Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng
Đừng Bàn Chuyện...
Chỉ Du
2024-08-04 01:30:55
Nghe Tống Tiền Tiến nói vậy, Nhan Vũ Hà vội vàng đỡ lấy anh, giọng nói khẩn trương mà đến chính cô cũng không nhận ra: "Là uống say hay là chỗ nào không thoải mái?"
“Không có chuyện gì lớn, chỉ là đầu hơi choáng thôi." Tống Tiền Tiến nói xong còn giả vờ giả vịt xoa xoa huyệt thái dương của mình.
Đỗ Đại Vĩ đi ở phía trước sau khi nghe được không khỏi quay đầu lại, vừa định nói tửu lượng của anh Tống này không đến mức hai ly đã như vậy chứ, kết quả nhìn thấy mặt mày Tống Tiền Tiến đều là ý cười, được rồi, người có vợ chính là không giống nhau.
Tống Tri Tri liếc mắt nhìn Tống Tiền Tiến, rất nhanh đã biết anh đang giả say, nhìn thấy trong mặt anh không che giấu được vui mừng, Tống Tri Tri không khỏi lại có chút chua xót, ôi chao, ba cô thật đúng là dễ dàng thỏa mãn, cứ được đỡ một chút cũng vui vẻ thành như vậy.
Thật sự là không có tiền đồ, không có tiền đồ, Tống Tri Tri vô cùng đau đớn lắc đầu.
Nhóc con này ở chỗ đây giả bộ thâm trầm cái gì, nếu ba cháu say thì để cho mẹ cháu đỡ anh ấy trở về nghỉ ngơi chút đi, chú Đỗ dẫn cháu đi dạo cao ốc bách hóa trước." Đỗ Đại Vĩ cũng không quên lời mình vừa hứa.
“Có thể không ạ, mẹ ơi?" Tống Tri Tri không lập tức đáp ứng, ngược lại quay đầu nhìn Nhan Vũ Hà.
Tuy Tống Tiền Tiến tựa vào người Nhan Vũ Hà nhưng chỉ nhẹ nhàng dựa, thế nên Nhan Vũ Hà đỡ anh cũng không mệt, nghe Tống Tri Tri nói thế cô do dự đôi chút mới chậm rãi mở miệng: "Đi đi, về sớm một chút.”
Đỗ Đại Vĩ không tệ, về sau cũng phải ở chung lâu dài, đợi lát nữa hắn mua đồ cho Tri Tri, sau này mình tìm cơ hội đáp lễ lại là tốt rồi, Nhan Vũ Hà nghĩ như vậy trong nháy mắt đã không còn gánh nặng trong lòng nữa.
Tống Tiền Tiến vốn muốn ngăn cản, sau đó nghĩ đến trạng thái say rượu của mình bây giờ, lại nghĩ đến sự yêu thương của Đỗ Đại Vĩ đối với Tri Tri, cùng với sự thông minh của Tống Tri Tri nên anh cũng không mở miệng nữa, tiếp tục sắm vai người say rượu.
“Tri Tri có thứ gì đặc biệt muốn có được không?” Mẹ ruột Đỗ Đại Vĩ chết khi khó sinh em gái hắn, tuy rằng khi đó em gái sống sót, nhưng bởi vì khó sinh, từ nhỏ thân thể đã đặc biệt suy yếu cần dùng thuốc dưỡng, lúc ra đi còn chưa tới tám tuổi, cho nên đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn thích Tống Tri Tri như vậy.
Tống Tri Tri nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu: "Tạm thời không có ạ.”
"Được, vậy lát nữa chúng ta đến cao ốc bách hóa, nếu cháu thích cái gì chúng ta liền mua cái đó." Đỗ Đại Vĩ nghĩ nếu như em gái của hắn còn sống, hắn cũng nhất định yêu chiều cô như vậy.
“Cám ơn chú Đỗ." Không biết vì sao, Tống Tri Tri cảm thấy cảm xúc của Đỗ Đại Vĩ có chút không đúng.
Đỗ Đại Vĩ cũng biết đại khái là bởi vì uống rượu, cho nên lại nhớ tới chuyện trước kia, thấy Tống Tri Tri ném tới ánh mắt quan tâm, lo lắng trong lòng hắn được quét sạch, chuyện quá khứ đã trôi qua, người còn sống càng nên nhìn về phía trước mới phải.
Đợi đến cao ốc bách hóa, Tống Tri Tri cảm thấy hôm nay mình ra ngoài không xem hoàng lịch nên mới lại gặp một nhà Trịnh Văn Quảng.
Cô vốn định làm như không nhìn thấy nhưng Trịnh Văn Quảng không chỉ nhìn thấy cô, còn cố ý tới hỏi cô: "Tri Tri, ba mẹ con đâu, đây là họ hàng gì của nhà con sao, sao ba chưa từng gặp?"
Bởi vì vừa rồi hai bàn cách nhau hàng rào trúc, cho nên Trịnh Văn Quảng cũng không nhìn thấy Đỗ Đại Vĩ.
Tống Tri Tri vốn lòng tràn đầy không kiên nhẫn biến thành chút cảm động, cho nên Trịnh Văn Quảng cố ý tới đây là sợ mình gặp phải kẻ bắt cóc sao, cô không phải là người không biết tốt xấu, nghe vậy vội vàng nói: "Ba nuôi, đây là chú Đỗ đi làm trong đoàn xe của ba con, ba con có chút choáng váng đầu nên mẹ con đã đỡ ba về nghỉ ngơi rồi ạ.”
Tống Tri Tri phỏng đoán không sai, Trịnh Văn Quảng nhìn thấy Đỗ Đại Vĩ quả thật lo lắng Tống Tri Tri gặp phải người xấu, cho nên mới cố ý tới đây một chuyến. Lúc này nghe Tống Tri Tri giải thích hắn cũng yên tâm, chẳng qua hắn vẫn không quên hỏi: "Vậy Tri Tri muốn đi cùng bọn ba không?"
Tống Tri Tri không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt: "Không cần đâu ạ, hiếm khi bà nội Nhiếp vào trong thành, ba nuôi ở cùng bà ấy đi, con và chú Đỗ tùy tiện đi dạo là được rồi ạ.”
Trịnh Viện Viện ở đầu kia nhìn thấy Trịnh Văn Quảng một mình trở về không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hừ, lần này Tống Tri Tri coi như thức thời không theo tới, bằng không cô ta mua cái gì ba khẳng định cũng phải mua cái đó cho Tống Tri Tri, cô mới không muốn đâu.
“Con nhóc kia cùng một đức hạnh với cô ta, còn qua đó làm gì?" Bởi vì lúc trước ở chỗ Nhan Vũ Hà đụng phải cái đinh mềm, cho nên Nhiếp Tiểu Bình nhìn Tống Tri Tri cũng không vừa mắt.
“Mẹ, đối với người khác phải có qua có lại, mẹ muốn người khác đối tốt với mẹ, ít nhất chính mẹ cũng phải trả giá trước mới được." Trịnh Văn Quảng nhớ tới lần trước Nhiếp Tiểu Bình bảo bọn họ mang rau dại cho Nhan Vũ Hà, lông mày hắn không khỏi nhíu chặt hơn, nhìn thái độ của Vũ Hà thì có lẽ chuyện như vậy đã không phải lần đầu tiên.
"Sao mẹ lại không trả giá, năm đó cô ta rơi xuống nước không có thanh danh chỉ có thể gả cho Tống Tiền Tiến, vì không cho người trên đại đội chê cười cô ta, mẹ đã chủ động nhận thân với cô ta rồi, con còn muốn thế nào nữa?"
"Mẹ, mẹ nhận người thân không phải là để hoàn toàn đoạn tuyệt mối hôn sự này sao, mẹ biết con sẽ không để ý chuyện này cho nên mới nghĩ dùng chuyện nhận người thân hoàn toàn đoạn tuyệt mối hôn sự này." Trịnh Văn Quảng không phải không hiểu tâm tư nhỏ nhen của Nhiếp Tiểu Bình, nhiều năm như vậy không nói toạc ra là cảm thấy không cần thiết, nhưng hôm nay hắn thật sự không nhịn được.
Trịnh Văn Quảng vẫn không rõ vì sao mẹ lại có thù địch lớn với Nhan Vũ Hà như vậy, không nói gì khác, chỉ nói ơn cứu mạng của ba cô đối với Trịnh Kiến Quân thôi, chỉ riêng chuyện này chẳng lẽ không đáng để bọn họ giúp đỡ nhà Vũ Hà ít nhiều sao?
Trịnh Văn Quảng vừa dứt lời, hai người phụ nữ bên cạnh đều đồng loạt thay đổi sắc mặt, Nhiếp Tiểu Bình tức giận khi không ngờ rằng tâm tư nhỏ nhen của mình qua nhiều năm bị con trai mình đâm thủng trong trường hợp như vậy, thật tình không biết, Trịnh Văn Quảng càng bảo vệ Nhan Vũ Hà, bà ta lại càng hận Nhan Vũ Hà.
Chung Tiểu Điềm càng ngây người, cô ta không nghĩ tới Trịnh Văn Quảng lại không quan tâm chuyện đó, nói cách khác nếu như năm đó không có Nhiếp Tiểu Bình nhận Nhan Vũ Hà làm con gái nuôi, vậy Trịnh Văn Quảng hắn vẫn sẽ kiên trì cưới Nhan Vũ Hà sao? Hắn thích Nhan Vũ Hà như vậy sao? Chung Tiểu Điềm càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, chẳng lẽ nhiều năm như vậy qua đi mà Trịnh Văn Quảng cũng không nhìn thấy cái tốt của mình sao?
“Không có chuyện gì lớn, chỉ là đầu hơi choáng thôi." Tống Tiền Tiến nói xong còn giả vờ giả vịt xoa xoa huyệt thái dương của mình.
Đỗ Đại Vĩ đi ở phía trước sau khi nghe được không khỏi quay đầu lại, vừa định nói tửu lượng của anh Tống này không đến mức hai ly đã như vậy chứ, kết quả nhìn thấy mặt mày Tống Tiền Tiến đều là ý cười, được rồi, người có vợ chính là không giống nhau.
Tống Tri Tri liếc mắt nhìn Tống Tiền Tiến, rất nhanh đã biết anh đang giả say, nhìn thấy trong mặt anh không che giấu được vui mừng, Tống Tri Tri không khỏi lại có chút chua xót, ôi chao, ba cô thật đúng là dễ dàng thỏa mãn, cứ được đỡ một chút cũng vui vẻ thành như vậy.
Thật sự là không có tiền đồ, không có tiền đồ, Tống Tri Tri vô cùng đau đớn lắc đầu.
Nhóc con này ở chỗ đây giả bộ thâm trầm cái gì, nếu ba cháu say thì để cho mẹ cháu đỡ anh ấy trở về nghỉ ngơi chút đi, chú Đỗ dẫn cháu đi dạo cao ốc bách hóa trước." Đỗ Đại Vĩ cũng không quên lời mình vừa hứa.
“Có thể không ạ, mẹ ơi?" Tống Tri Tri không lập tức đáp ứng, ngược lại quay đầu nhìn Nhan Vũ Hà.
Tuy Tống Tiền Tiến tựa vào người Nhan Vũ Hà nhưng chỉ nhẹ nhàng dựa, thế nên Nhan Vũ Hà đỡ anh cũng không mệt, nghe Tống Tri Tri nói thế cô do dự đôi chút mới chậm rãi mở miệng: "Đi đi, về sớm một chút.”
Đỗ Đại Vĩ không tệ, về sau cũng phải ở chung lâu dài, đợi lát nữa hắn mua đồ cho Tri Tri, sau này mình tìm cơ hội đáp lễ lại là tốt rồi, Nhan Vũ Hà nghĩ như vậy trong nháy mắt đã không còn gánh nặng trong lòng nữa.
Tống Tiền Tiến vốn muốn ngăn cản, sau đó nghĩ đến trạng thái say rượu của mình bây giờ, lại nghĩ đến sự yêu thương của Đỗ Đại Vĩ đối với Tri Tri, cùng với sự thông minh của Tống Tri Tri nên anh cũng không mở miệng nữa, tiếp tục sắm vai người say rượu.
“Tri Tri có thứ gì đặc biệt muốn có được không?” Mẹ ruột Đỗ Đại Vĩ chết khi khó sinh em gái hắn, tuy rằng khi đó em gái sống sót, nhưng bởi vì khó sinh, từ nhỏ thân thể đã đặc biệt suy yếu cần dùng thuốc dưỡng, lúc ra đi còn chưa tới tám tuổi, cho nên đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn thích Tống Tri Tri như vậy.
Tống Tri Tri nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu: "Tạm thời không có ạ.”
"Được, vậy lát nữa chúng ta đến cao ốc bách hóa, nếu cháu thích cái gì chúng ta liền mua cái đó." Đỗ Đại Vĩ nghĩ nếu như em gái của hắn còn sống, hắn cũng nhất định yêu chiều cô như vậy.
“Cám ơn chú Đỗ." Không biết vì sao, Tống Tri Tri cảm thấy cảm xúc của Đỗ Đại Vĩ có chút không đúng.
Đỗ Đại Vĩ cũng biết đại khái là bởi vì uống rượu, cho nên lại nhớ tới chuyện trước kia, thấy Tống Tri Tri ném tới ánh mắt quan tâm, lo lắng trong lòng hắn được quét sạch, chuyện quá khứ đã trôi qua, người còn sống càng nên nhìn về phía trước mới phải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi đến cao ốc bách hóa, Tống Tri Tri cảm thấy hôm nay mình ra ngoài không xem hoàng lịch nên mới lại gặp một nhà Trịnh Văn Quảng.
Cô vốn định làm như không nhìn thấy nhưng Trịnh Văn Quảng không chỉ nhìn thấy cô, còn cố ý tới hỏi cô: "Tri Tri, ba mẹ con đâu, đây là họ hàng gì của nhà con sao, sao ba chưa từng gặp?"
Bởi vì vừa rồi hai bàn cách nhau hàng rào trúc, cho nên Trịnh Văn Quảng cũng không nhìn thấy Đỗ Đại Vĩ.
Tống Tri Tri vốn lòng tràn đầy không kiên nhẫn biến thành chút cảm động, cho nên Trịnh Văn Quảng cố ý tới đây là sợ mình gặp phải kẻ bắt cóc sao, cô không phải là người không biết tốt xấu, nghe vậy vội vàng nói: "Ba nuôi, đây là chú Đỗ đi làm trong đoàn xe của ba con, ba con có chút choáng váng đầu nên mẹ con đã đỡ ba về nghỉ ngơi rồi ạ.”
Tống Tri Tri phỏng đoán không sai, Trịnh Văn Quảng nhìn thấy Đỗ Đại Vĩ quả thật lo lắng Tống Tri Tri gặp phải người xấu, cho nên mới cố ý tới đây một chuyến. Lúc này nghe Tống Tri Tri giải thích hắn cũng yên tâm, chẳng qua hắn vẫn không quên hỏi: "Vậy Tri Tri muốn đi cùng bọn ba không?"
Tống Tri Tri không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt: "Không cần đâu ạ, hiếm khi bà nội Nhiếp vào trong thành, ba nuôi ở cùng bà ấy đi, con và chú Đỗ tùy tiện đi dạo là được rồi ạ.”
Trịnh Viện Viện ở đầu kia nhìn thấy Trịnh Văn Quảng một mình trở về không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hừ, lần này Tống Tri Tri coi như thức thời không theo tới, bằng không cô ta mua cái gì ba khẳng định cũng phải mua cái đó cho Tống Tri Tri, cô mới không muốn đâu.
“Con nhóc kia cùng một đức hạnh với cô ta, còn qua đó làm gì?" Bởi vì lúc trước ở chỗ Nhan Vũ Hà đụng phải cái đinh mềm, cho nên Nhiếp Tiểu Bình nhìn Tống Tri Tri cũng không vừa mắt.
“Mẹ, đối với người khác phải có qua có lại, mẹ muốn người khác đối tốt với mẹ, ít nhất chính mẹ cũng phải trả giá trước mới được." Trịnh Văn Quảng nhớ tới lần trước Nhiếp Tiểu Bình bảo bọn họ mang rau dại cho Nhan Vũ Hà, lông mày hắn không khỏi nhíu chặt hơn, nhìn thái độ của Vũ Hà thì có lẽ chuyện như vậy đã không phải lần đầu tiên.
"Sao mẹ lại không trả giá, năm đó cô ta rơi xuống nước không có thanh danh chỉ có thể gả cho Tống Tiền Tiến, vì không cho người trên đại đội chê cười cô ta, mẹ đã chủ động nhận thân với cô ta rồi, con còn muốn thế nào nữa?"
"Mẹ, mẹ nhận người thân không phải là để hoàn toàn đoạn tuyệt mối hôn sự này sao, mẹ biết con sẽ không để ý chuyện này cho nên mới nghĩ dùng chuyện nhận người thân hoàn toàn đoạn tuyệt mối hôn sự này." Trịnh Văn Quảng không phải không hiểu tâm tư nhỏ nhen của Nhiếp Tiểu Bình, nhiều năm như vậy không nói toạc ra là cảm thấy không cần thiết, nhưng hôm nay hắn thật sự không nhịn được.
Trịnh Văn Quảng vẫn không rõ vì sao mẹ lại có thù địch lớn với Nhan Vũ Hà như vậy, không nói gì khác, chỉ nói ơn cứu mạng của ba cô đối với Trịnh Kiến Quân thôi, chỉ riêng chuyện này chẳng lẽ không đáng để bọn họ giúp đỡ nhà Vũ Hà ít nhiều sao?
Trịnh Văn Quảng vừa dứt lời, hai người phụ nữ bên cạnh đều đồng loạt thay đổi sắc mặt, Nhiếp Tiểu Bình tức giận khi không ngờ rằng tâm tư nhỏ nhen của mình qua nhiều năm bị con trai mình đâm thủng trong trường hợp như vậy, thật tình không biết, Trịnh Văn Quảng càng bảo vệ Nhan Vũ Hà, bà ta lại càng hận Nhan Vũ Hà.
Chung Tiểu Điềm càng ngây người, cô ta không nghĩ tới Trịnh Văn Quảng lại không quan tâm chuyện đó, nói cách khác nếu như năm đó không có Nhiếp Tiểu Bình nhận Nhan Vũ Hà làm con gái nuôi, vậy Trịnh Văn Quảng hắn vẫn sẽ kiên trì cưới Nhan Vũ Hà sao? Hắn thích Nhan Vũ Hà như vậy sao? Chung Tiểu Điềm càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, chẳng lẽ nhiều năm như vậy qua đi mà Trịnh Văn Quảng cũng không nhìn thấy cái tốt của mình sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro