Nhà Họ Thôi (1)
Thời Hòe Tự
2024-08-16 06:08:18
Trên huyện.
Cố Nam Sóc đi tới khu tập thể dành cho công nhân viên xưởng máy móc, hắn xốc nắp rổ lên, lấy ra một bình pha lê nhỏ trong rổ: “Đây là mơ chua ngâm, con dâu thím Lưu lại có bầu, thứ này là nhà bọn họ tự làm, em xin chút mang qua đây cho chị Hai ăn, chị Hai đừng tiết kiệm, ăn hết rồi, em lại đi xin thêm cho chị.”
Cố Nam Thư cười rộ lên: “Thím Lưu là người tốt, em đừng chiếm lợi của người ta như vậy!”
“Em đâu chiếm lợi của thím ấy, dùng đồ nhà mình đổi đó.” Cố Nam Sóc nói xong, lại hỏi: “Chị Hai đã khỏe hơn chưa?”
“Dưỡng mấy ngày, đã không sao rồi.”
Cố Nam Sóc nhìn chị ấy từ trên xuống dưới, thấy khí sắc đối phương không tồi, giống như không vấn đề gì thật mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng nghĩ đến kết cục trong nguyên tác, hắn do dự mãi, cuối cùng thử thăm dò một câu: “Chị Hai, nếu mang bầu đứa nhỏ này thai tượng không tốt lắm, hay là bỏ đi. Chị với anh rể đều còn trẻ, đợi sau này sức khỏe khá hơn lại có cũng được. Cho dù không có con cũng không sao, ai nói phụ nữ nhất định phải sinh con!”
Hắn vừa dứt lời, Thôi Viện chị gái của Thôi Hoành Chí bước vào nhà đã nghe thấy tất cả, chị ta lập tức bĩu môi: “Con cái không quan trọng, phụ nữ đâu nhất thiết phải sinh con? Nam Thứ, đứa em trai này của cô đọc sách nhiều quá ngu rồi à? Phụ nữ không sinh con, còn là phụ nữ sao? Là sinh viên, còn là giáo viên nữa vậy mà có thể nói ra được lời này!”
Cố Nam Thư ngẩng đầu liếc mắt nhìn chị ta một cái: “Nam Sóc chỉ quan tâm tới sức khỏe của em thôi, sao qua miệng chị lại biến thành học nhiều quá ngu đi rồi?”
Thôi Viện trợn mắt khinh bỉ: “Không ngu sao có thể nói ra lời này? Có người phụ nữ nào mang thai không như vậy? Chỉ có nhà họ Cố cô yếu ớt! Kết hôn năm năm không động tĩnh gì, vừa mang thai đã như bồ tát, được cả nhà nuông chiều cung phụng!”
Vốn dĩ Cố Nam Sóc không định đấu võ mồm với phụ nữ, nhưng nghe thấy thế hắn không ngồi yên được. Hắn vừa đứng dậy đang định lý luận, nhưng còn chưa kịp mở miệng, mẹ Thôi đã mở cửa bước vào: “Bảo con đi lấy đồ ăn nấu cơm, con dong dài ở đó nửa ngày làm cái gì thế?”
Thôi Viện liếc mắt nhìn cái rổ Cố Nam Sóc mang đến: “Con cũng muốn lấy mà, nhưng có trông thấy đồ ăn đâu! Khi con mang thai cũng không được ăn ngon như vậy, vừa trứng vừa thịt còn cả móng giò heo, ngày nào cũng thay đổi đa dạng, bao nhiêu tiền cho đủ.”
Mẹ Thôi trừng mắt nhìn qua một cái: “Được rồi! Đừng lắm miệng nữa, không phải sáng hôm nay mẹ vừa mua nửa miếng thịt heo sao?”
Nói xong bà ta cầm thịt heo ra ngoài, còn tiện thể kéo luôn cả Thôi Viện đi.
Người nhà họ Thôi ở trong khu tập thể không có phòng bếp riêng, phải dùng phòng bếp công cộng ở cuối hành lang, hai người vừa đi, Thôi Viện vừa nói: “Nhà họ Cố sau khi con cả và cha già chết quả nhiên không bằng trước kia, trước đây lần nào tới cũng mang theo vài thứ, thế mà lần này chỉ mang theo một hộp mơ chua và mấy bó cải trắng, chẳng đáng vài xu.”
Tiếng răn dạy cảu mẹ Thôi vang lên ngay sau đó: “Mẹ nói con rồi, đã lớn như vậy sao vẫn chưa hiểu chueyenj thế? Sao con cứ phải nói những lời này trước mặt em trai nhà người ta?”
“Con muốn nói thì nói thôi! Bây giờ người có tiền đồ nhất của nhà họ Cố không còn nữa, chỉ còn một mình Cố Nam Sóc, có thể làm gì được con?”
“Tốt xấu gì người ta vẫn là giáo viên trung học đó!”
“Giáo viên trung học thì làm sao? Cha, em trai và chồng con, có tiền lương của ai là không cao hơn cậu ta? Mẹ, mẹ còn muốn chiếm của hời từ nhà họ Cố à? Trước đây điều kiện của nhà họ Cố tốt, tất nhiện có thứ gì đều đưa qua đây cho con gái, nhưng bây giờ bọn họ có thể tự chăm sóc tốt bản thân đã không tệ rồi. Theo con thấy, Cố Nam Sóc kia cũng là kẻ ngốc, sao phải nuôi ba đứa cháu trai chứ? Con thấy Cố Nam Thư cũng là người cứng đầu, mẹ để ý cô ta cho kỹ, đừng để cô ta lấy đồ nhà chúng ta đi trợ cấp nhà mẹ đẻ!”
Mẹ Thôi không kiên nhẫn: “Con nói ít thôi! Mẹ còn không biết sao? Nhưng bây giờ khó khăn lắm Nam Thư mới có thai, chính là cháu vàng cháu bạc nhà chúng ta đó. Mẹ nói cho con biết, con đừng suốt ngày lượn lờ trước mặt nó nói ra nói vào, nếu nó xảy ra chuyện gì liên lụy tới cháu trai bảo bối của mẹ, mẹ sẽ không tha cho con đâu!”
…
Cố Nam Sóc đi tới khu tập thể dành cho công nhân viên xưởng máy móc, hắn xốc nắp rổ lên, lấy ra một bình pha lê nhỏ trong rổ: “Đây là mơ chua ngâm, con dâu thím Lưu lại có bầu, thứ này là nhà bọn họ tự làm, em xin chút mang qua đây cho chị Hai ăn, chị Hai đừng tiết kiệm, ăn hết rồi, em lại đi xin thêm cho chị.”
Cố Nam Thư cười rộ lên: “Thím Lưu là người tốt, em đừng chiếm lợi của người ta như vậy!”
“Em đâu chiếm lợi của thím ấy, dùng đồ nhà mình đổi đó.” Cố Nam Sóc nói xong, lại hỏi: “Chị Hai đã khỏe hơn chưa?”
“Dưỡng mấy ngày, đã không sao rồi.”
Cố Nam Sóc nhìn chị ấy từ trên xuống dưới, thấy khí sắc đối phương không tồi, giống như không vấn đề gì thật mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng nghĩ đến kết cục trong nguyên tác, hắn do dự mãi, cuối cùng thử thăm dò một câu: “Chị Hai, nếu mang bầu đứa nhỏ này thai tượng không tốt lắm, hay là bỏ đi. Chị với anh rể đều còn trẻ, đợi sau này sức khỏe khá hơn lại có cũng được. Cho dù không có con cũng không sao, ai nói phụ nữ nhất định phải sinh con!”
Hắn vừa dứt lời, Thôi Viện chị gái của Thôi Hoành Chí bước vào nhà đã nghe thấy tất cả, chị ta lập tức bĩu môi: “Con cái không quan trọng, phụ nữ đâu nhất thiết phải sinh con? Nam Thứ, đứa em trai này của cô đọc sách nhiều quá ngu rồi à? Phụ nữ không sinh con, còn là phụ nữ sao? Là sinh viên, còn là giáo viên nữa vậy mà có thể nói ra được lời này!”
Cố Nam Thư ngẩng đầu liếc mắt nhìn chị ta một cái: “Nam Sóc chỉ quan tâm tới sức khỏe của em thôi, sao qua miệng chị lại biến thành học nhiều quá ngu đi rồi?”
Thôi Viện trợn mắt khinh bỉ: “Không ngu sao có thể nói ra lời này? Có người phụ nữ nào mang thai không như vậy? Chỉ có nhà họ Cố cô yếu ớt! Kết hôn năm năm không động tĩnh gì, vừa mang thai đã như bồ tát, được cả nhà nuông chiều cung phụng!”
Vốn dĩ Cố Nam Sóc không định đấu võ mồm với phụ nữ, nhưng nghe thấy thế hắn không ngồi yên được. Hắn vừa đứng dậy đang định lý luận, nhưng còn chưa kịp mở miệng, mẹ Thôi đã mở cửa bước vào: “Bảo con đi lấy đồ ăn nấu cơm, con dong dài ở đó nửa ngày làm cái gì thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi Viện liếc mắt nhìn cái rổ Cố Nam Sóc mang đến: “Con cũng muốn lấy mà, nhưng có trông thấy đồ ăn đâu! Khi con mang thai cũng không được ăn ngon như vậy, vừa trứng vừa thịt còn cả móng giò heo, ngày nào cũng thay đổi đa dạng, bao nhiêu tiền cho đủ.”
Mẹ Thôi trừng mắt nhìn qua một cái: “Được rồi! Đừng lắm miệng nữa, không phải sáng hôm nay mẹ vừa mua nửa miếng thịt heo sao?”
Nói xong bà ta cầm thịt heo ra ngoài, còn tiện thể kéo luôn cả Thôi Viện đi.
Người nhà họ Thôi ở trong khu tập thể không có phòng bếp riêng, phải dùng phòng bếp công cộng ở cuối hành lang, hai người vừa đi, Thôi Viện vừa nói: “Nhà họ Cố sau khi con cả và cha già chết quả nhiên không bằng trước kia, trước đây lần nào tới cũng mang theo vài thứ, thế mà lần này chỉ mang theo một hộp mơ chua và mấy bó cải trắng, chẳng đáng vài xu.”
Tiếng răn dạy cảu mẹ Thôi vang lên ngay sau đó: “Mẹ nói con rồi, đã lớn như vậy sao vẫn chưa hiểu chueyenj thế? Sao con cứ phải nói những lời này trước mặt em trai nhà người ta?”
“Con muốn nói thì nói thôi! Bây giờ người có tiền đồ nhất của nhà họ Cố không còn nữa, chỉ còn một mình Cố Nam Sóc, có thể làm gì được con?”
“Tốt xấu gì người ta vẫn là giáo viên trung học đó!”
“Giáo viên trung học thì làm sao? Cha, em trai và chồng con, có tiền lương của ai là không cao hơn cậu ta? Mẹ, mẹ còn muốn chiếm của hời từ nhà họ Cố à? Trước đây điều kiện của nhà họ Cố tốt, tất nhiện có thứ gì đều đưa qua đây cho con gái, nhưng bây giờ bọn họ có thể tự chăm sóc tốt bản thân đã không tệ rồi. Theo con thấy, Cố Nam Sóc kia cũng là kẻ ngốc, sao phải nuôi ba đứa cháu trai chứ? Con thấy Cố Nam Thư cũng là người cứng đầu, mẹ để ý cô ta cho kỹ, đừng để cô ta lấy đồ nhà chúng ta đi trợ cấp nhà mẹ đẻ!”
Mẹ Thôi không kiên nhẫn: “Con nói ít thôi! Mẹ còn không biết sao? Nhưng bây giờ khó khăn lắm Nam Thư mới có thai, chính là cháu vàng cháu bạc nhà chúng ta đó. Mẹ nói cho con biết, con đừng suốt ngày lượn lờ trước mặt nó nói ra nói vào, nếu nó xảy ra chuyện gì liên lụy tới cháu trai bảo bối của mẹ, mẹ sẽ không tha cho con đâu!”
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro