Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng
Cô Giáo Lữ
Chỉ Du
2024-08-04 01:30:55
Tống Tiền Tiến luôn luôn là một người không chịu ngồi yên, mỗi ngày nằm ở trên giường cảm thấy chính mình đều muốn mốc meo, hôm nay rốt cục anh cũng không nhịn được nữa, tiếp nhận canh do Nhan Vũ Hà bưng tới liền mở miệng nói: "Vũ Hà, anh có thể không ở nhà nữa mà ra ngoài dạo chút không?"
"Chân của anh có thể đi sao?" Tầm mắt Nhan Vũ Hà rơi vào trên đùi Tống Tiền Tiến, ngày hôm qua bọn họ lại đi bệnh viện, bác sĩ nói khôi phục không tệ.
"Em đỡ anh xuống dưới lầu là được rồi, để anh ra ngoài hít thở một tí cũng tốt." Tống Tiền Tiến sống gần nửa đời người, lần đầu tiên ở nhà không có việc gì nhiều ngày như vậy, cho nên thật sự nghẹn muốn chết.
“Được, vậy anh ăn cơm trước đi, đợi lát nữa em thu dọn xong sẽ đỡ anh xuống." Nhan Vũ Hà thấy anh như vậy không khỏi nhớ tới cảm giác dày vò lúc ở cữ, cho nên trong lòng có chút xúc động, rất nhanh đã đáp ứng.
Trong khoảng thời gian này, Tống Tiền Tiến đều nhìn thấy Nhan Vũ Hà bận rộn thế nào, vốn cô đi làm mỗi ngày còn phải đi Dạ Đại cũng đã đủ vất vả rồi, hiện tại mỗi ngày lại còn phải chăm sóc cho anh, mỗi khi nghĩ đến đây, Tống Tiền Tiến đều vô cùng hối hận mình ngày đó tự cho là thông minh.
“Không vất vả đâu, trước kia chẳng phải anh cũng chăm sóc em và Tri Tri như vậy sao, ăn cơm trước đi, lát nữa sẽ để Tri Tri ở dưới đất với anh." Bọn họ dưới lầu đã về chiều, ngược lại có thể ở lâu một chút.
Nghĩ đến lát nữa là có thể xuống lầu, Tống Tiền Tiến không khỏi có chút hưng phấn, ngay cả canh móng heo bình thường ăn tới chán ngấy cũng ăn rất sảng khoái.
Đáng tiếc chờ mong tốt đẹp của Tống Tiền Tiến rất nhanh đã bị phá vỡ, khách tới nhà đầu tiên là Lữ Mạnh Thuyên, chính là giáo viên mới tới của trường học, cô ấy tới trợ giúp Nhan Vũ Hà.
Bởi vì biết gần đây Nhan Vũ Hà còn phải chăm sóc cho chồng bị thương, cho nên cô ấy chủ động tiếp nhận không ít chuyện trong tay Nhan Vũ Hà, lần này chính là tới đưa giáo án cho Nhan Vũ Hà.
Tống Tri Tri là lần đầu tiên nhìn thấy cô giáo Lữ trong miệng Nhan Vũ Hà, khuôn mặt búp bê thoạt nhìn rất đáng yêu, tính tình cũng hoạt bát cởi mở.
Tống Tri Tri rất nhanh đã thích vị cô giáo Lữ này, cảm thấy vị cô giáo Lữ này thật sự là một người kỳ diệu, cũng không biết cô ấy có thể coi trọng Đỗ Đại Vĩ hay không. Tuy rằng con người Đỗ đại vĩ không tệ nhưng rốt cuộc cũng là người đàn ông thô lỗ, phỏng chừng không có tiếng nói chung với Lữ Mạnh Thuyên.
Ngay lúc Tống Tri Tri suy tư vấn đề này, Đỗ Đại Vĩ mấy ngày không đến nhà hôm nay cũng tới, Tống Tri Tri nghe được giọng nói của hắn ánh mắt không khỏi sáng ngời, cho nên đây coi như là duyên phận khó có được.
“Tri Tri, mau tới xem lần này chú Đỗ mang cho cháu cái gì này?” Đỗ Đại Vĩ lớn giọng hô vào.
Lữ Mạnh Thuyên đang nói chuyện với Nhan Vũ Hà thình lình bị giọng nói lớn này làm cho hoảng sợ, vừa quay đầu lại đã thấy người giơ búp bê lên, vẻ mặt tươi cười đi về phía Tống Tri Tri, cô ấy có chút nghi hoặc nhìn về phía Nhan Vũ Hà, đây là thân thích trong nhà cô Nhan sao, sao cô ấy chưa từng nghe nói qua?
Tống Tri Tri nhìn búp bê trong tay có chút khó hiểu: "Chú Đỗ, lần trước không phải chú mới mua cho cháu một con sao?"
“Lần đó không phải nói sẽ mang cho cháu một cái mà cao ốc bách hóa cũng không mua được sao? Cái này là cao ốc bách hóa bên Thượng Hải mới có, nghe nói là hàng nước ngoài, chỗ bọn chú mua không được." Đỗ Đại Vĩ cũng mất công sức lắm mới lấy được.
Bởi vì chuyện Tống Tiền Tiến bị thương, Đỗ Đại Vĩ không lập tức từ chức, ở đoàn xe ngoại trừ lưu ý chuyện nguồn cung cấp cũng bắt đầu thử kết giao tốt với anh Lý.
“Vậy có đắt lắm không ạ?" Tống Tri Tri hỏi lời này rất cẩn thận, cô vốn cho rằng ngày đó Đỗ Đại Vĩ chẳng qua chỉ vì chọc giận Trịnh Viện Viện mới tùy tiện nói thế, không nghĩ tới hắn lại nói thật.
"Không đắt, đương nhiên là không đắt rồi, cháu đã quên chú Đỗ cháu làm gì rồi à?" Đỗ Đại Vĩ vỗ vỗ đầu Tống Tri Tri ra vẻ thoải mái nói, lúc trước vì mua búp bê này mà hắn cũng đã đau lòng rất lâu, nhưng nghĩ đến mình không thể thất tín với người, dù đối phương vẫn là một cô bé, cho nên hắn cắn răng vẫn mua về.
Lữ Mạnh Thuyên bên kia nghe nói như thế ngược lại nhịn không được nhìn Đỗ Đại Vĩ nhiều hơn một tí, điều kiện trong nhà cô ấy không tệ cho nên tự nhiên nhận ra búp bê kia không rẻ, lúc này nghe được lời của Đỗ Đại Vĩ, hảo cảm trong lòng đối với người này không khỏi nhiều hơn một phần.
Tuy Nhan Vũ Hà không biết giá cả cụ thể, nhưng cô cũng không phải người không biết nhìn đồ, Tống Tri Tri không nhận cũng không thể. Dù sao đây là Đỗ Đại Vĩ cố ý mua cho cô bé, vì thế cô bèn bảo Tống Tri Tri nhanh chóng cảm ơn Đỗ Đại Vĩ, về phần đáp lễ, sau này cô sẽ tìm chỗ khác bổ sung.
Lúc này Đỗ Đại Vĩ cũng phát hiện Lữ Mạnh Thuyên, hắn ghé sát vào Tống Tri Tri nhỏ giọng nói: "Thì ra nhà cháu có khách à." Bởi vì vừa rồi một lòng nhìn búp bê trong tay cho nên không chú ý tới tình huống trong phòng.
Lại nghĩ đến giọng nói vừa rồi của mình, Đỗ Đại Vĩ nhất thời có chút ngượng ngùng, hắn vỗ vỗ bả vai Tống Tri Tri, hạ giọng nói: "Tri Tri, chúng ta vào trong phòng thăm ba cháu đi.”
Đợi đến khi Đỗ Đại Vĩ và Tống Tri Tri vào nhà xem Tống Tiền Tiến, Lữ Mạnh Thuyên mới tò mò nhìn về phía Nhan Vũ Hà: "Cô Nhan, đó là thân thích nhà cô sao?”
“Không phải, là đồng nghiệp của ba Tri Tri." Nhan Vũ Hà nghĩ đến dự định lúc trước của mình không khỏi mang theo ý cười, cũng không biết có phải duyên phận hay không, hai người lại tự mình chạm mặt trước.
"Ồ, người kia cũng không tệ lắm." Vừa rồi con búp bê kia ít nhất phải dùng hết một nửa tiền lương của hắn, có thể mua quà đắt như vậy cho con của đồng nghiệp, có lẽ người này cũng không tệ lắm.
"Là rất tốt, đặc biệt là trong khoảng thời gian này Tiền Tiến bị thương, cậu ấy thường xuyên tới hỗ trợ." Nhan Vũ Hà nói thật, từ sau khi Tống Tiền Tiến bị thương, mỗi lần Đỗ Đại Vĩ theo xe trở về đều tới chỗ bọn họ một chuyến, xem bọn họ có gì cần hỗ trợ hay không.
Chờ vào Tống Tiền Tiến trong phòng, Đỗ Đại Vĩ mới thấp giọng hỏi: "Tri Tri, vừa rồi người bên cạnh mẹ cháu là ai thế?"
“Là cô giáo Lữ ạ.” Tống Tri Tri cười híp mắt nói.
Đỗ Đại Vĩ nghe xong không khỏi có chút sốt ruột, bộ dáng vừa rồi của mình như vậy không biết cô giáo Lữ này có thấy được không, xong rồi, như thế khẳng định không xong.
Nhìn vẻ mặt Đỗ Đại Vĩ đột nhiên uể oải, Tống Tri Tri có chút khó hiểu: "chú Đỗ, làm sao vậy, sớm được gặp cô giáo Lữ chú không phải nên vui vẻ sao?"
“Giọng nói vừa rồi của chú phỏng chừng đã dọa sợ người ta rồi, hơn nữa hôm nay chú theo xe trở về đã trực tiếp tới đây, quần áo cũng không thay ra." Trong giọng nói của Đỗ Đại Vĩ tràn đầy ảo não, sớm biết thế hắn đã không nên ngại phiền toái, về trước thay quần áo rồi lại đến.
“Chú Đỗ như vậy cũng rất đẹp, hơn nữa như vậy mới là con người chân thật nhất của chú." Tống Tri Tri an ủi.
“Tri Tri nói rất đúng, hơn nữa, đối tượng gặp nhau quan trọng nhất vẫn là tính tình hợp nhau mới được, thứ gọi là duyên phận không thể nói rõ ràng được, cho nên cậu đừng nghĩ nhiều như vậy." Lúc trước Tống Tiền Tiến còn đang buồn bực vì không thể đi ra ngoài hít thở không khí, lúc này nhìn thấy vẻ mặt ảo não của Đỗ Đại Vĩ, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Ngược lại Tống Tri Tri khó hiểu: "Chú Đỗ, lúc này mới gặp cô giáo Lữ người ta mới một lần, chú đã muốn bàn đối tượng với người ta rồi sao?"
“Chú đã có chút ý này rồi, cũng không biết cô giáo Tiểu Lữ bên kia thế nào." Đỗ Đại Vĩ hiếm khi có chút ngượng ngùng mở miệng nói.
“Quả nhiên con người đều là động vật thị giác." Tống Tri Tri không khỏi cảm khái.
"Ai mà không thích dáng dấp đẹp, vừa rồi chú còn muốn hỏi thăm bọn cháu cô ấy là ai, không ngờ cô ấy chính là cô giáo Tiểu Lữ, cho nên mới nói, đại sự cả đời của chú Đỗ đều nhờ ở cháu, nhớ kêu mẹ cháu hỏi giúp chú chút đấy nhé." Nếu như không được, cũng tiện để mình sớm chết tâm tư này đi.
Đúng lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, Tống Tri Tri biết Nhan Vũ Hà và Lữ Mạnh Thuyên có chuyện cần bàn cho nên liền chủ động mở cửa, nhìn thấy mấy người ngoài cửa, Tống Tri Tri có chút khó hiểu, bọn họ tới làm gì?
"Chân của anh có thể đi sao?" Tầm mắt Nhan Vũ Hà rơi vào trên đùi Tống Tiền Tiến, ngày hôm qua bọn họ lại đi bệnh viện, bác sĩ nói khôi phục không tệ.
"Em đỡ anh xuống dưới lầu là được rồi, để anh ra ngoài hít thở một tí cũng tốt." Tống Tiền Tiến sống gần nửa đời người, lần đầu tiên ở nhà không có việc gì nhiều ngày như vậy, cho nên thật sự nghẹn muốn chết.
“Được, vậy anh ăn cơm trước đi, đợi lát nữa em thu dọn xong sẽ đỡ anh xuống." Nhan Vũ Hà thấy anh như vậy không khỏi nhớ tới cảm giác dày vò lúc ở cữ, cho nên trong lòng có chút xúc động, rất nhanh đã đáp ứng.
Trong khoảng thời gian này, Tống Tiền Tiến đều nhìn thấy Nhan Vũ Hà bận rộn thế nào, vốn cô đi làm mỗi ngày còn phải đi Dạ Đại cũng đã đủ vất vả rồi, hiện tại mỗi ngày lại còn phải chăm sóc cho anh, mỗi khi nghĩ đến đây, Tống Tiền Tiến đều vô cùng hối hận mình ngày đó tự cho là thông minh.
“Không vất vả đâu, trước kia chẳng phải anh cũng chăm sóc em và Tri Tri như vậy sao, ăn cơm trước đi, lát nữa sẽ để Tri Tri ở dưới đất với anh." Bọn họ dưới lầu đã về chiều, ngược lại có thể ở lâu một chút.
Nghĩ đến lát nữa là có thể xuống lầu, Tống Tiền Tiến không khỏi có chút hưng phấn, ngay cả canh móng heo bình thường ăn tới chán ngấy cũng ăn rất sảng khoái.
Đáng tiếc chờ mong tốt đẹp của Tống Tiền Tiến rất nhanh đã bị phá vỡ, khách tới nhà đầu tiên là Lữ Mạnh Thuyên, chính là giáo viên mới tới của trường học, cô ấy tới trợ giúp Nhan Vũ Hà.
Bởi vì biết gần đây Nhan Vũ Hà còn phải chăm sóc cho chồng bị thương, cho nên cô ấy chủ động tiếp nhận không ít chuyện trong tay Nhan Vũ Hà, lần này chính là tới đưa giáo án cho Nhan Vũ Hà.
Tống Tri Tri là lần đầu tiên nhìn thấy cô giáo Lữ trong miệng Nhan Vũ Hà, khuôn mặt búp bê thoạt nhìn rất đáng yêu, tính tình cũng hoạt bát cởi mở.
Tống Tri Tri rất nhanh đã thích vị cô giáo Lữ này, cảm thấy vị cô giáo Lữ này thật sự là một người kỳ diệu, cũng không biết cô ấy có thể coi trọng Đỗ Đại Vĩ hay không. Tuy rằng con người Đỗ đại vĩ không tệ nhưng rốt cuộc cũng là người đàn ông thô lỗ, phỏng chừng không có tiếng nói chung với Lữ Mạnh Thuyên.
Ngay lúc Tống Tri Tri suy tư vấn đề này, Đỗ Đại Vĩ mấy ngày không đến nhà hôm nay cũng tới, Tống Tri Tri nghe được giọng nói của hắn ánh mắt không khỏi sáng ngời, cho nên đây coi như là duyên phận khó có được.
“Tri Tri, mau tới xem lần này chú Đỗ mang cho cháu cái gì này?” Đỗ Đại Vĩ lớn giọng hô vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lữ Mạnh Thuyên đang nói chuyện với Nhan Vũ Hà thình lình bị giọng nói lớn này làm cho hoảng sợ, vừa quay đầu lại đã thấy người giơ búp bê lên, vẻ mặt tươi cười đi về phía Tống Tri Tri, cô ấy có chút nghi hoặc nhìn về phía Nhan Vũ Hà, đây là thân thích trong nhà cô Nhan sao, sao cô ấy chưa từng nghe nói qua?
Tống Tri Tri nhìn búp bê trong tay có chút khó hiểu: "Chú Đỗ, lần trước không phải chú mới mua cho cháu một con sao?"
“Lần đó không phải nói sẽ mang cho cháu một cái mà cao ốc bách hóa cũng không mua được sao? Cái này là cao ốc bách hóa bên Thượng Hải mới có, nghe nói là hàng nước ngoài, chỗ bọn chú mua không được." Đỗ Đại Vĩ cũng mất công sức lắm mới lấy được.
Bởi vì chuyện Tống Tiền Tiến bị thương, Đỗ Đại Vĩ không lập tức từ chức, ở đoàn xe ngoại trừ lưu ý chuyện nguồn cung cấp cũng bắt đầu thử kết giao tốt với anh Lý.
“Vậy có đắt lắm không ạ?" Tống Tri Tri hỏi lời này rất cẩn thận, cô vốn cho rằng ngày đó Đỗ Đại Vĩ chẳng qua chỉ vì chọc giận Trịnh Viện Viện mới tùy tiện nói thế, không nghĩ tới hắn lại nói thật.
"Không đắt, đương nhiên là không đắt rồi, cháu đã quên chú Đỗ cháu làm gì rồi à?" Đỗ Đại Vĩ vỗ vỗ đầu Tống Tri Tri ra vẻ thoải mái nói, lúc trước vì mua búp bê này mà hắn cũng đã đau lòng rất lâu, nhưng nghĩ đến mình không thể thất tín với người, dù đối phương vẫn là một cô bé, cho nên hắn cắn răng vẫn mua về.
Lữ Mạnh Thuyên bên kia nghe nói như thế ngược lại nhịn không được nhìn Đỗ Đại Vĩ nhiều hơn một tí, điều kiện trong nhà cô ấy không tệ cho nên tự nhiên nhận ra búp bê kia không rẻ, lúc này nghe được lời của Đỗ Đại Vĩ, hảo cảm trong lòng đối với người này không khỏi nhiều hơn một phần.
Tuy Nhan Vũ Hà không biết giá cả cụ thể, nhưng cô cũng không phải người không biết nhìn đồ, Tống Tri Tri không nhận cũng không thể. Dù sao đây là Đỗ Đại Vĩ cố ý mua cho cô bé, vì thế cô bèn bảo Tống Tri Tri nhanh chóng cảm ơn Đỗ Đại Vĩ, về phần đáp lễ, sau này cô sẽ tìm chỗ khác bổ sung.
Lúc này Đỗ Đại Vĩ cũng phát hiện Lữ Mạnh Thuyên, hắn ghé sát vào Tống Tri Tri nhỏ giọng nói: "Thì ra nhà cháu có khách à." Bởi vì vừa rồi một lòng nhìn búp bê trong tay cho nên không chú ý tới tình huống trong phòng.
Lại nghĩ đến giọng nói vừa rồi của mình, Đỗ Đại Vĩ nhất thời có chút ngượng ngùng, hắn vỗ vỗ bả vai Tống Tri Tri, hạ giọng nói: "Tri Tri, chúng ta vào trong phòng thăm ba cháu đi.”
Đợi đến khi Đỗ Đại Vĩ và Tống Tri Tri vào nhà xem Tống Tiền Tiến, Lữ Mạnh Thuyên mới tò mò nhìn về phía Nhan Vũ Hà: "Cô Nhan, đó là thân thích nhà cô sao?”
“Không phải, là đồng nghiệp của ba Tri Tri." Nhan Vũ Hà nghĩ đến dự định lúc trước của mình không khỏi mang theo ý cười, cũng không biết có phải duyên phận hay không, hai người lại tự mình chạm mặt trước.
"Ồ, người kia cũng không tệ lắm." Vừa rồi con búp bê kia ít nhất phải dùng hết một nửa tiền lương của hắn, có thể mua quà đắt như vậy cho con của đồng nghiệp, có lẽ người này cũng không tệ lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Là rất tốt, đặc biệt là trong khoảng thời gian này Tiền Tiến bị thương, cậu ấy thường xuyên tới hỗ trợ." Nhan Vũ Hà nói thật, từ sau khi Tống Tiền Tiến bị thương, mỗi lần Đỗ Đại Vĩ theo xe trở về đều tới chỗ bọn họ một chuyến, xem bọn họ có gì cần hỗ trợ hay không.
Chờ vào Tống Tiền Tiến trong phòng, Đỗ Đại Vĩ mới thấp giọng hỏi: "Tri Tri, vừa rồi người bên cạnh mẹ cháu là ai thế?"
“Là cô giáo Lữ ạ.” Tống Tri Tri cười híp mắt nói.
Đỗ Đại Vĩ nghe xong không khỏi có chút sốt ruột, bộ dáng vừa rồi của mình như vậy không biết cô giáo Lữ này có thấy được không, xong rồi, như thế khẳng định không xong.
Nhìn vẻ mặt Đỗ Đại Vĩ đột nhiên uể oải, Tống Tri Tri có chút khó hiểu: "chú Đỗ, làm sao vậy, sớm được gặp cô giáo Lữ chú không phải nên vui vẻ sao?"
“Giọng nói vừa rồi của chú phỏng chừng đã dọa sợ người ta rồi, hơn nữa hôm nay chú theo xe trở về đã trực tiếp tới đây, quần áo cũng không thay ra." Trong giọng nói của Đỗ Đại Vĩ tràn đầy ảo não, sớm biết thế hắn đã không nên ngại phiền toái, về trước thay quần áo rồi lại đến.
“Chú Đỗ như vậy cũng rất đẹp, hơn nữa như vậy mới là con người chân thật nhất của chú." Tống Tri Tri an ủi.
“Tri Tri nói rất đúng, hơn nữa, đối tượng gặp nhau quan trọng nhất vẫn là tính tình hợp nhau mới được, thứ gọi là duyên phận không thể nói rõ ràng được, cho nên cậu đừng nghĩ nhiều như vậy." Lúc trước Tống Tiền Tiến còn đang buồn bực vì không thể đi ra ngoài hít thở không khí, lúc này nhìn thấy vẻ mặt ảo não của Đỗ Đại Vĩ, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Ngược lại Tống Tri Tri khó hiểu: "Chú Đỗ, lúc này mới gặp cô giáo Lữ người ta mới một lần, chú đã muốn bàn đối tượng với người ta rồi sao?"
“Chú đã có chút ý này rồi, cũng không biết cô giáo Tiểu Lữ bên kia thế nào." Đỗ Đại Vĩ hiếm khi có chút ngượng ngùng mở miệng nói.
“Quả nhiên con người đều là động vật thị giác." Tống Tri Tri không khỏi cảm khái.
"Ai mà không thích dáng dấp đẹp, vừa rồi chú còn muốn hỏi thăm bọn cháu cô ấy là ai, không ngờ cô ấy chính là cô giáo Tiểu Lữ, cho nên mới nói, đại sự cả đời của chú Đỗ đều nhờ ở cháu, nhớ kêu mẹ cháu hỏi giúp chú chút đấy nhé." Nếu như không được, cũng tiện để mình sớm chết tâm tư này đi.
Đúng lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, Tống Tri Tri biết Nhan Vũ Hà và Lữ Mạnh Thuyên có chuyện cần bàn cho nên liền chủ động mở cửa, nhìn thấy mấy người ngoài cửa, Tống Tri Tri có chút khó hiểu, bọn họ tới làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro