Chương 30 - Bán Giày (3)

Khuyên Nhủ

Thời Hòe Tự

2024-08-16 06:08:18

Ứng phó người trong thôn xong, Cố Nam Sóc về đến nhà lại phát hiện ra Cố Nam Thư đang ngồi giữa phòng khách, sắc mặt Cố Nam Thư nghiêm lại, có chút âm trầm.

“Chị Hai về rồi à?”

“Em từ chức, chị có thể không về sao? Lần này về chị mới phát hiện ra, các em giấu chị nhiều chuyện như vậy. Chuyện Lâm Thục Tuệ trộm tiền trong nhà, chuyện em bị ốm sốt một ngày một đêm, đều giấu chị!”

Cố Nam Sóc cười lấy lòng: “Không phải đều đã qua rồi sao? Em đã khỏe rồi, tiền cũng lấy về rồi!”

“Được, hai chuyện này tạm thời chị không so đo với em. Còn chuyện từ chức thì sao? Cố Nam Sóc, em giỏi quá nhỉ? Muốn từ chức là từ chức, công việc tốt như vậy em còn không cần, em muốn làm gì hả?”

Cố Nam Sóc lập tức đau đầu: “Không phải từ chức, mà là tạm nghỉ! Chị Hai, không phải em cố ý giấu chị đâu, chỉ là em muốn đợi mình làm ra được chút thành tích mới nói cho chị biết, cho chị đỡ tức giận, không phải sao?”

“Em còn biết chị sẽ tức giận à?” Cố Nam Thư vỗ bàn một cái: “Biết chị sẽ giận, sao em còn làm vậy?”

Cố Nam Sóc bị dọa sợ, vội vàng bước tới đỡ chị gái: “Chị Hai, chị cẩn thận chút, đừng để đứa bé bị thương!”

Cố Nam Thư dừng lại, sắc mặt thay đổi, giống như bây giờ mới nhớ tới mình đang mang thai, cô lập tức ngồi lại ghế: “Nếu là ạm nghỉ, bây giờ em lập tức tới trường học nói với lãnh đạo, không nghỉ nữa quay về đi làm lại luôn!”

Cố Nam Sóc:……

Thấy hắn không đáp lời, Cố Nam Thư phóng qua ánh mắt hình viên đạn: “Không muốn à? Em muốn ra ngoài xông pha như vậy sao? Buôn bán dễ làm như vậy sao? Bây giờ có không ít người ra ngoài dốc sức kiếm tiền, mở hàng bày quán phát tài, nhưng cũng có không ít người thua lỗ. Hơn nữa, em đừng thấy buôn bán có thể kiếm được nhiều tiền mà lầm tưởng, cái nghề này có hôm nay không biết ngày mai, dù sao cũng không so được với công chức nhà nước. Nam Sóc, việc này không phải việc nhỏ, em phải nghĩ kỹ. Dù là tạm nghỉ cũng có kỳ hạn, hơn nữa khó tránh khỏi có biến số, không thỏa đáng.”

Cố Nam Huyền cũng khuyên bảo: “Anh Ba, chị Hai nói đúng. Hay là anh suy xét lại đi? Trước kia anh chưa từng nghĩ tới chuyện buôn bán, bây giờ làm vậy có phải vì nhà mình hay không?”

Lời này vừa nói ra, Cố Nam Sóc và Cố Nam Thư đều sửng sốt.

Cố Nam Huyền nói tiếp: “Điều kiện nhà mình bây giờ không so được với trước kia, Anh Ba, nếu anh lo lắng không đủ chi tiêu trong nhà, em có thể đi làm, em đã mười bảy rồi, có khả năng làm được rất nhiều việc, em có thể…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô còn chưa nói xong, đỉnh đầu đã ăn của mỗi chị em Cố Nam Sóc một cái tát.

“Nói bậy gì đó! Không cần đi học à?”

“Nhân lúc còn sớm bỏ cái ý nghĩ này đi, nhà mình chưa tới mức đó.”

Cố Nam Huyền mím môi: “Với thành tích hiện tại của em, sợ là sẽ không thi đỗ đại học. Trong lớp em, rất nhiều bạn thành tích không tốt, đều có ý định bỏ học ra ngoài làm thuê.”

Cô nói vậy không phải thuận miệng nói chơi, mà là thật sự có suy nghĩ đó.

Mặt Cố Nam Sóc nhăn lại: “Không được! Anh không đồng ý. Thi cũng chưa thi, sao em biết chắc chắn mình không thi đỗ? Thành tích không tốt thì cố gắng hơn, trong khoảng thời gian này nhà chúng ta xảy ra biến cố, em đã xin nghỉ rất nhiều rồi, chắc chắn bỏ lỡ không ít kiến thức, lát nữa em mang sách bài tập và bài thi lần trước qua đây cho anh, anh sẽ xem xét tình hình của em rồi viết ra thời khóa biểu riêng, buổi tối sẽ dạy bù cho em.”

Cố Nam Thư gật đầu: “Ký túc xá trong trường học có hạn, không ở được quá nhiều người, thôn chúng ta ở ngay cạnh huyện thành, khoảng cách không tính là quá xa trường học, đạp xe đạp cũng chỉ mất một tiếng đồng hồ. Tuy rằng sẽ lãng phí chút thời gian, nhưng chỉ cần nâng cao hiệu suất học tập là có thể học bù lại, chị nghe nói trong trường còn sắp xây thêm ký túc xá mới.”

Cố Nam Sóc trả lời: “Đúng thế, vừa bắt đầu xây, muốn đưa vào sử dụng nhanh nhất cũng phải sang năm.”

Cố Nam Thư: “Cũng đúng. Mới lớp mười một còn có thể từ từ, đợi tới lớp mười hai thì chuyển tới ở ký túc xá đi, thời gian tiết kiệm được dùng để đọc thêm vài quyển sách.”

Cố Nam Sóc: “Tuy rằng anh đã từ chức. Nhưng vẫn còn giao tình với các đồng nghiệp, anh sẽ qua chào hỏi giáo viên chủ nhiệm lớp em và các thầy cô giáo bộ môn khác, để bọn họ giúp đỡ thêm, em đừng có giở trò đấy!”

Hai chị em mỗi người một câu, hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào Cố Nam Huyền.

Cố Nam Huyền:…… Chưa bao giờ đoán trước được, chỉ một câu kiến nghị nho nhỏ của mình, đã đổi lấy kết quả “Nặng nề” như vậy.

Không hiểu sao cô có chút hoảng hốt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy cô như vậy, Cố Nam Sóc bật cười, duỗi tay xoa đầu em gái: “Anh biết em nghĩ gì, chuyện trong nhà không cần em nhọc lòng, em không tin anh ba sẽ thành công sao?”

“Em không có ý đó.” Cố Nam Huyền nhíu mày.

“Em biết trong huyện Nguyên Hoa chúng ta có bao nhiêu sinh viên không?”

Cố Nam Huyền không rõ nguyên do vì sao Cố Nam Sóc lại hỏi như vậy, cô lắc đầu nói: “Không rõ lắm, nhưng trong huyện chỉ có một trường cấp ba, mỗi năm số người thi đỗ đại học chỉ tính trên đầu ngón tay, như vậy còn coi như tốt rồi, em nghe nói có những nơi gần như năm nào cũng không có người trúng tuyển.”

“Ừ, cho nên em cảm thấy anh trai em có bằng đại học chuyên khoa có lợi hại hay không?”

“Đương nhiên là lợi hại rồi!”

“Vậy em cảm thấy một người tài giỏi như anh, nếu muốn quay lại trường học, trường học sẽ đồng ý hay không?”

Cố Nam Huyền ngây ngẩn cả người.

Cố Nam Sóc nói tiếp: “Cho dù trường học không nhận, thì vẫn còn các đơn vị, các xí nghiệp khác, bọn họ đều vô cùng cần nhân tài. Em cảm thấy với điều kiện của anh, sẽ không tìm được công việc tốt sao? Cho nên, em cứ yên tâm đi, cho dù không thành công, anh vẫn còn đường có thể lui. Nếu đã như vậy, vì sao anh không thử tranh đua một phen?”

Nói xong lời này, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Cố Nam Thư.

Cố Nam Thư trừng hắn một cái: “Đừng cho là chị không nhìn ra, lời này là em cố ý nói cho chị nghe!”

Cố Nam Sóc ngượng ngùng cười hì hì: “Chị Hai, chị cảm thấy em nói có đúng không?”

Cố Nam Thư thở dài: “Em luôn có đạo lý của mình. Nhưng chúng ta nói trước, nhiều nhất là một năm, nếu không được em vẫn nên quay về trường học đi!”

Cố Nam Sóc lập tức đồng ý: “Tuân mệnh!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Bán Giày (3)

Số ký tự: 0