Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng
Cố Học Đàn
Chỉ Du
2024-08-04 01:30:55
Về đến nhà, Nhan Vũ Hà bèn đi thẳng vào phòng bếp, Tống Tri Tri lặng lẽ nói với Tống Tiền Tiến: "Mẹ biết hôm nay ba về nên cố ý mua gà về hầm.”
Tống Tiền Tiến nghĩ Tống Tri Tri có lẽ đã hiểu lầm gì đó, nhưng anh thích hiểu lầm như vậy, vì vậy bèn thuận theo lời cô bé nói: "Vậy lát nữa ba nhất định phải ăn nhiều một chút mới được.”
Nhan Vũ Hà trong phòng bếp nghe vậy không khỏi cười lắc đầu, hai ba con đè giọng nói chuyện cũng có thể làm cho cô nghe được, cũng không biết có phải cố ý hay không.
Tuy rằng tài bếp núc của Nhan Vũ Hà không tốt, nhưng sở trường nhất chính là các loại canh hầm, đối với Tống Tiến tới mà nói, chỉ cần là Nhan Vũ Hà nấu sẽ là mỹ vị.
Lúc này gà còn chưa có ai cho ăn thức ăn gia súc, ăn thịt rất thơm, ngay cả Tống Tri Tri đời trước không thích ăn thịt gà cũng phải ăn vài miếng.
Hai ba con ăn với vẻ mặt thỏa mãn khiến Nhan Vũ Hà cũng sinh ra một loại cảm giác thành tựu, cười nói: "Thích ăn thì mấy ngày nữa mẹ sẽ hầm thêm.”
"Gần đây em vừa phải giảng bài vừa phải đi học, thân thể có thể chịu đựng nổi sao?" Tống Tiền Tiến nói rồi tìm hộp sữa bột từ túi lớn anh mang về.
"Đây là sữa bột anh cố ý mua cho em, mỗi ngày sớm tối đều uống một ly, uống xong lần sau anh sẽ mang về tiếp." Tống Tiền Tiến một tay đưa sữa bột cho Nhan Vũ Hà, mặt khác trong tay đã ướt đẫm mồ hôi.
“Cám ơn." Nhan Vũ Hà nói xong hai chữ này lại có chút hối hận, như vậy có xa lạ quá rồi không.
“Em nếm thử hương vị có uống được hay không, nếu không thích lần sau anh sẽ mang cái khác về." Lúc Tống Tiền Tiến nói lời này có chút hồi hộp, anh rất sợ Nhan Vũ Hà sẽ cự tuyệt.
"Được, tôi uống trước thử một chút, Tri Tri có thể uống cái này không?" Nhan Vũ Hà biết sữa bột cũng chia cho người lớn trẻ nhỏ.
“Tri Tri không thể uống cái này, anh mang cho con bé cái khác." Tống Tiền Tiến xoay người lại bắt đầu móc túi anh mang về.
“Vậy còn ba thì sao, ba cùng uống với mẹ đi." Ở chung nhiều ngày như vậy, Tống Tri Tri tự mình cảm nhận được Tống Tiền Tiến đối với cô và Nhan Vũ Hà tốt biết bao nhiêu, Tống Tri Tri cảm thấy mình đã hoàn toàn chấp nhận thân phận hiện tại của mình rồi.
“Tri Tri nói rất đúng, anh là trụ cột trong nhà càng nên chú ý sức khỏe mới đúng." Tuy rằng công việc của Tống Tiền Tiến trong mắt những người khác cũng không phải đáng tự hào, nhưng chi tiêu trong nhà phần lớn đều đến từ tiền lương của anh.
Tống Tiền Tiến vốn định cự tuyệt nhưng đối diện với ánh mắt ân cần của Nhan Vũ Hà lại gật đầu: "Được, vậy sau này chúng ta cùng uống.”
Sau khi ăn xong Tống Tri Tri lôi kéo Tống Tiền Tiến để anh kể những nơi bên ngoài: "Ba, bên ngoài có gì khác với nơi này của chúng ta không ạ?"
Tống Tiền Tiến suy nghĩ một lúc, có chút không xác định nói: "Ngoại trừ ngôn ngữ và khẩu vị của mọi người khác nhau, những thứ khác cũng không có gì khác nhau.”
“Trước kia Trịnh Viện Viện luôn nói ba cậu ta muốn dẫn cậu ta đi chỗ khác chơi, con cũng muốn đi." Tống Tri Tri cảm thấy Trịnh Viện Viện thật sự là cái cớ vạn năng của mình.
“Chờ con nghỉ rồi hãy nói." Lúc Tống Tiền Tiến nói lời này không tự giác liếc mắt nhìn Nhan Vũ Hà bên kia, thật ra anh cũng rất động tâm đối với đề nghị này của Tri Tri, nhưng anh cũng biết có một số việc không thể gấp gáp được, hiện tại quan hệ với Vũ Hà vừa mới hòa hoãn lại cho nên càng không thể vội vàng xao động.
“Đúng rồi, ba ơi, sáng hôm qua thím Hai lại tới đây đấy ạ." Tống Tri Tri biết nếu mình không nói, Nhan Vũ Hà chắc chắn sẽ không nói cho anh biết.
“Cô ta lại tới làm gì?" Giọng nói của Tống Tiền Tiến mang theo chán ghét.
“Đến khoe khoang hay sao đó , có lẽ trong khoảng thời gian này đã kiếm được tiền, còn mua bánh ga tô cho Tri Tri nữa." Nhan Vũ Hà nhớ tới chuyện này không cảm thấy phẫn nộ, ngược lại cảm thấy rất buồn cười.
“Tri Tri chưa ăn phải không." Tống Tiền Tiến cũng không muốn nghĩ xấu cho người khác, nhưng phòng bị người nhà họ Tống đã trở thành bản năng của anh.
“Không ăn, tôi đã lặng lẽ vứt đi rồi." Mặc dù làm như vậy có chút tiểu nhân, nhưng chỉ có như vậy Nhan Vũ Hà mới yên tâm.
“Ừm, ngày mai anh sẽ đi tìm bọn họ nói chuyện." Tống Tiền Tiến vốn cho là lần trước mình đã nói đủ rõ ràng rồi, không ngờ rằng bọn họ vậy vẫn không nhớ lâu.
“Không cần phí sức đi một chuyến thế đâu, bọn họ là người thế nào anh cũng biết mà, có lẽ sẽ không đến nữa đâu." Tuy rằng cô chỉ ở chung một đoạn thời gian, nhưng Nhan Vũ Hà vẫn lĩnh giáo được độ mặt dày của người nhà họ Tống.
*
Trịnh Viện Viện thật ra rất không muốn học đàn dương cầm, đầu ngón tay cô ta đều đàn đỏ cả lên, cô ta muốn nói mình không muốn học nhưng mẹ lại nhất định muốn cô ta tiếp tục học, còn bảo cô ta cố gắng, chờ sau khi có thể thành công đánh được ca khúc đầu tiên sẽ bảo cô ta kêu ba muốn đàn dương cầm.
Trịnh Viện Viện không hiểu vì sao mẹ cô ta lại phải ép buộc cô ta học đàn dương cầm, cô ta căn bản không thích chút nào.
"Con gái đàn dương cầm rất đẹp, về sau còn có thể biểu diễn tiết mục tham gia thi đấu, ngồi ở trên sân khấu giống như tiểu công chúa vậy, chẳng lẽ con muốn bị Tống Tri Tri qua mặt sao?"
“Tống Tri Tri cũng muốn học đàn dương cầm sao?" Trịnh Viện Viện nhìn chằm chằm ngón tay hồng hồng của mình hỏi.
“Không phải ai cũng có thể học đàn dương cầm." Trong lời nói của Chung Tiểu Điềm tràn đầy tự đắc, chỉ bằng Tống Tiền Tiến có thể có tiền để Tống Tri Tri đi học đàn dương cầm ư?
“Con biết rồi, mẹ, con sẽ nghiêm túc học." Trịnh Viện Viện nghĩ đến đó giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Ngoan, mẹ biết ngay Viện Viện của chúng ta nghe lời nhất, nếu con học giỏi, mẹ sẽ thưởng cho con chiếc váy con thích nhất có được hay không?" Chung Tiểu Điềm biết cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ đều cần chút ngon ngọt mới được.
“Mẹ yên tâm, con sẽ chăm chỉ học ạ." Đến lúc đó không chỉ có thể bỏ Tống Tri Tri ở phía sau mà còn có được chiếc váy mình thích.
Nhìn vẻ mặt Trịnh Viện Viện nghiêm túc, Chung Tiểu Điềm không khỏi giương khóe môi.
Trịnh Văn Quảng không biết tâm tư hai mẹ con, hắn cho rằng Trịnh Viện Viện thật lòng thích đánh đàn dương cầm nên cho dù học phí đắt đôi chút cũng không sao, dù sao Viện Viện thật lòng thích, bởi vì mấy năm nay không thể ở bên cạnh con gái nên đối với Trịnh Viện Viện hắn trước sau vẫn mang tâm lý bồi thường.
Tống Tiền Tiến nghĩ Tống Tri Tri có lẽ đã hiểu lầm gì đó, nhưng anh thích hiểu lầm như vậy, vì vậy bèn thuận theo lời cô bé nói: "Vậy lát nữa ba nhất định phải ăn nhiều một chút mới được.”
Nhan Vũ Hà trong phòng bếp nghe vậy không khỏi cười lắc đầu, hai ba con đè giọng nói chuyện cũng có thể làm cho cô nghe được, cũng không biết có phải cố ý hay không.
Tuy rằng tài bếp núc của Nhan Vũ Hà không tốt, nhưng sở trường nhất chính là các loại canh hầm, đối với Tống Tiến tới mà nói, chỉ cần là Nhan Vũ Hà nấu sẽ là mỹ vị.
Lúc này gà còn chưa có ai cho ăn thức ăn gia súc, ăn thịt rất thơm, ngay cả Tống Tri Tri đời trước không thích ăn thịt gà cũng phải ăn vài miếng.
Hai ba con ăn với vẻ mặt thỏa mãn khiến Nhan Vũ Hà cũng sinh ra một loại cảm giác thành tựu, cười nói: "Thích ăn thì mấy ngày nữa mẹ sẽ hầm thêm.”
"Gần đây em vừa phải giảng bài vừa phải đi học, thân thể có thể chịu đựng nổi sao?" Tống Tiền Tiến nói rồi tìm hộp sữa bột từ túi lớn anh mang về.
"Đây là sữa bột anh cố ý mua cho em, mỗi ngày sớm tối đều uống một ly, uống xong lần sau anh sẽ mang về tiếp." Tống Tiền Tiến một tay đưa sữa bột cho Nhan Vũ Hà, mặt khác trong tay đã ướt đẫm mồ hôi.
“Cám ơn." Nhan Vũ Hà nói xong hai chữ này lại có chút hối hận, như vậy có xa lạ quá rồi không.
“Em nếm thử hương vị có uống được hay không, nếu không thích lần sau anh sẽ mang cái khác về." Lúc Tống Tiền Tiến nói lời này có chút hồi hộp, anh rất sợ Nhan Vũ Hà sẽ cự tuyệt.
"Được, tôi uống trước thử một chút, Tri Tri có thể uống cái này không?" Nhan Vũ Hà biết sữa bột cũng chia cho người lớn trẻ nhỏ.
“Tri Tri không thể uống cái này, anh mang cho con bé cái khác." Tống Tiền Tiến xoay người lại bắt đầu móc túi anh mang về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy còn ba thì sao, ba cùng uống với mẹ đi." Ở chung nhiều ngày như vậy, Tống Tri Tri tự mình cảm nhận được Tống Tiền Tiến đối với cô và Nhan Vũ Hà tốt biết bao nhiêu, Tống Tri Tri cảm thấy mình đã hoàn toàn chấp nhận thân phận hiện tại của mình rồi.
“Tri Tri nói rất đúng, anh là trụ cột trong nhà càng nên chú ý sức khỏe mới đúng." Tuy rằng công việc của Tống Tiền Tiến trong mắt những người khác cũng không phải đáng tự hào, nhưng chi tiêu trong nhà phần lớn đều đến từ tiền lương của anh.
Tống Tiền Tiến vốn định cự tuyệt nhưng đối diện với ánh mắt ân cần của Nhan Vũ Hà lại gật đầu: "Được, vậy sau này chúng ta cùng uống.”
Sau khi ăn xong Tống Tri Tri lôi kéo Tống Tiền Tiến để anh kể những nơi bên ngoài: "Ba, bên ngoài có gì khác với nơi này của chúng ta không ạ?"
Tống Tiền Tiến suy nghĩ một lúc, có chút không xác định nói: "Ngoại trừ ngôn ngữ và khẩu vị của mọi người khác nhau, những thứ khác cũng không có gì khác nhau.”
“Trước kia Trịnh Viện Viện luôn nói ba cậu ta muốn dẫn cậu ta đi chỗ khác chơi, con cũng muốn đi." Tống Tri Tri cảm thấy Trịnh Viện Viện thật sự là cái cớ vạn năng của mình.
“Chờ con nghỉ rồi hãy nói." Lúc Tống Tiền Tiến nói lời này không tự giác liếc mắt nhìn Nhan Vũ Hà bên kia, thật ra anh cũng rất động tâm đối với đề nghị này của Tri Tri, nhưng anh cũng biết có một số việc không thể gấp gáp được, hiện tại quan hệ với Vũ Hà vừa mới hòa hoãn lại cho nên càng không thể vội vàng xao động.
“Đúng rồi, ba ơi, sáng hôm qua thím Hai lại tới đây đấy ạ." Tống Tri Tri biết nếu mình không nói, Nhan Vũ Hà chắc chắn sẽ không nói cho anh biết.
“Cô ta lại tới làm gì?" Giọng nói của Tống Tiền Tiến mang theo chán ghét.
“Đến khoe khoang hay sao đó , có lẽ trong khoảng thời gian này đã kiếm được tiền, còn mua bánh ga tô cho Tri Tri nữa." Nhan Vũ Hà nhớ tới chuyện này không cảm thấy phẫn nộ, ngược lại cảm thấy rất buồn cười.
“Tri Tri chưa ăn phải không." Tống Tiền Tiến cũng không muốn nghĩ xấu cho người khác, nhưng phòng bị người nhà họ Tống đã trở thành bản năng của anh.
“Không ăn, tôi đã lặng lẽ vứt đi rồi." Mặc dù làm như vậy có chút tiểu nhân, nhưng chỉ có như vậy Nhan Vũ Hà mới yên tâm.
“Ừm, ngày mai anh sẽ đi tìm bọn họ nói chuyện." Tống Tiền Tiến vốn cho là lần trước mình đã nói đủ rõ ràng rồi, không ngờ rằng bọn họ vậy vẫn không nhớ lâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không cần phí sức đi một chuyến thế đâu, bọn họ là người thế nào anh cũng biết mà, có lẽ sẽ không đến nữa đâu." Tuy rằng cô chỉ ở chung một đoạn thời gian, nhưng Nhan Vũ Hà vẫn lĩnh giáo được độ mặt dày của người nhà họ Tống.
*
Trịnh Viện Viện thật ra rất không muốn học đàn dương cầm, đầu ngón tay cô ta đều đàn đỏ cả lên, cô ta muốn nói mình không muốn học nhưng mẹ lại nhất định muốn cô ta tiếp tục học, còn bảo cô ta cố gắng, chờ sau khi có thể thành công đánh được ca khúc đầu tiên sẽ bảo cô ta kêu ba muốn đàn dương cầm.
Trịnh Viện Viện không hiểu vì sao mẹ cô ta lại phải ép buộc cô ta học đàn dương cầm, cô ta căn bản không thích chút nào.
"Con gái đàn dương cầm rất đẹp, về sau còn có thể biểu diễn tiết mục tham gia thi đấu, ngồi ở trên sân khấu giống như tiểu công chúa vậy, chẳng lẽ con muốn bị Tống Tri Tri qua mặt sao?"
“Tống Tri Tri cũng muốn học đàn dương cầm sao?" Trịnh Viện Viện nhìn chằm chằm ngón tay hồng hồng của mình hỏi.
“Không phải ai cũng có thể học đàn dương cầm." Trong lời nói của Chung Tiểu Điềm tràn đầy tự đắc, chỉ bằng Tống Tiền Tiến có thể có tiền để Tống Tri Tri đi học đàn dương cầm ư?
“Con biết rồi, mẹ, con sẽ nghiêm túc học." Trịnh Viện Viện nghĩ đến đó giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Ngoan, mẹ biết ngay Viện Viện của chúng ta nghe lời nhất, nếu con học giỏi, mẹ sẽ thưởng cho con chiếc váy con thích nhất có được hay không?" Chung Tiểu Điềm biết cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ đều cần chút ngon ngọt mới được.
“Mẹ yên tâm, con sẽ chăm chỉ học ạ." Đến lúc đó không chỉ có thể bỏ Tống Tri Tri ở phía sau mà còn có được chiếc váy mình thích.
Nhìn vẻ mặt Trịnh Viện Viện nghiêm túc, Chung Tiểu Điềm không khỏi giương khóe môi.
Trịnh Văn Quảng không biết tâm tư hai mẹ con, hắn cho rằng Trịnh Viện Viện thật lòng thích đánh đàn dương cầm nên cho dù học phí đắt đôi chút cũng không sao, dù sao Viện Viện thật lòng thích, bởi vì mấy năm nay không thể ở bên cạnh con gái nên đối với Trịnh Viện Viện hắn trước sau vẫn mang tâm lý bồi thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro