Thật ra chủ nghĩa đàn ông của Trịnh Văn Quảng ở sâu trong nội tâm rất nghiêm trọng, hắn cảm thấy chuyện như vậy không nên để cho vợ con cùng nhau lo lắng.
"Chúng ta là vợ chồng, giữa vợ chồng có gì không thể nói chứ, cho dù nói ra em không thể chia sẻ giúp anh nhưng ít nhất cũng thoải mái hơn đôi chút." Sức lực trên tay Chung Tiểu Điềm nhẹ nhàng, ngay cả thanh âm cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Chung Tiểu Điềm nói đến nước này, Trịnh Văn Quảng tự nhiên không thể nói không có gì, vì thế đơn giản nói với cô ta câu chuyện phiền lòng của đơn vị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chung Tiểu Điềm nghe xong không khỏi nhíu mày, ít nhất cô ta còn nghĩ làm thế nào mới có thể làm cho Trịnh Văn Quảng sớm gây dựng sự nghiệp, không ngờ rằng cơ hội lại tới nhanh như vậy.
Vì thế giọng điệu của cô ta càng thêm dịu dàng: "Bọn họ cô lập xa lánh anh đơn giản là bởi vì anh động đến lợi ích của bọn họ, phỏng chừng trước đó vị trí của anh bọn họ đã chọn người, cho nên hiện tại mới bất mãn với anh.”
Trịnh Văn Quảng làm sao không biết đạo lý này, hắn chuyển nghề cũng không phải quyết định tạm thời, cho nên vẫn cho rằng công việc này đã sớm sắp xếp ổn thỏa, không nghĩ tới lại là nhảy dù, đổi vị trí để suy nghĩ, nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
"Thời buổi này, người trên người có một cấp quan hay nửa chức vụ đều như vậy, rõ ràng chuyện rất đơn giản nhưng phải chỉnh đến cong cong vòng quanh, anh là một người đơn giản nên chắc chắn sẽ không quen, nếu anh không thể thích ứng được với việc này, hoặc là dứt khoát không làm luôn." Chung Tiểu Điềm nói xong chờ mong Trịnh Văn Quảng có thể đề cập tới khoản tiền lúc hắn chuyển nghề kia.
Nhưng làm cho cô ta thất vọng bởi Trịnh Văn Quảng cũng không có đề cập tới, ngược lại vẻ mặt giật mình nhìn về phía cô ta: "Không làm việc này thì anh còn có thể làm cái gì?"
Phải biết rằng công việc hiện tại của hắn có bao nhiêu người hâm mộ cũng không được, tuy rằng bình thường hơi nghẹn khuất, nhưng cuộc sống không phải là như vậy sao?
"Có thể làm cái khác, làm chuyện mình thích, hiện tại không ít người xuống biển buôn bán, cũng có thể nuôi sống một đại gia đình." Chung Tiểu Điềm không xác định lần này khuyên bảo có thể thuyết phục được Trịnh Văn Quảng lập tức quyết định gây dựng sự nghiệp hay không, nhưng cô ta cũng không thất vọng, tính tình Trịnh Văn Quảng như vậy khẳng định sẽ không hợp với đám người làm công ty kia, từ chức chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn.
"Bọn họ lựa chọn quá qua loa, cho dù thật sự muốn xuống biển cũng không nên từ chức, ít nhất lựa chọn ngừng lương giữ chức mới đúng." Trịnh Văn Quảng cảm thấy có chút không hiểu những người đó.
“Có lẽ bọn họ cảm thấy như vậy ngược lại mới có thể ép bản thân thôi.” Chung Tiểu Điềm cảm thấy Trịnh Văn Quảng như vậy quá không quả quyết, không bình tĩnh quyết đoán giống trong sách miêu tả.
“Có lẽ vậy." Tuy rằng Trịnh Văn Quảng bị xa lánh nhưng trong lòng cũng không có ý nghĩ không làm, dù sao hắn là người đứng đầu một nhà, gặp chuyện sao có thể trốn tránh, nhưng lời nói vừa rồi của Chung Tiểu Điềm lại cho hắn một ý nghĩ khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em chỉ cảm thấy nếu như không vui thì đừng miễn cưỡng bản thân, dù sao con người cũng sống cả đời này, cần gì phải ấm ức chính mình." Chung Tiểu Điềm biểu đạt đau lòng của mình một cách thích hợp.
Lời Chung Tiểu Điềm nói cũng là lời thật lòng của mình, cô ta là chủ nghĩa ích kỷ trăm phần trăm, giống như vừa phát hiện mình xuyên sách đến năm một chín bảy bảy, kiếp trước miễn cưỡng lăn lộn vào đại học nhưng tới bây giờ cô ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện tham gia thi tốt nghiệp trung học.
Càng không nghĩ tới tự mình gây dựng sự nghiệp, mà là trực tiếp bắt được nam chính Trịnh Văn Quảng, như vậy không cần tự mình phấn đấu cũng có thể sống những ngày tốt lành, chuyện thoải mái như vậy cô ta có gì mà không làm chứ?
Rất nhanh Chung Tiểu Điềm dựa vào hiểu biết của mình đối với nội dung cốt truyện, thuận lợi gom Nhan Vũ Hà cùng Tống Tiền Tiến thành đôi, đồng thời mình cũng thuận lợi gả cho Trịnh Văn Quảng.
Ngay từ đầu cô ta cũng không có tâm tư gì khác với Trịnh Văn Quảng, đơn giản coi hắn là phiếu cơm, nhưng nếu là nam chính, vậy khẳng định có không ít hào quang, cho nên rất nhanh Chung Tiểu Điềm đã rơi vào tay giặc, bắt đầu muốn nhiều hơn, và còn so sánh thái độ của Trịnh Văn Quảng đối với mình và đối với Nhan Vũ Hà trong sách.
Đối với Nhan Vũ Hà, cô ta có ghen tị mà chính cô ta cũng không biết, nếu không phương thức chia rẽ bọn họ có rất nhiều loại, cô ta lại hết lần này tới lần khác lựa chọn thúc đẩy hôn sự của cô và Tống Tiền Tiến.
Thậm chí sau khi kết hôn nhìn thấy cô sống không kém như mình tưởng tượng, cô ta còn có chút không khỏe.
Đối với Tống Tiền Tiến, trong sách không đề cập tới bao nhiêu, ngoại trừ cường điệu anh là một tên côn đồ không biết điều ra, nếu có xuất hiện đại khái cũng chính là lần Nhan Vũ Hà rơi xuống nước, và trong hồi ức Nhan Vũ Hà già đi.
Nhưng Chung Tiểu Điềm không ngờ rằng Tống Tiền Tiến không biết điều trong sách cũng không phải là loại người trêu mèo chọc chó như trong tưởng tượng của cô ta, sau khi kết hôn ngược lại còn nghiêm túc làm việc, điều này làm cho cô ta có chút bất mãn.
Dù sao trong tưởng tượng của cô ta, sau khi Nhan Vũ Hà gả cho người như vậy hẳn phải đầu bù tóc rối, chứ không phải thanh nhã như bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro