Chương 30 - Bán Giày (3)

Bán Giày (3)

Thời Hòe Tự

2024-08-16 06:08:18

Chuyện hôm nay khiến ông chủ Trần lại lần nữa trông thấy hy vọng, đồng thời cũng sinh ra lo lắng: “Cậu bán như vậy, có tính là lừa gạt không? Thật sự không thành vấn đề chứ?”

Cố Nam Sóc nheo mắt lại đáp: “Tuy rằng chuyện xưa là bịa đặt, nhưng chất lượng lại đúng sự thật. Ông chủ Trần cảm thấy lô giày da này có đáng giá sáu mươi đồng hay không? Trước đây có phải Giả Nam Sơn từng nói ông ta định đưa hàng tới Cảng Thành xuất khẩu ra nước ngoài hay không? Có phải ông ta cũng từng nói giá xuất khẩu hơn một trăm đồng một đôi hay không?”

“Ông chủ Trần làm cái nghề này lâu rồi chắc cũng biết, giá bán lẻ một đôi giày da thường cao hơn giá vốn sản xuất từ một phần ba tới một nửa. Chi phí sản xuất ra đôi giày này của ông đã năm mươi đồng rồi, nếu định giá theo tỉ lệ ấy, ít nhất cũng phải bán bảy tám chục một đôi, chúng ta bán sáu mươi đã là lấy lãi ít rồi. Đặc biệt là, ông còn phải gánh thêm tiền lương công nhân và tiền chi phí cho nhà xưởng nữa, nếu không phải chúng ta cần bán qua tay lô hàng này gấp, chắc chắn bọn họ sẽ không mua được sản phẩm tốt như vậy với cái giá đó. Xét từ góc độ thị trường, chúng ta không lừa dối người dùng.”

“Ông chủ Trần, làm ăn buôn bán đúng là phải thành thật, nhưng không thể quá cứng nhắc, phải dựa theo hoàn cảnh. Chỉ cần chất lượng thượng thừa, giá cả thích hợp, đều có lợi cho cả chúng ta và cả người tiêu dùng, là cục diện song thắng, cần gì phải để ý tới chuyện xưa tôi nói ra là thật hay giả?”

Thấy sắc mặt mọi người đều vui vẻ bừng bừng, Cố Nam Sóc không nhịn được hất cho một gáo nước lạnh: “Đừng vui mừng quá sớm, không phải mọi người cho rằng chỉ dựa vào thủ đoạn này, khu vực này, là có thể bán hết tất cả ba nghìn đôi giày chứ?”

Mấy người kia sửng sốt, ông chủ Trần thì nhíu mày, sau khi suy nghĩ một phen, ông ấy lắc đầu liên tục: “Không thể. Bên này có hai nhà xưởng lớn, cộng thêm hai trường học, công nhân viên chức có khoản hơn ngàn người. Nhưng mà trong ngàn người đó có rất nhiều là vợ chồng, cả nhà mua một đôi còn được, muốn mua hai đôi chỉ sợ nhất thời không nỡ bỏ ra, đặc biệt là còn phải trừ ra những người căn bản sẽ không mua. Tính toán như vậy, chúng ta chỉ bán ra được ba trăm đôi là cùng, hôm nay bán hơn một trăm đã chiếm một nửa định mức rồi.

Cố Nam Sóc gật đầu: “Cho nên tôi mới hẹn với bọn họ ngày kia qua đó, chính vì cho bọn họ thời gian, để bọn họ kêu gọi bạn bè thân thích.”

Ông chủ Trần sửng sốt, đám người Trương Thủy Sinh càng không hiểu nổi.

Cố Nam Sóc khẽ cười: “Mọi người cảm thấy câu chuyện xưa tôi kể thế nào?”

Mọi người nhìn nhau đều không hiểu được ý của hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chỉ có Cố Nam Sóc là vô cùng rõ ràng, cách làm này đã bị người ta dùng nát ở đời sau rồi, nhưng với người ở thời đại này mà nói, vẫn là chuyện mới mẻ. Ông chủ bài bạc thua cả gia nghiệp, nợ một khoản tiền khổng lồ, còn dẫn theo cô em vợ chạy trốn. Chỉ một tin bất kỳ cũng đủ để mọi người bàn tán xôn xao rồi, câu chuyện xưa này có tính lan truyền cực mạnh, có thể nhanh chóng trở thành đề tài trong các cuộc nói chuyện sau giờ cơm của mọi người.

Một truyền mười, mười truyền trăm. Người thích nghe chuyện xưa nhiều, biết bọn họ đang bán giày da, chất lượng giày da lại thượng thừa. Bọn họ đều có khả năng trở thành khách hàng tiềm năng của Cố Nam Sóc.

Hắn vừa nói như vậy, mọi người lập tức hiểu ra, nhưng ông chủ Trần vẫn nhíu chặt mày như cũ: “Nhưng mà, bạn bè thân thích của công nhân viên chức chưa chắc đã phải công nhân viên chức, chưa chắc mỗi người đều mua nổi. Cho dù đã mở rộng phạm vi khách hàng, số giày chúng ta có thể bán ra, cao nhất cũng sẽ không vượt quá năm trăm đôi.”

Cố Nam Sóc rất tán đồng điểm này, hắn nói: “Cho nên, chúng ta không thể chỉ dựa vào một điểm tiêu thụ này, còn phải nghĩ cách khác. Ông chủ Trần có cách nào thuê được vài chiếc xe vận tải không?”

Nhìn ông chủ Trần giống như đang ngẫm nghĩ điều gì đó: “Ý cậu là?”

“Quanh Bằng Thành này còn có rất nhiều huyện, thị nhỏ, bởi vì Bằng Thành nhanh chóng quật khởi, bọn họ chiếm cứ vị trí địa lý ưu việt, nên trình độ kinh tế tăng lên rất nhanh. Có lẽ sức mua ở các huyện thị xung quanh không thể sánh được Bằng Thành, nhưng cũng rất khả quan. Chúng ta có thể chọn ra một vài huyện thị có điều kiện tốt, thuê ba chiếc xe, trong xưởng có tổng cộng hai mươi công nhân, có thể chia thành năm người một tổ.”

“Ngón tay Cố Nam Sóc lướt qua ba người Trương Thủy Sinh: “Hôm nay bọn họ đã đi theo suốt cả quá trình, biết rõ nên thao tác chiêu thức này thế nào rồi, để mỗi người bọn họ dẫn theo một tổ, cùng nhau xuất phát đi tới các huyện thị khác nhau.”

Ba người Trương Thủy Sinh kinh ngạc, liên tục xua tay: “Chúng tôi không làm được đâu.”

“Đừng sợ, yên tâm, đợi ông chủ Trần chọn xong thành viên ba tổ, tôi sẽ tổ chức một khóa huấn luyện cấp tốc cho mọi người. Khả năng trong quá trình bán hàng sẽ xuất hiện tình huống bất ngờ, chúng ta cũng phải có kế hoạch đối ứng trước. Mọi người phải tin tưởng bản thân, không phải mọi người đều muốn giúp nhà xưởng vượt qua cửa ải khó khăn này, đều muốn nhanh chóng nhận được tiền lương hay sao?”

Lời cuối cùng đã đánh vào tâm khảm của mấy người có mặt ở đây, ba người nhìn nhau, sau đó cắn răng đáp: “Được! Chúng tôi làm!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông chủ Trần hỏi: “Vậy còn mấy người dư lại thì sao?”

Cố Nam Sóc nhìn qua, ông chủ Trần bật cười: “Tôi thấy cậu là người giỏi về lợi dụng sức người sức của, sẽ không giữ lại vài người rảnh rỗi không có việc gì làm, nhất định còn sắp xếp công việc khác.”

“Đúng thế! Chắc ông chủ Trần cũng biết, huyện thị quanh đây chỉ có vài cái như vậy, số lượng giày bán ra sẽ không quá nhiều, nếu đi quá xa, tiền vận chuyển lớn, sẽ không có lợi. Cho nên, chúng ta phải nghĩ thêm cách khác. Ba ngày sau, khu chợ phía nam do chính phủ mới khai phá thành lập chính thức đi vào hoạt động, để thu hút nhà đầu tư, chính phủ sẽ tổ chức hoạt động mời vài vị lãnh đạo và các xí nghiệp ở nơi khác tới tham gia. Hoạt động rầm rộ kiểu này, tất nhiên sẽ hấp dẫn không ít dân chúng bình thường trong thành phố, không cần phải sầu về lượng người qua lại, bây giờ tôi chỉ cần ông chủ Trần làm một việc thôi.”

Cố Nam Sóc còn chưa nói xong, ông chủ Trần đã ngầm hiểu.

“Cậu muốn tôi đi thuê một quầy hàng hoặc một cửa hàng có mặt tiền?” Ông chủ Trần nhíu mày: “Chỉ ba ngày, thời gian quá gấp, e là…”

“Tốt nhất là tự mình thuê, nếu thật sự không thuê được, thì có thể thuê chung nhau.”

“Thuê chung?” Ông chủ Trần nghi hoặc hỏi.

“Tìm thương gia đã thuê được mặt tiền cửa hàng, cho đối phương chút tiền, hai bên dùng chung một mặt tiền cửa hiệu. Đối phương bán của đối phương, chúng ta bán của chúng ta. Ông có thể nói rõ với đối phương, chúng ta chỉ bán trong hai ngày tổ chức hoạt động, sau này sẽ không gây thêm phiền toái cho bọn họ, hơn nữa trong lúc hoạt động diễn ra, chúng ta còn có biện pháp thu hút lượng lớn khách hàng tới cho bọn họ, giúp bọn họ tăng doanh số.”

Ông chủ Trần gật đầu: “Vẫn dùng cách làm hôm nay?”

Cố Nam Sóc lắc đầu: “Không! Không kể chuyện xưa, không nhắc tới nhà xưởng Cảng Thành, không nói chuyện ông chủ Hoàng Hạc. Chúng ta dùng chính danh hiệu xưởng giày Huy Hoàng!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Bán Giày (3)

Số ký tự: 0