Chương 30 - Bán Giày (3)

Mã Loạn

Thời Hòe Tự

2024-08-16 06:08:18

Ra khỏi khu tập thể xưởng máy móc, Cố Nam Sóc tới trường trung học Nguyên Hoa trả phép trước, sau đó tới trường tiểu học Dương Liễu. Thứ nhất là tới để đón ba đứa cháu trai tan học, thứ hai trong trường tiểu học Dương Liễu có lớp mầm non, Cố Nam Sóc định hỏi thăm xem có thể đưa Cố Minh Cảnh vào học hay không.

Hiện giờ ban ngày trong nhà không có ai, ai chăm sóc Cố Minh Cảnh? Đây là quyết định Cố Nam Sóc đưa ra sau khi suy xét rất lâu.

Trường tiểu học Dương Liễu cách thôn Dương Liễu chỉ hơn hai dặm, trẻ con mấy thôn xóm xung quanh đều học ở chỗ này, để Cố Minh Cảnh tới đây, vì hắn nghĩ có thể để hai anh em Cố Minh Huy và Cố Minh Hiên chăm sóc cậu bé, sau khi tan học có thể kết bạn với trẻ con trong thôn về nhà, mười mấy đứa trẻ đi cùng nhau, còn ở trong địa phận thôn Dương Liễu, cũng không có gì phải lo lắng.

Chỉ là tiểu học tan học sớm. Cố Nam Sóc vẫn phải nhờ Lưu Ái Hoa để ý giúp trong khoảng thời gian hắn không có ở nhà.

Sắp xếp xong cho ba đứa cháu trai, còn lại hắn và Cố Nam Huyền đều dễ làm.

Hai người cùng ở trung học Nguyên Hoa, một là giáo viên, một là học sinh lớp mười một, trong nhà có một chiếc xe đạp, có thể cùng nhau đi về.

Cuộc sống cứ trôi qua bình thản như vậy, đối với nghề nhà giáo này, Cố Nam Sóc còn có thể đảm nhiệm được, nhưng hắn không định cả đời làm cái nghề này.

Đời trước hắn đã không phải người an phận rồi, hắn có dã tâm, không bằng lòng sống bình đạm, nếu không sau khi tốt nghiệp cũng sẽ không từ chối lời mời của công ty lớn đầu nghành, bắt tay vào xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng.

Khi đó nền kinh tế thế giới phát triển thần tốc, các ngành các nghề trăm hoa đua nở, có thể nói là gần như tám mươi phần trăm các ngành sản xuất đã đạt tới xu thế bão hòa hoặc là trạng thái bão hòa, muốn mở một đường máu bên trong, khó khăn thế nào không cần nghĩ cũng biết.

Con đường làm giàu của hắn không hề bằng phẳng, chỉ dựa vào lòng kiên trì dẻo dai không chịu khuất phục, bỏ ra thời gian suốt ba năm hắn mới thành lập được công ty của riêng mình, lại tốn thêm ba năm nữa cuối cùng mới có chút danh tiếng ở địa phương.

Hiện tại là năm 1982, khi làn gió cải cách mới thổi khắp lục địa, là niên đại hoàng kim để xây dựng sự nghiệp. Quá khứ ảm đảm lui về phía sau chào đón hưng thịnh ngay trước mắt, rất nhiều người đều hăng hái thi đua.

Cố Nam Sóc cũng đã quyết định. Mặc dù hắn biết thời thế hiện giờ rất tốt, nhưng không phải ai cũng có thể thành công. Dù thời thế có tốt đi chăng nữa, cũng không có chuyện chỉ lãi không lỗ. Nhưng thứ hắn không thiếu nhất chính là dũng khí vượt khó vươn lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi khép lại quyển notebook vạch xong kế hoạch của mình, hắn mở ngăn kéo ra, trong ngăn kéo, cuốn tiểu thuyết thần bí kia đang lẳng lặng nằm ở đó. Cố Nam Sóc sững sờ nửa giây, mới để quyển notebook vào, lấy cuốn tiểu thuyết ra.

Đây là lần thứ hai sau sự kiện Lâm Thục Tuệ hắn mở nó ra xem, vừa mở ra, Cố Nam Sóc đã trợn tròn mắt. Trong cuốn tiểu thuyết có rất nhiều trang nét mực đang bay múa, trước đây là văn tự rõ ràng bây giờ lại nhảy nhót giống như mật mã loạn nhịp.

Sau khi xem xét cẩn thận, Cố Nam Sóc phát hiện ra, đoạn văn xuất hiện tình huống quỷ dị ấy, không phải đoạn miêu tả về Lâm Thục Tuệ và Ngụy Quốc Đống, mà là đoạn văn miêu tả về cuộc sống của Lâm Thục Tuệ và nhà họ Ngụy, mỗi chữ mỗi câu đều liên quan tới cuộc sống sau khi tái hôn của Lâm Thục Tuệ.

Đột nhiên trong lòng hắn sinh ra một phỏng đoán lớn mật, trong cốt truyện từng nhắc tới, vốn dĩ cha mẹ Ngụy không đồng ý cho Ngụy Quốc Đống cưới Lâm Thục Tuệ, nhưng vì Lâm Thục Tuệ là nốt ruồi son trong lòng Ngụy Quốc Đống, nhà họ Lâm lại bằng lòng bỏ ra năm trăm tệ cho Lâm Thục Tuệ làm của hồi môn, cha mẹ Ngụy mới miễn cưỡng gật đầu.

Có thể nói Lâm Thục Tuệ gả được vào nhà họ Ngụy, không chỉ vì Ngụy Quốc Đống Thích, còn có một phần là vì dụ hoặc từ năm trăm đồng của hồi môn.

Mà năm trăm đồng ấy lấy đâu ra? Chính là tiền an ủi của Cố nam Vọng.

Bây giờ, hắn đã lấy lại tiền, nhà họ Lâm không chiếm được chút lợi ích nào, sao có thể bỏ ra cho Lâm Thục Tuệ năm trăm đồng của hồi môn? Nhà họ Lâm lấy ra được sao? Cho dù lấy ra được, bọn họ cũng không nỡ.

Không có năm trăm đồng, cha mẹ Ngụy còn gật đầu không?

Qũy đạo vận mệnh đã xuất hiện biến số, tất nhiên là nội dung trong sách cũng xuất hiện biến hóa theo.

Nhưng hiện giờ cốt truyện chưa hoàn toàn biến thành mã loạn, mà đang nhảy nhót giữa mã loạn và văn tự, chứng minh kết quả cuối cùng thế nào vẫn chưa chắc chắn.

Cố Nam Sóc đợi một lúc lâu, mãi cho tới khi hai mắt cay xè, da đầu tê dại, vẫn chưa chờ được kết quả, hắn vô cùng dứt khoát khéo sách lại, bỏ vào ngăn kéo! Không đợi nữa, ngủ thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Bán Giày (3)

Số ký tự: 0