Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng
Trấn An
Chỉ Du
2024-08-04 01:30:55
Vẻ mặt Nhan Vũ Hà có chút mờ mịt nhìn về phía Tống Tiền Tiến, anh nói chuyện này cô thật sự không thể nhớ rõ.
Bánh ngọt cùng thanh âm ngọt ngào đã vỗ về tất cả ấm ức đêm đó của Tống Tiền Tiến, sau khi ăn xong bánh ngọt anh lại bắt đầu men theo đường cũ trở về, anh nghĩ, nếu như không có miếng bánh ngọt kia, có lẽ anh thật sự nhất thời xúc động rời khỏi đại đội Thanh Tuyền.
"Cho nên anh bởi vì vậy nên mới đối xử tốt với em như vậy sao?" Vẻ mặt Nhan Vũ Hà có chút phức tạp, cô không ngờ rằng hai người lần đầu tiên quen nhau lại là như vậy.
"Ngay từ đầu có lẽ là thế, sau đó đương nhiên không phải, sau khi kết hôn đối tốt với vợ mình không phải là chuyện nên làm sao?" Tống Tiền Tiến nghĩ không ai biết miếng bánh ngọt kia quan trọng biết bao nhiêu đối với mình, cũng không ai biết mỗi lần mình bị ấm nhà họ ở Tống, nhìn thấy cô gái nhỏ vui vẻ là có thể tự mình bình phục tâm trạng.
Câu nói cuối cùng khiến Nhan Vũ Hà hơi đỏ mặt, thời thiếu nữ, cô cũng không phải không có chờ mong đối với hôn nhân, tuy rằng Trịnh Văn Quảng quanh năm không ở nhà nhưng mỗi tháng đều gửi đồ về cho cô.
Nhan Vũ Hà không phải ham muốn chút đồ vật kia, mà là cảm giác được người ta nhớ thương thật sự rất tốt. Sau đó sự ghét bỏ vô tình hay cố ý của Nhiếp Tiểu Bình phá vỡ tất cả ảo tưởng của cô, để cho cô biết kết hôn không phải đơn giản sống qua ngày mà là cùng cả nhà bọn họ sống qua ngày, cũng là khi đó, Nhan Vũ Hà mới sinh ra tâm tư chứng bước.
Sau khi nói ra, Nhan Vũ Hà giống như có chút không thể nhìn thẳng vào mắt Tống Tiền Tiến, ánh sáng cùng chờ mong trong mắt anh làm cho cô có chút lo lắng mình không thể đáp ứng tình cảm chờ đợi đó.
Tống Tiền Tiến tự nhiên cảm giác được sự lảng tránh của cô, anh không nổi giận, dù sao hiện tại tình huống đã tốt hơn nhiều so với trước kia rồi không phải sao? Có một số việc không thể gấp gáp được.
"Vừa rồi nói chuyện làm ăn là anh nghiêm túc, em thật sự không phản đối sao?" Nhìn thái độ lảng tránh của cô, Tống Tiền Tiến tự nhiên như không chuyển đề tài.
“Ừ, anh muốn làm cái gì thì đi làm cái đó đi, về phần những người bên ngoài anh không cần để ý tới, em thật sự không quan tâm đâu.”Năm đó sau khi chuyện rơi xuống nước bị truyền ra rồi kết hôn, Nhiếp Tiểu Bình nhận họ hàng, tất cả mọi chuyện đều chất đống cùng một chỗ, khi đó mình lại càng trở thành đề tài trong miệng của tất cả mọi người trong đại đội Thanh Tuyền, những ngày đen tối gian nan như vậy mà cô cũng đều đã trải qua, hiện tại những lời của người bên ngoài đối với cô bây giờ mà nói, cũng không đâu vô đâu cả.
“Anh nhất định sẽ không để em và Tri Tri thất vọng." Tống Tiền Tiến rất cảm kích sự ủng hộ của họ.
Nhan Vũ Hà muốn nói thật ra các cô cũng không làm cái gì, anh cũng không cần gây áp lực cho bản thân như vậy, nhưng đối diện với ánh mắt nóng rực của anh, lời nói ở đầu môi lại biến thành: "Em tin tưởng anh.”
Đêm nay đối với cả nhà Tống Tiền Tiến mà nói nhất định là một đêm không ngủ.
Một nhà ba người trằn trọc trên giường, Tống Tri Tri rất hưng phấn, ba cô sắp xuống biển rồi, ở thời đại này khắp nơi đều là vàng, chỉ cần lá gan lớn, đầu óc linh hoạt thì muốn kiếm tiền cũng không khó.
Trong đầu Nhan Vũ Hà giờ phút này toàn là lời Tống Tiền Tiến nói vừa rồi, cô hồi tưởng lại thật lâu cũng không thể nhớ tới chuyện Tống Tiền Tiến nói đó, nhưng cô có thể hồi tưởng ra hình ảnh như vậy, không ngờ hóa ra bọn họ đã gặp nhau sớm như vậy, tuy rằng chính cô cũng không nhớ rõ.
Ngẫm lại cũng thật sự là chuyện rất thần kỳ, một miếng bánh ngọt lại khiến cho Tống Tiền Tiến nhớ thương nhiều năm như vậy, cho nên ngay từ đầu anh bao dung đối với mình là bởi vì báo ân sao?
Nghĩ tới đây, Nhan Vũ Hà cảm thấy trong lòng càng thêm phiền não, cảm xúc nói không rõ trong lòng kia là cái gì chính cô cũng không biết.
Tống Tiền Tiến hưng phấn đến mức máu huyết toàn thân đều đang sôi trào, những lời này hôm nay anh từng cho là cả đời mình cũng không có cơ hội nói ra miệng, không ngờ rằng đêm nay đều đã nói ra toàn bộ, tuy rằng thái độ Vũ Hà có chút lảng tránh nhưng Tri Tri nói rất đúng, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt lên.
Không ở đơn vị đi làm, Trịnh Văn Quảng ngược lại càng bận rộn, hiện tại nhiều người đều đã biết tin tức hắn xuống biển buôn bán, hắn đương nhiên càng phải thận trọng lựa chọn ngành nghề, hắn cũng không muốn cho người ta có cơ hội chê cười.
Trịnh Văn Quảng còn chưa nghĩ ra nên nói cho người trong nhà chuyện này như thế nào, hắn nghĩ sau này có thành tích nhất định hắn sẽ chậm rãi tiết lộ cho người trong nhà biết.
Nhưng trên đời không có bức tường nào không lọt gió cả, không chỉ người trong nhà biết, Nhiếp Tiểu Bình còn đi thẳng đến nhà tìm.
“Văn Quảng, đang yên đang lành sao lại đột nhiên muốn xuống biển, đơn vị cũ của con chính là bát cơm sắt đấy.”Huống chi trong Trịnh Văn Quảng còn có một nửa cấp quan, bà ta ở đại đội khoác lác không dưới trăm lần, ánh mắt những người trong đội đều là hâm mộ, Văn Quảng này đột nhiên xuống biển làm ăn, điều này làm cho sau này bà ta còn khoác lác với người ta như thế nào nữa.
"Mẹ, hiện tại rất nhiều người đều xuống biển làm ăn, hơn nữa con không có trực tiếp từ chức mà chỉ ngừng lương giữ chức, chẳng qua là cho mình một cơ hội phát triển khác mà thôi."
"Mẹ không hiểu con đang nói ý cả, mẹ chỉ biết là bát cơm sắt đang ngon lành mà con lại không cần, muốn đi buôn bán đồ." Trên mặt Nhiếp Tiểu Bình đầy tức giận, phải biết rằng đời này Trịnh Văn Quảng chính là niềm kiêu ngạo lớn nhất của bà ta.
“Mẹ, thời đại thay đổi rồi, đó đều là tư tưởng cũ của mẹ, mẹ yên tâm đi, công việc bên kia vẫn luôn ở đây, con muốn trở về là có thể trở về thôi.”Trịnh Văn Quảng biết thứ mẹ hắn quan tâm nhất là gì.
“Thật sự có thể như vậy sao?" Mặt Nhiếp Tiểu Bình đầy vẻ nghi ngờ nhìn về phía hắn.
"Mẹ là mẹ ruột của con, con còn có thể lừa mẹ được sao?" Trịnh Văn Quảng có chút buồn cười nhìn về phía Nhiếp Tiểu Bình.
Nghe được bát sắt vẫn còn, Nhiếp Tiểu Bình lập tức yên tâm, con ngươi xoay chuyển lại bắt đầu có chủ ý khác.
Trịnh Văn Quảng cho rằng mình đã trấn an được Nhiếp Tiểu Bình, vì thế cười nói: "Mẹ, hiếm khi mẹ đến thành phố một chuyến, lát nữa ăn cơm con dẫn mẹ đi dạo cao ốc bách hóa thuận tiện mua chút đồ cho mẹ.”
Trịnh Văn Quảng chuyển nghề trở về có chút tiền bạc nhưng hắn cũng chưa nói với ai, cũng không phải không tín nhiệm ai mà chỉ cảm thấy việc này chẳng qua cũng chỉ là chuyện bình thường, vốn còn muốn lúc lễ mừng năm mới lại chậm rãi đề cập tới số tiền này, không ngờ nhanh như vậy mình đã muốn dùng tới số tiền này, cho nên về sau việc này ngược lại có thể nuốt vào trong bụng.
“Chờ Tiểu Điềm trở về rồi cùng đi.”Mỗi lần Chung Tiểu Điềm mua đồ cho Nhiếp Tiểu Bình bà ta đều rất thích, cho nên đối với thẩm mỹ của Chung Tiểu Điềm bà ta vẫn rất đồng ý.
Bánh ngọt cùng thanh âm ngọt ngào đã vỗ về tất cả ấm ức đêm đó của Tống Tiền Tiến, sau khi ăn xong bánh ngọt anh lại bắt đầu men theo đường cũ trở về, anh nghĩ, nếu như không có miếng bánh ngọt kia, có lẽ anh thật sự nhất thời xúc động rời khỏi đại đội Thanh Tuyền.
"Cho nên anh bởi vì vậy nên mới đối xử tốt với em như vậy sao?" Vẻ mặt Nhan Vũ Hà có chút phức tạp, cô không ngờ rằng hai người lần đầu tiên quen nhau lại là như vậy.
"Ngay từ đầu có lẽ là thế, sau đó đương nhiên không phải, sau khi kết hôn đối tốt với vợ mình không phải là chuyện nên làm sao?" Tống Tiền Tiến nghĩ không ai biết miếng bánh ngọt kia quan trọng biết bao nhiêu đối với mình, cũng không ai biết mỗi lần mình bị ấm nhà họ ở Tống, nhìn thấy cô gái nhỏ vui vẻ là có thể tự mình bình phục tâm trạng.
Câu nói cuối cùng khiến Nhan Vũ Hà hơi đỏ mặt, thời thiếu nữ, cô cũng không phải không có chờ mong đối với hôn nhân, tuy rằng Trịnh Văn Quảng quanh năm không ở nhà nhưng mỗi tháng đều gửi đồ về cho cô.
Nhan Vũ Hà không phải ham muốn chút đồ vật kia, mà là cảm giác được người ta nhớ thương thật sự rất tốt. Sau đó sự ghét bỏ vô tình hay cố ý của Nhiếp Tiểu Bình phá vỡ tất cả ảo tưởng của cô, để cho cô biết kết hôn không phải đơn giản sống qua ngày mà là cùng cả nhà bọn họ sống qua ngày, cũng là khi đó, Nhan Vũ Hà mới sinh ra tâm tư chứng bước.
Sau khi nói ra, Nhan Vũ Hà giống như có chút không thể nhìn thẳng vào mắt Tống Tiền Tiến, ánh sáng cùng chờ mong trong mắt anh làm cho cô có chút lo lắng mình không thể đáp ứng tình cảm chờ đợi đó.
Tống Tiền Tiến tự nhiên cảm giác được sự lảng tránh của cô, anh không nổi giận, dù sao hiện tại tình huống đã tốt hơn nhiều so với trước kia rồi không phải sao? Có một số việc không thể gấp gáp được.
"Vừa rồi nói chuyện làm ăn là anh nghiêm túc, em thật sự không phản đối sao?" Nhìn thái độ lảng tránh của cô, Tống Tiền Tiến tự nhiên như không chuyển đề tài.
“Ừ, anh muốn làm cái gì thì đi làm cái đó đi, về phần những người bên ngoài anh không cần để ý tới, em thật sự không quan tâm đâu.”Năm đó sau khi chuyện rơi xuống nước bị truyền ra rồi kết hôn, Nhiếp Tiểu Bình nhận họ hàng, tất cả mọi chuyện đều chất đống cùng một chỗ, khi đó mình lại càng trở thành đề tài trong miệng của tất cả mọi người trong đại đội Thanh Tuyền, những ngày đen tối gian nan như vậy mà cô cũng đều đã trải qua, hiện tại những lời của người bên ngoài đối với cô bây giờ mà nói, cũng không đâu vô đâu cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh nhất định sẽ không để em và Tri Tri thất vọng." Tống Tiền Tiến rất cảm kích sự ủng hộ của họ.
Nhan Vũ Hà muốn nói thật ra các cô cũng không làm cái gì, anh cũng không cần gây áp lực cho bản thân như vậy, nhưng đối diện với ánh mắt nóng rực của anh, lời nói ở đầu môi lại biến thành: "Em tin tưởng anh.”
Đêm nay đối với cả nhà Tống Tiền Tiến mà nói nhất định là một đêm không ngủ.
Một nhà ba người trằn trọc trên giường, Tống Tri Tri rất hưng phấn, ba cô sắp xuống biển rồi, ở thời đại này khắp nơi đều là vàng, chỉ cần lá gan lớn, đầu óc linh hoạt thì muốn kiếm tiền cũng không khó.
Trong đầu Nhan Vũ Hà giờ phút này toàn là lời Tống Tiền Tiến nói vừa rồi, cô hồi tưởng lại thật lâu cũng không thể nhớ tới chuyện Tống Tiền Tiến nói đó, nhưng cô có thể hồi tưởng ra hình ảnh như vậy, không ngờ hóa ra bọn họ đã gặp nhau sớm như vậy, tuy rằng chính cô cũng không nhớ rõ.
Ngẫm lại cũng thật sự là chuyện rất thần kỳ, một miếng bánh ngọt lại khiến cho Tống Tiền Tiến nhớ thương nhiều năm như vậy, cho nên ngay từ đầu anh bao dung đối với mình là bởi vì báo ân sao?
Nghĩ tới đây, Nhan Vũ Hà cảm thấy trong lòng càng thêm phiền não, cảm xúc nói không rõ trong lòng kia là cái gì chính cô cũng không biết.
Tống Tiền Tiến hưng phấn đến mức máu huyết toàn thân đều đang sôi trào, những lời này hôm nay anh từng cho là cả đời mình cũng không có cơ hội nói ra miệng, không ngờ rằng đêm nay đều đã nói ra toàn bộ, tuy rằng thái độ Vũ Hà có chút lảng tránh nhưng Tri Tri nói rất đúng, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt lên.
Không ở đơn vị đi làm, Trịnh Văn Quảng ngược lại càng bận rộn, hiện tại nhiều người đều đã biết tin tức hắn xuống biển buôn bán, hắn đương nhiên càng phải thận trọng lựa chọn ngành nghề, hắn cũng không muốn cho người ta có cơ hội chê cười.
Trịnh Văn Quảng còn chưa nghĩ ra nên nói cho người trong nhà chuyện này như thế nào, hắn nghĩ sau này có thành tích nhất định hắn sẽ chậm rãi tiết lộ cho người trong nhà biết.
Nhưng trên đời không có bức tường nào không lọt gió cả, không chỉ người trong nhà biết, Nhiếp Tiểu Bình còn đi thẳng đến nhà tìm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Văn Quảng, đang yên đang lành sao lại đột nhiên muốn xuống biển, đơn vị cũ của con chính là bát cơm sắt đấy.”Huống chi trong Trịnh Văn Quảng còn có một nửa cấp quan, bà ta ở đại đội khoác lác không dưới trăm lần, ánh mắt những người trong đội đều là hâm mộ, Văn Quảng này đột nhiên xuống biển làm ăn, điều này làm cho sau này bà ta còn khoác lác với người ta như thế nào nữa.
"Mẹ, hiện tại rất nhiều người đều xuống biển làm ăn, hơn nữa con không có trực tiếp từ chức mà chỉ ngừng lương giữ chức, chẳng qua là cho mình một cơ hội phát triển khác mà thôi."
"Mẹ không hiểu con đang nói ý cả, mẹ chỉ biết là bát cơm sắt đang ngon lành mà con lại không cần, muốn đi buôn bán đồ." Trên mặt Nhiếp Tiểu Bình đầy tức giận, phải biết rằng đời này Trịnh Văn Quảng chính là niềm kiêu ngạo lớn nhất của bà ta.
“Mẹ, thời đại thay đổi rồi, đó đều là tư tưởng cũ của mẹ, mẹ yên tâm đi, công việc bên kia vẫn luôn ở đây, con muốn trở về là có thể trở về thôi.”Trịnh Văn Quảng biết thứ mẹ hắn quan tâm nhất là gì.
“Thật sự có thể như vậy sao?" Mặt Nhiếp Tiểu Bình đầy vẻ nghi ngờ nhìn về phía hắn.
"Mẹ là mẹ ruột của con, con còn có thể lừa mẹ được sao?" Trịnh Văn Quảng có chút buồn cười nhìn về phía Nhiếp Tiểu Bình.
Nghe được bát sắt vẫn còn, Nhiếp Tiểu Bình lập tức yên tâm, con ngươi xoay chuyển lại bắt đầu có chủ ý khác.
Trịnh Văn Quảng cho rằng mình đã trấn an được Nhiếp Tiểu Bình, vì thế cười nói: "Mẹ, hiếm khi mẹ đến thành phố một chuyến, lát nữa ăn cơm con dẫn mẹ đi dạo cao ốc bách hóa thuận tiện mua chút đồ cho mẹ.”
Trịnh Văn Quảng chuyển nghề trở về có chút tiền bạc nhưng hắn cũng chưa nói với ai, cũng không phải không tín nhiệm ai mà chỉ cảm thấy việc này chẳng qua cũng chỉ là chuyện bình thường, vốn còn muốn lúc lễ mừng năm mới lại chậm rãi đề cập tới số tiền này, không ngờ nhanh như vậy mình đã muốn dùng tới số tiền này, cho nên về sau việc này ngược lại có thể nuốt vào trong bụng.
“Chờ Tiểu Điềm trở về rồi cùng đi.”Mỗi lần Chung Tiểu Điềm mua đồ cho Nhiếp Tiểu Bình bà ta đều rất thích, cho nên đối với thẩm mỹ của Chung Tiểu Điềm bà ta vẫn rất đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro