Chuẩn Bị Mở Cửa...
Thời Hòe Tự
2024-08-16 06:08:18
Sau khi ăn xong, Cố Nam Sóc dạy phụ đạo cho Cố Nam Huyền, phát hiện ra em gái mình tiến bộ không nhỏ.
Hắn ra ngoài nửa tháng, vậy mà Cố Nam Huyền đã làm xong hết bài tập, không bỏ lại câu nào, xác suất chính xác còn vô cùng cao, rất đáng kinh ngạc.
“Đều là công của chị Giai Giai.” Dứt lời, Cố Nam Huyền lại là thở dài: “Anh Ba, chị Giai Giai nói đúng, chỉ có tri thức mới là điểm tựa vững chắc, bây giờ bỏ học, ngay cả bằng cấp ba cũng không lấy được, dù tìm thấy công việc, cũng không kiếm được nhiều tiền.”
“Vị trí công việc không có hàm lượng kỹ thuật, ai cũng có thể thay thế. Ông chủ muốn đuổi việc thì đuổi việc. Nhưng khi bản thân có được tri thức mà đa số người không có, vị trí của mình sẽ không thể thay thế, những người khác cầu xin ông chủ cho vào làm, còn bản thân lại được ông chủ mời về làm việc.”
“Chị Giai Giai rơi vào tình cảnh như vậy, vẫn không quên bồi đắp kiến thức cho bản thân, cố gắng học hành. Không có điều kiện vẫn muốn đọc sách, còn em, rõ ràng là có điều kiện, lại chân trong chân ngoài, nghĩ đông nghĩ tây.”
Thấy em gái buồn bã ỉu xìu, Cố Nam Sóc lắc đầu: “Không trách em được, do nhà ta gặp quá nhiều biến cố, em cũng chỉ suy nghĩ vì cái nhà này.”
Cố Nam Huyền ngẩng đầu: “Anh Ba, anh yên tâm. Sau này nhất định em sẽ nghiêm túc học tập, cố gắng trở thành sinh viên giống anh.”
Cố Nam Sóc cười rộ lên: “Không cần giống anh được không? Anh chỉ thi đỗ cao đẳng thôi, em không định nâng cao một bước học đại học chính quy sao? Trong đại học chính quy còn có đại học trọng điểm, thậm chí còn có học phủ tốt nhất như Đại học Yến Kinh, đại học Minh Hoa!”
Cố Nam Huyền trừng mắt lườm hắn một cái: “Anh biết rõ năng lực của em thế nào mà, đừng làm khó em. Đi đi đi, anh mau ra ngoài đi, đừng quấy rầy em làm bài tập.”
Mãi cho tới khi bị đẩy ra khỏi cửa Cố Nam Sóc mới lấy lại tinh thần.
Rõ ràng là hắn tới dạy phụ đạo, sao lại biến thành quấy rầy em gái làm bài tập rồi?
Cố Nam Sóc quay đầu lại, nhìn xuyên qua khe cửa, thấy Cố Nam Huyền vùi đầu vào sách vở, múa bút thành văn, biết cô đã thật lòng thay đổi, cố gắng học hành, khóe miệng hắn khẽ cong lên, xoay người ra ngoài.
Ngày hôm sau, Cố Nam Sóc lại lên huyện, tìm cửa hàng, trang hoàng, công việc lu bù không lúc nào ngơi tay.
Đội trang trí nội thất hắn gọi tới tên Vinh Đạt, là một nhánh phân ra từ công ty kiến trúc. Quy mô công ty không lớn lắm, nhưng danh tiếng không tồi. nghe nói ông chủ có chút địa vị. Không cần nói cũng biết, trong thời buổi ngành nghề địa ốc chưa phát triển này, đa phần mọi người đều sống trong khu tập thể nhà nước xây dựng, có thể kiếm được công trình trong thời này, sau lưng có thể không có người sao?
Cố Nam Sóc tự vẽ bản thiết kế, nói rõ yêu cầu của mình với chủ thầu, chủ thầu vô cùng tò mò: “Ui, cậu còn biết vẽ thiết kế à?”
Cố Nam Sóc cười nhạt không đáp. Chuyên ngành đời trước hắn học chính là thiết kế, vẽ là kỹ năng cơ bản.
Chủ thầu chậc lưỡi lắc đầu: “Trong huyện chúng ta có nhiều người mở cửa hàng như vậy, nhưng nhà ai cũng chỉ trát chút vôi ve, chỉ có cậu là để ý nhiều như vậy. Trang hoàng dựa theo yêu cầu của cậu, tốn rất nhiều tiền, phải bán bao nhiêu quần áo mới có thể thu lại được? Có đáng hay không?”
Cố Nam Sóc cười nói: “Việc này thì… Không cần anh phải xen vào. Anh chỉ cần nói, có thể làm được hay không thôi!”
“Có thể! Đương nhiên có thể rồi! Danh tiếng Vinh Đạt chúng tôi nằm ở đó, cậu cứ yên tâm, đảm bảo trang hoàng giống y lời cậu nói!”
“Có lời này của anh là được rồi, vậy thì anh tranh thủ thời gian nhé, tôi đang vội khai trương đây.”
“Chỉ cần tiêu tiền đúng chỗ, chắc chắn sẽ không để lỡ chuyện của cậu.”
Nhận được hứa hẹn, Cố Nam Sóc sảng khoái thanh toán tiền đặt cọc, giao việc này ra ngoài.
Trừ chuyện này ra, hắn còn tới tìm thợ mộc Dương. Thợ mộc Dương là người thôn Dương Liễu, cả đời làm nghề thợ mộc, tay nghề không còn lời nào để nói. Năm nhà họ Cố xây nhà, tất cả gia cụ bên trong đều do ông ấy chế tạo.
Nhưng lần này Cố Nam Sóc đến không phải để làm gia cụ, mà là làm một vài món đồ chơi nho nhỏ.
Thí dụ như: Tháp cầu vồng, đồ chơi rút gỗ, sâu đo, vòng tay, quay gỗ, bi lắc...
Thập niên 80, không nhiều chủng loại đồ chơi, những thứ này ở đời sau khắp nơi đều có nhưng hiện tại vẫn chưa xuất hiện.
Chế tác đồ chơi nho nhỏ kiểu này không cần tay nghề cao, quan trọng là mài giũa nhẵn bóng, cũng không cần để ý tới vật liệu gỗ, chỉ cần dùng đồ thừa từ các món gia cụ lớn là được, phí tổn siêu rẻ. Mặc dù giá bán không cao, nhưng vẫn có lãi, chỉ cần tốn chút tâm tư vào việc phối màu, để nhan sắc bắt mắt, là có thể thu hút được sự chú ý của trẻ con.
Hai bên bàn bạc xong, Cố Nam Sóc cũng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
Trong khoảng thời gian nhàn rỗi ấy, hắn lại tới nhà họ Thôi thăm Cố Nam Thư. Hôm nay Thôi Hoành Chí được nghỉ cũng đang ở nhà, nhìn tinh thần của Cố Nam Thư không tệ, Thôi Hoành Chí ở bên cạnh bóc hạt dưa, gọt táo cho cô, nhìn qua cuộc sống khá thoải mái.
“Anh ra ngoài đi dạo một lát đi, em muốn tâm sự riêng với em trai mình.” Đuổi Thôi Hoành Chí ra ngoài rồi, Cố Nam Thư mới nhỏ giọng hỏi: “Nghe nói em định mở cửa hàng quần áo thời trang à? Đã thuê được cửa hàng chưa? Ở con phố nào?”
“Vâng! Trước khi đi Bằng Thành em đã tìm được rồi, ở chính con phố giữa trung tâm huyện, là đầu mối giao thông, khu vực tốt, dòng người nhiều, thích hợp làm ăn buôn bán.
Đương nhiên, trên con đường đó cũng đã có không ít cửa hàng, một nửa trong số đó là cửa hàng quần áo thời trang và giày dép. Có thể nói là cạnh tranh kịch liệt, nhưng Cố Nam Sóc không sợ nhất chính là cạnh tranh, huống chi bán quần áo giày dép mới chỉ là điểm bắt đầu, mục đích của hắn không ở phương diện này.
Nghe xong đột nhiên Cố Nam Thư cười rộ lên. Điều này khiến Cố Nam Sóc hơi khó hiểu: “Làm sao vậy?”
“Cửa hàng nhà chồng Thôi Viện cũng ở bên đó, cũng bán quần áo.”
Cố Nam Sóc rất kinh ngạc: “Không phải chồng chị ta là công nhân viên chức trong nhà xưởng sao?”
“Chồng chị ta phải, nhưng mà cha mẹ chồng chị ta không phải. Trước kia bố chồng chị ta làm nghề may vá, mấy năm nay chính sách thay đổi, nhiều cửa hàng mọc lên, không ít người kiếm được tiền. Cha mẹ chồng chị ta ghen ghét đỏ mắt, muốn dựa vào tay nghề này để kiếm chút tiền, nên cũng thuê cửa hiệu bên đó, cũng chỉ mới năm trước thôi, mở cửa được một năm rồi.”
“Có điều vì chồng chị ta là chủ quản kho hàng trong xưởng dệt, nên thường xuyên có thể kiếm được vải vóc có tì vết, cho dù không có tỳ vết cũng có thể nhờ vào quan hệ trong xưởng, mua sắm với giá rẻ. Cho nên chi phí không cao, việc làm ăn cũng coi như không đáng ngại. Sau khi chị ta biết chủ cửa hàng quần áo thời trang mới là em, còn quay về nhà âm dương quái khí với chị một trận.
Cố Nam Sóc lắc đầu: “Đúng là em không biết chuyện này thật, hay là em…”
“Dừng!” Cố Nam Thư liên tục xua tay: “Chị cảnh cáo em, đừng vì chuyện này mà đổi địa chỉ. Trước đây em định làm thế nào thì cứ làm như vậy! Mặc kệ chị ta! Cả con phố có rất nhiều cửa hàng quần áo thời trang, đâu phải chỉ có mình chị ta độc quyền! Người khác có thể mở, sao em trai chị không thể mở? Cứ mở cho chị ta xem, chẳng những phải mở cửa hàng còn phải buôn bán rực rỡ nữa!
Cố Nam Sóc:…… Hắn thật sự không nghĩ tới chuyển đổi địa chỉ. Hắn chỉ muốn nói, hay là qua bên đó chào hỏi một câu.
Nghĩ một lát hắn vẫn vứt bỏ ý định này, quan hệ đôi bên không thân thiết, nói không chừng hắn lễ phép qua đó chào hỏi, còn bị người ta cho rằng hắn qua đó khiêu khích ấy chứ!
Hắn ra ngoài nửa tháng, vậy mà Cố Nam Huyền đã làm xong hết bài tập, không bỏ lại câu nào, xác suất chính xác còn vô cùng cao, rất đáng kinh ngạc.
“Đều là công của chị Giai Giai.” Dứt lời, Cố Nam Huyền lại là thở dài: “Anh Ba, chị Giai Giai nói đúng, chỉ có tri thức mới là điểm tựa vững chắc, bây giờ bỏ học, ngay cả bằng cấp ba cũng không lấy được, dù tìm thấy công việc, cũng không kiếm được nhiều tiền.”
“Vị trí công việc không có hàm lượng kỹ thuật, ai cũng có thể thay thế. Ông chủ muốn đuổi việc thì đuổi việc. Nhưng khi bản thân có được tri thức mà đa số người không có, vị trí của mình sẽ không thể thay thế, những người khác cầu xin ông chủ cho vào làm, còn bản thân lại được ông chủ mời về làm việc.”
“Chị Giai Giai rơi vào tình cảnh như vậy, vẫn không quên bồi đắp kiến thức cho bản thân, cố gắng học hành. Không có điều kiện vẫn muốn đọc sách, còn em, rõ ràng là có điều kiện, lại chân trong chân ngoài, nghĩ đông nghĩ tây.”
Thấy em gái buồn bã ỉu xìu, Cố Nam Sóc lắc đầu: “Không trách em được, do nhà ta gặp quá nhiều biến cố, em cũng chỉ suy nghĩ vì cái nhà này.”
Cố Nam Huyền ngẩng đầu: “Anh Ba, anh yên tâm. Sau này nhất định em sẽ nghiêm túc học tập, cố gắng trở thành sinh viên giống anh.”
Cố Nam Sóc cười rộ lên: “Không cần giống anh được không? Anh chỉ thi đỗ cao đẳng thôi, em không định nâng cao một bước học đại học chính quy sao? Trong đại học chính quy còn có đại học trọng điểm, thậm chí còn có học phủ tốt nhất như Đại học Yến Kinh, đại học Minh Hoa!”
Cố Nam Huyền trừng mắt lườm hắn một cái: “Anh biết rõ năng lực của em thế nào mà, đừng làm khó em. Đi đi đi, anh mau ra ngoài đi, đừng quấy rầy em làm bài tập.”
Mãi cho tới khi bị đẩy ra khỏi cửa Cố Nam Sóc mới lấy lại tinh thần.
Rõ ràng là hắn tới dạy phụ đạo, sao lại biến thành quấy rầy em gái làm bài tập rồi?
Cố Nam Sóc quay đầu lại, nhìn xuyên qua khe cửa, thấy Cố Nam Huyền vùi đầu vào sách vở, múa bút thành văn, biết cô đã thật lòng thay đổi, cố gắng học hành, khóe miệng hắn khẽ cong lên, xoay người ra ngoài.
Ngày hôm sau, Cố Nam Sóc lại lên huyện, tìm cửa hàng, trang hoàng, công việc lu bù không lúc nào ngơi tay.
Đội trang trí nội thất hắn gọi tới tên Vinh Đạt, là một nhánh phân ra từ công ty kiến trúc. Quy mô công ty không lớn lắm, nhưng danh tiếng không tồi. nghe nói ông chủ có chút địa vị. Không cần nói cũng biết, trong thời buổi ngành nghề địa ốc chưa phát triển này, đa phần mọi người đều sống trong khu tập thể nhà nước xây dựng, có thể kiếm được công trình trong thời này, sau lưng có thể không có người sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Nam Sóc tự vẽ bản thiết kế, nói rõ yêu cầu của mình với chủ thầu, chủ thầu vô cùng tò mò: “Ui, cậu còn biết vẽ thiết kế à?”
Cố Nam Sóc cười nhạt không đáp. Chuyên ngành đời trước hắn học chính là thiết kế, vẽ là kỹ năng cơ bản.
Chủ thầu chậc lưỡi lắc đầu: “Trong huyện chúng ta có nhiều người mở cửa hàng như vậy, nhưng nhà ai cũng chỉ trát chút vôi ve, chỉ có cậu là để ý nhiều như vậy. Trang hoàng dựa theo yêu cầu của cậu, tốn rất nhiều tiền, phải bán bao nhiêu quần áo mới có thể thu lại được? Có đáng hay không?”
Cố Nam Sóc cười nói: “Việc này thì… Không cần anh phải xen vào. Anh chỉ cần nói, có thể làm được hay không thôi!”
“Có thể! Đương nhiên có thể rồi! Danh tiếng Vinh Đạt chúng tôi nằm ở đó, cậu cứ yên tâm, đảm bảo trang hoàng giống y lời cậu nói!”
“Có lời này của anh là được rồi, vậy thì anh tranh thủ thời gian nhé, tôi đang vội khai trương đây.”
“Chỉ cần tiêu tiền đúng chỗ, chắc chắn sẽ không để lỡ chuyện của cậu.”
Nhận được hứa hẹn, Cố Nam Sóc sảng khoái thanh toán tiền đặt cọc, giao việc này ra ngoài.
Trừ chuyện này ra, hắn còn tới tìm thợ mộc Dương. Thợ mộc Dương là người thôn Dương Liễu, cả đời làm nghề thợ mộc, tay nghề không còn lời nào để nói. Năm nhà họ Cố xây nhà, tất cả gia cụ bên trong đều do ông ấy chế tạo.
Nhưng lần này Cố Nam Sóc đến không phải để làm gia cụ, mà là làm một vài món đồ chơi nho nhỏ.
Thí dụ như: Tháp cầu vồng, đồ chơi rút gỗ, sâu đo, vòng tay, quay gỗ, bi lắc...
Thập niên 80, không nhiều chủng loại đồ chơi, những thứ này ở đời sau khắp nơi đều có nhưng hiện tại vẫn chưa xuất hiện.
Chế tác đồ chơi nho nhỏ kiểu này không cần tay nghề cao, quan trọng là mài giũa nhẵn bóng, cũng không cần để ý tới vật liệu gỗ, chỉ cần dùng đồ thừa từ các món gia cụ lớn là được, phí tổn siêu rẻ. Mặc dù giá bán không cao, nhưng vẫn có lãi, chỉ cần tốn chút tâm tư vào việc phối màu, để nhan sắc bắt mắt, là có thể thu hút được sự chú ý của trẻ con.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai bên bàn bạc xong, Cố Nam Sóc cũng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
Trong khoảng thời gian nhàn rỗi ấy, hắn lại tới nhà họ Thôi thăm Cố Nam Thư. Hôm nay Thôi Hoành Chí được nghỉ cũng đang ở nhà, nhìn tinh thần của Cố Nam Thư không tệ, Thôi Hoành Chí ở bên cạnh bóc hạt dưa, gọt táo cho cô, nhìn qua cuộc sống khá thoải mái.
“Anh ra ngoài đi dạo một lát đi, em muốn tâm sự riêng với em trai mình.” Đuổi Thôi Hoành Chí ra ngoài rồi, Cố Nam Thư mới nhỏ giọng hỏi: “Nghe nói em định mở cửa hàng quần áo thời trang à? Đã thuê được cửa hàng chưa? Ở con phố nào?”
“Vâng! Trước khi đi Bằng Thành em đã tìm được rồi, ở chính con phố giữa trung tâm huyện, là đầu mối giao thông, khu vực tốt, dòng người nhiều, thích hợp làm ăn buôn bán.
Đương nhiên, trên con đường đó cũng đã có không ít cửa hàng, một nửa trong số đó là cửa hàng quần áo thời trang và giày dép. Có thể nói là cạnh tranh kịch liệt, nhưng Cố Nam Sóc không sợ nhất chính là cạnh tranh, huống chi bán quần áo giày dép mới chỉ là điểm bắt đầu, mục đích của hắn không ở phương diện này.
Nghe xong đột nhiên Cố Nam Thư cười rộ lên. Điều này khiến Cố Nam Sóc hơi khó hiểu: “Làm sao vậy?”
“Cửa hàng nhà chồng Thôi Viện cũng ở bên đó, cũng bán quần áo.”
Cố Nam Sóc rất kinh ngạc: “Không phải chồng chị ta là công nhân viên chức trong nhà xưởng sao?”
“Chồng chị ta phải, nhưng mà cha mẹ chồng chị ta không phải. Trước kia bố chồng chị ta làm nghề may vá, mấy năm nay chính sách thay đổi, nhiều cửa hàng mọc lên, không ít người kiếm được tiền. Cha mẹ chồng chị ta ghen ghét đỏ mắt, muốn dựa vào tay nghề này để kiếm chút tiền, nên cũng thuê cửa hiệu bên đó, cũng chỉ mới năm trước thôi, mở cửa được một năm rồi.”
“Có điều vì chồng chị ta là chủ quản kho hàng trong xưởng dệt, nên thường xuyên có thể kiếm được vải vóc có tì vết, cho dù không có tỳ vết cũng có thể nhờ vào quan hệ trong xưởng, mua sắm với giá rẻ. Cho nên chi phí không cao, việc làm ăn cũng coi như không đáng ngại. Sau khi chị ta biết chủ cửa hàng quần áo thời trang mới là em, còn quay về nhà âm dương quái khí với chị một trận.
Cố Nam Sóc lắc đầu: “Đúng là em không biết chuyện này thật, hay là em…”
“Dừng!” Cố Nam Thư liên tục xua tay: “Chị cảnh cáo em, đừng vì chuyện này mà đổi địa chỉ. Trước đây em định làm thế nào thì cứ làm như vậy! Mặc kệ chị ta! Cả con phố có rất nhiều cửa hàng quần áo thời trang, đâu phải chỉ có mình chị ta độc quyền! Người khác có thể mở, sao em trai chị không thể mở? Cứ mở cho chị ta xem, chẳng những phải mở cửa hàng còn phải buôn bán rực rỡ nữa!
Cố Nam Sóc:…… Hắn thật sự không nghĩ tới chuyển đổi địa chỉ. Hắn chỉ muốn nói, hay là qua bên đó chào hỏi một câu.
Nghĩ một lát hắn vẫn vứt bỏ ý định này, quan hệ đôi bên không thân thiết, nói không chừng hắn lễ phép qua đó chào hỏi, còn bị người ta cho rằng hắn qua đó khiêu khích ấy chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro