Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng

Vay Tiền

Chỉ Du

2024-08-04 01:30:55

Chung Tiểu Điềm cảm thấy lời này của Tống Tiền Tiến có chút chỉ cây dâu mắng cây hòe, nhưng bởi vì Trịnh Văn Quảng ở đây nên cô ta không thể nói gì.

Trong lúc nhất thời, không khí trên bàn hơi an tĩnh quá mức, lúc này món ăn Tống Tiền Tiến vừa gọi cũng lục tục được mang lên bàn.

Chung Tiểu Điềm quét mắt, lập tức hừ lạnh một tiếng trong lòng, ngược lại rất hào phóng, một bàn đồ ăn này khiến cô ta muốn chế nhạo hai câu cũng không tìm thấy lời nào để nói.

“Cũng không biết hai người thích ăn cái gì nên chỉ tùy tiện gọi một chút, nếu không hợp khẩu vị thì gọi thêm một ít." Tống Tiền Tiến nói xong gắp cho Tống Tri Tri món cô bé thích ăn.

“Vậy không được, đã nhiều đồ ăn như vậy rồi, cũng không thể gọi thêm nữa, nếu không sẽ rất lãng phí." Chung Tiểu Điềm biết Trịnh Văn Quảng luôn ghét nhất người lãng phí.

“Không công bằng, đều là món Tống Tri Tri thích ăn, đều không có món con thích ăn, ngày đó mẹ còn cố ý gọi món Tống Tri Tri thích ăn." Trịnh Viện Viện nhìn Tống Tri Tri ăn vui vẻ thì bất mãn hừ hừ.

Chung Tiểu Điềm nghe được lời của Trịnh Viện Viện trong lòng có chút vui sướng, lần này Trịnh Văn Quảng nên biết Nhan Vũ Hà cũng không giỏi hiểu lòng người như hắn nghĩ đúng không.

"Ôi, cháu nói việc này sao, Vũ Hà vốn gọi thịt bò tương nhưng đã bị tôi gạch đi, bởi vì lần này tôi mang theo quá nhiều thịt bò khô trở về, nhất thời quên đó là món cháu thích ăn, xin lỗi, để tôi kêu bọn họ đưa thêm một phần."

Nhan Vũ Hà vốn cúi đầu ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trước không nói cô vốn không gọi thịt bò tương, cô kinh ngạc chẳng qua chỉ là chỉ mới ăn với Trịnh Viện Viện một lần mà anh đã nhớ kỹ chuyện cô bé thích ăn thịt bò tương.

Nhan Vũ Hà lần đầu tiên phát hiện, thật ra cô cũng không biết chút gì về Tống Tiền Tiến cả, có lẽ từ giờ trở đi cô tìm hiểu rõ về anh cũng không muộn.

Trịnh Văn Quảng vốn muốn ngăn cản Tống Tiền Tiến, dù sao đã nhiều đồ ăn như vậy rồi, nhưng nhìn thấy nước mắt trên mặt Trịnh Viện Viện lại thu hồi bàn tay mình vươn ra.

Tuy rằng ăn được thịt bò tương mình thích ăn như ý nguyện, nhưng Trịnh Viện Viện lại cảm thấy rất không vui.

Bữa cơm này ngoại trừ bọn Tống Tiền Tiến, cả nhà Trịnh Văn Quảng đều ăn không yên lòng, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là ăn xong món mình gọi, dù sao lãng phí cũng rất đáng xấu hổ.

Nhìn bóng lưng một nhà Tống Tiền Tiến rời đi, Trịnh Văn Quảng không khỏi thở dài, vừa rồi trên bàn cơm Vũ Hà gần như chưa từng mở miệng, xem ra lần này thật sự đã bị chọc giận rồi.

Hắn muốn trách cứ Trịnh Viện Viện nhưng trong đầu tràn đầy lời nói vừa rồi của Chung Tiểu Điềm, việc này cũng quả thật phải trách hắn không kịp thời phát hiện ra tâm tư của Viện Viện, hắn còn tưởng rằng con bé rất thích Tống Tri Tri, xem ra đây lại là hắn tự cho là đúng.”

“Nghĩ cái gì vậy?" Thấy Trịnh Văn Quảng nhìn mình chằm chằm, Chung Tiểu Điềm vuốt tóc trên trán có chút khó hiểu nhìn về phía hắn.

Trịnh Văn Quảng lắc đầu, hắn phát hiện không chỉ có con gái, mấy năm nay dường như ngay cả tâm tư của Chung Tiểu Điềm mình cũng không chân chính hiểu được.

Cuối cùng Trịnh Văn Quảng quy những vấn đề này cho việc tụ lại ít nhưng xa nhau nhiều, hắn nghĩ hiện tại mình ở chỗ này dàn xếp lại, một nhà ba người bọn họ ở cùng một chỗ nhiều thì chuyện này sẽ chậm rãi trở nên tốt hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trịnh Viện Viện vẫn cho rằng lần này Trịnh Văn Quảng khẳng định sẽ hung hăng với mình, kết quả về đến nhà ba chỉ sờ sờ đầu cô ta nói cho cô ta biết lần sau không thể như vậy nữa.

Nghe được tiếng bước chân đi xa, cô ta mới vui sướng dạ một tiếng, xem ra mẹ nói quả nhiên không sai, mình mới là con gái của ba, Tống Tri Tri là cái gì chứ, nhìn xem, chuyện lần này không phải cũng cứ như vậy trôi qua rồi sao?

*

Hai anh em Tống Vinh Hoa và Tống Phú Quý lần này bởi vì chuyện vào thành phố xem như đã hoàn toàn trở mặt, hoặc có thể nói là Tống Phú Quý đơn phương tuyên bố chia nhà.

Tống Vinh Hoa nghĩ rất hay, một nhà hắn ta vào thành phố ném hai ông bà già cho bọn họ, bây giờ là làm khoán toàn bộ, đến lúc đó không phải công việc trong nhà đều do hai vợ chồng bọn họ làm sao, hơn nữa hai ông bà Tống Đại Vượng bởi vì Thạch Đầu mà vẫn thiên vị bọn họ, cho nên bọn họ dứt khoát học theo Tống Tiền Tiến chia nhà.

Cho dù là ở riêng cũng không ngăn cản được chuyện hai vợ chồng Tống Vinh Hoa và Đồ Xuân Hoa mang con vào thành phố, cũng cam đoan với hai ông bà, chờ bọn họ sắp xếp ổn thỏa một thời gian ngắn sẽ đón bọn họ vào thành.

Tống Phú Quý cùng Chu Nguyệt Dung khịt mũi coi thường đối với lời này, chẳng qua hai ông bà già vẫn rất nghe lời đãi khách ngoài miệng của bọn họ, tận tâm tận lực thu dọn đồ đạc cho Đồ Xuân Hoa cùng Tống Vinh Hoa.

Đồ Xuân Hoa đã nghĩ kỹ, vào trong thành, Tống Vinh Hoa trước hết làm công việc khiêng vác, cô ta trước hết sẽ mang theo Thạch Đầu đi bán bánh bao màn thầu.

Về phần tiền vốn buôn bán, mặc dù cô ta không có nhưng Chung Tiểu Điềm có mà, trong tay cô ta có nhược điểm của Nhan Vũ Hà, Chung Tiểu Điềm khẳng định sẽ cảm thấy hứng thú.

*

"Vừa rồi ánh mắt Trịnh Viện Viện giống như muốn ăn thịt con vậy, bị con hung hăng trừng lại, lần này hẳn là cậu ta sẽ không đến tìm con nữa." Thoát khỏi Trịnh Viện Viện khiến Tống Tri Tri cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Nhan Vũ Hà cười nhéo nhéo khuôn mặt Tống Tri Tri, thành thật mà nói chỉ cần nghĩ đến sau này có thể không cần qua lại với Chung Tiểu Điềm, Nhan Vũ Hà cũng rất vui mừng.

Cả nhà ở dưới lầu gặp được cô Vương, cô Vương cười híp mắt nhìn về phía bọn họ: "Đi ăn à?”

Sao cô Vương biết được ạ?" Tống Tri Tri chớp chớp mắt, chẳng lẽ là Chung Tiểu Điềm nói sao?

"Vừa rồi cô Chung nói, nói Tống Tiền Tiến nhà các cô hiện tại càng ngày càng lợi hại, kiếm được rất nhiều nữa kìa." Ý trong lời ngoài lời chỉ còn thiếu điều muốn nói tiền này của Tống Tiền Tiến có vấn đề.

Tuy cô Vương không nói rõ, nhưng bọn họ rất nhanh đã hiểu được ý trong lời nói của cô ta, Nhan Vũ Hà vốn cho là mình sẽ rất tức giận nhưng không phải vậy, vẻ mặt cô đầy tươi cười nhìn về phía cô Vương: "Không phải bởi vì bọn họ mời chúng tôi đi tới nhà hàng kia sao, đương nhiên chúng tôi mời lại cũng không thể ở nhà hàng quá tệ mới phải.”

"Cũng không phải lý này sao, người nọ luôn luôn ngoài miệng không buông tha người, lại càng không chịu thiệt thòi." Cộng sự nhiều năm như vậy, cô Vương cũng coi như hiểu rõ vài phần đối với Chung Tiểu Điềm.

Tống Tri Tri cảm thấy mạch não này của Chung Tiểu Điềm quả nhiên không phải người bình thường có thể hiểu được, muốn giẫm lên nhà bọn họ một cước, lại khen ba cô kiếm được nhiều, tuy rằng ám chỉ tiền này có thể có vấn đề nhưng có lần trước cô Vương làm sáng tỏ, mọi người hẳn sẽ không tin tưởng mới đúng, cho nên cô ta cố ý nói lời này là đang tính toán cái gì?

Rất nhanh, Tống Tri Tri đã biết đáp án, Đồ Xuân Hoa và Tống Vinh Hoa vào thành rất nhanh đã tới cửa vay tiền.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuy trong lòng Đồ Xuân Hoa vẫn có chút sợ Tống Tiền Tiến, nhưng nghĩ đến lần này mình cũng không phải gây phiền phức với Nhan Vũ Hà, cho nên bèn theo Tống Vinh Hoa cùng đi đến đoàn xe tìm anh.

Tống Tiền Tiến nhìn thấy hai vợ chồng này không khỏi nhíu mày: "Thế nào, không tìm được chỗ sao?”

Vị trí của nhà máy lúc trước anh đã nói rất rõ ràng rồi.

Tống Vinh Hoa lắc đầu, trên mặt mang theo nụ cười, giọng điệu thân quen phảng phất như tranh chấp hai ngày trước căn bản không tồn tại: "Anh cả, chúng em tới tìm anh là còn có chuyện khác, việc này ngoại trừ anh ra thì không ai có thể giúp được bọn em cả.”

“Tôi cho rằng lần trước tôi đã nói đủ rõ ràng rồi." Tống Tiền Tiến lần đầu tiên biết da mặt hai vợ chồng này dày như vậy.

"Anh cả, chúng ta chính là người một nhà đánh gãy xương cũng còn liền gân, ngày đó tất cả mọi người chỉ nói lời tức giận, chúng ta tự nhiên sẽ không để ở trong lòng, anh nói đúng không." Tống Vinh Hoa nói xong liền ra hiệu cho Đồ Xuân Hoa nói rõ ý đồ bọn họ đến đây.

"Anh cả, hôm nay chúng em dẫn Thạch Đầu đi xem trường học, lúc đến trường chị dâu nghe được bên trong không ít người nói lần này anh đi phụ xe kiếm được không ít tiền, còn mời một nhà Văn Quảng đến nhà hàng đắt nhất ăn cơm nữa." Mặc dù trên mặt Đồ Xuân Hoa mang theo nụ cười nhưng trong lòng lại oán hận, lần trước ngay cả bữa sáng mà Nhan Vũ Hà cũng không muốn chiêu đãi cô ta cùng Thạch Đầu, hiện tại ngược lại hào phóng lắm.

Tống Tiền Tiến nghe đến đó đã nghĩ ra Chung Tiểu Điềm là người nói ra lời này, trong lòng càng chán ghét cô ta thêm.

"Chúng em tới là muốn mượn chút tiền vốn của anh cả, em dự định đến cửa trường học bán bánh bao màn thầu, nhưng tiền trong tay không đủ cho nên muốn mượn anh cả chút vốn quay vòng, chúng em có dư tiền cam đoan sẽ lập tức trả lại cho các anh." Đồ Xuân Hoa chú ý tới chung quanh đều là người của đoàn xe, cho nên lúc nói lời này ra đã cố ý đề cao âm lượng.

Tống Tiền Tiến không phải tự xưng là có nghĩa khí nhất sao, nếu anh cự tuyệt bọn họ, về sau những người đó còn có thể thâm giao với anh sao, dù sao anh chính là người ngay cả anh em ruột thịt cũng cự tuyệt kia mà.

Tống Tiền Tiến cười nhạo một tiếng: "Muốn làm ăn?" “Còn không phải là vì không có việc làm, dù sao cũng phải kiếm tiền trợ cấp trong nhà sao?" Đồ Xuân Hoa nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Suy nghĩ này rất tốt, nhưng tay không bắt sói lại bắt đến trên người tôi, cô cảm thấy tôi là kẻ ngốc sao?" Tống Tiền Tiến cho rằng cảnh cáo lần trước hẳn sẽ khiến Đồ Xuân Hoa an tĩnh đôi chút, ngược lại không ngờ rằng nhanh như vậy mà cô ta lại bắt đầu mò mẫm tới.

Vẻ mặt của Đồ Xuân Hoa cùng Tống Vinh Hoa đồng thời cứng đờ lại, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: "Anh cả, không thể nói như vậy, chúng em cũng là vì Thạch Đầu mới liều mạng như thế, dù sao Thạch Đầu chính là hương khói duy nhất của nhà họ Tống chúng ta.”

“Chuyện này có liên quan gì đến tôi đâu, tôi cũng không phải họ Tống." Nói xong Tống Tiền Tiến đột nhiên có chút hối hận lúc trước không để Tri Tri đi theo họ Vũ Hà.

"Cho nên anh cả nói thế là không chịu cho mượn sao?" Đồ Xuân Hoa nghĩ đến chuyện Chung Tiểu Điềm đồng ý với mình, không muốn tiếp tục hạ mình vì Tống Tiền Tiến nữa.

"Tôi cũng không có tiền, làm sao cho cô mượn, thật sự muốn làm ăn thì chờ thằng hai làm mấy tháng lấy tiền lương rồi nói sau." Tống Tiền Tiến nghĩ có lẽ đến lúc đó dùng tiền lương xong, bọn họ sẽ biết trong thành cũng không dễ sinh tồn như vậy.

"Anh cả, không ngờ anh lại ác ôn như vậy, anh tình nguyện bỏ ra giá cao mời người khác ăn cơm cũng không muốn giúp đỡ anh em ruột thịt một phen." Đồ Xuân Hoa cố ý đề cao giọng, thấy mình nói xong quả nhiên không có ít người nhìn quanh, trong lòng cô ta có chút đắc ý, cô ta đã không dễ chịu thì Tống Tiền Tiến cũng đừng hòng được dễ chịu.

Sâu trong nội tâm Đồ Xuân Hoa thật ra vẫn rất sợ Tống Tiền Tiến, nói xong những lời này đã nhanh chóng lôi kéo Tống Vinh Hoa rời khỏi đoàn xe.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng

Số ký tự: 0