Chương 30 - Bán Giày (3)

Tống Giai Nhờ G...

Thời Hòe Tự

2024-08-16 06:08:18

“Đi thôi, về nhà nào. Ba đứa Minh Huy còn đang chờ đó, không thể để bọn trẻ ở mãi trong nhà thím Lưu được.”

Cố Nam Huyền nhướng mày: “Em cá, bọn nó không ở nhà thím Lưu, tám phần là đi theo chị Giai Giai ăn chực rồi!”

Cố Nam Sóc bật cười.

Hai người về đến nhà, đều rất là kinh ngạc. Sự thật khác xa những gì bọn họ dự đoán. Cố Minh Huy và Cố Minh Hiên đang ngồi trong phòng khách làm bài tập, phía bên kia, Tống Giaii đang bế Cố Minh Cảnh, lắc lư qua lại ru cậu bé ngủ.

Cố Nam Sóc vội vàng đón lấy cậu bé, mặt lộ vẻ ngượng ngùng: “Cảm ơn, làm phiền cô rồi.”

Tống Giai mỉm cười xua tay: “Đừng khách sáo.”

Theo lý mà nói lúc này đối phương nên cáo từ rồi, nhưng Tống Giai lại không đi, hình như có chuyện muốn nói.

Cố Nam Sóc hỏi: “Có việc gì à?”

Tống Giai gật đầu: “Thật ra hôm nay tôi cố ý qua đây tìm anh.”

“Cô chờ một lát.”

Cố Nam Sóc sắp xếp xong cho Cố Minh Cảnh, rồi dặn dò Cố Nam Huyền đưa Cố Minh Huy và Cố Minh Hiên đi nghỉ, sau đó mới ra ngoài nói chuyện với Tống Giai.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Giai đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn nhờ anh giúp tôi chút chuyện! Tôi cũng biết, với quan hệ giữa hai chúng ta, nói ra lời này có hơi mạo muội, nhưng bây giờ tôi không biết nhờ ai khác.”

“Cô nói xem là chuyện gì trước đã.”

“Khi mẹ tôi mất, tôi đang học lớp mười một, chỉ thiếu một năm nữa là có thể tốt nghiệp, nhưng mà cậu mợ không đồng ý cho tôi đi học tiếp. Bọn họ lén lút làm thủ tục, sợ tôi làm ầm ĩ, còn cố ý giấu sổ hộ khẩu của tôi đi, muốn nhốt tôi trong nhà, để tôi toàn tâm toàn ý tìm đối tượng thân cận. Bây giờ không tìm được ai nữa, bọn họ cảm thấy tôi là sao chổi, phân rõ giới hạn với tôi, cũng tách tôi ra khỏi hộ khẩu nhà bọn họ.”

Cố Nam Sóc hiểu rõ: “Bây giờ cô một mình một hộ rồi, không bị bọn họ quản thúc nữa, muốn tiếp tục đi học?”

“Đúng! Nhưng tôi nghỉ học đã hơn hai năm, bây giờ muốn quay lại, dù sao cũng phải nhờ cậy quan hệ. Tôi không quen biết ai, chỉ biết mình anh. Tuy rằng anh đã từ chức, nhưng chắc hẳn vẫn còn tiếng nói trong trường học.”

Nói tới đây, Tống Giai có chút thẹn thùng: “Không biết việc này có làm khó cho anh không? Tôi biết, hai chúng ta không hề thân thiết, nhờ cậy anh như vậy không thích hợp lắm. Huống chi, mấy ngày qua tôi ở thôn Dương Liễu, Nam Huyền đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Nếu anh đồng ý giúp tôi, tôi vô cùng cảm kích, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp. Nếu anh không muốn, hoặc là không giúp được, cũng là lẽ đương nhiên, tôi đều hiểu.”

Cố Nam Sóc tỏ vẻ không thành vấn đề: “Việc này dễ thôi, nhưng học phí cấp ba không thấp, còn cần thêm tiền mua tài liệu học tập, và cả chi phí sinh hoạt nữa. Tiền trong tay cô có đủ dùng không?”

Thấy có hy vọng, Tống Giai cười tươi tắn: “Đủ! Tiền trong tay tôi không nhiều lắm, nhưng tôi sẽ không miệng ăn núi lở, mấy ngày nay tôi đều làm chút đồ ăn mang lên huyện bán, tuy chỉ là buôn bán nhỏ, nhưng cũng kiếm được một khoản. Bây giờ đã gần cuối kỳ rồi, sắp đến kỳ nghỉ đông. Dù tôi muốn đi học lại cũng phải chờ tới sang năm, từ giờ tới lúc đó còn hai tháng nữa, tranh thủ mấy ngày tết lại có thể kiếm thêm một khoản.”

“Tôi đã tính thử rồi, số tiền kiếm được chắc chắn đủ tiền chi tiêu nửa năm học, nếu việc xin đi học lại có gì khó khăn, cần tiền để khơi thông quan hệ, tôi cũng đã chuẩn bị rồi. Sau này nếu cuộc sống gian nan quá, tôi có thể tiếp tục tranh thủ dịp cuối tuần mở quán buôn bán nhỏ, mọi tình huống có thể xảy ra tôi đều nghĩ tới rồi, cũng đã có kế hoạch của mình.”

Cố Nam Sóc vô cùng kinh ngạc: “Nửa năm? Cô định trực tiếp học lên lớp mười hai?”

“Ừ! Tôi đã lãng phí thời gian hai năm rồi, không muốn lãng phí thêm nữa.”

“Cô có biết bây giờ trước khi thi đại học phải thi thử trước hay không? Thời gian thi thử bên này vào tháng ba, nói cách khác, sang năm vừa khai giảng đã phải thi thử rồi, thi thử không qua, không thể tham gia thi đại học. Cô đã nghỉ học hơn hai năm, cô chắc chắn muốn trực tiếp nhảy lên lớp mười hai?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Giai gật đầu: “Tôi chắc chắn.”

Thấy cô đã quyết tâm, trên mặt tràn đầy tự tin, nhớ tới lời tán thưởng Cố Nam Huyền dành cho cô, Cố Nam Sóc nghĩ, trên đời này có rất nhiều học bá, nói không chừng Tống Giai chính là một trong số đó. Dù sao chuyện này cũng là chuyện của người khác, Cố Nam Sóc không muốn hỏi nhiều.

“Tôi đã biết tình huống của cô rồi, tôi sẽ tới trường học hỏi thăm giúp cô, nhưng không cam đoan có thể thành công.”

Dù là như vậy, Tống Giai vẫn vui sướng không thôi, cảm ơn mãi không dứt miệng.

Phía xa xa, Hồ Dao Hoa nhìn Tống Giai ra ngoài từ nhà họ Cố, sắc mặt thay đổi liên tục, lòng đầy nghi ngờ.

Trong mơ, mọi chuyện thay đổi liên tục, tin tức nhận được cũng không toàn diện. Nếu như chuyện trong mơ là sự kiện sẽ xảy ra trong tương lai sắp tới, vậy thì lúc này sao Tống Giai lại ở thôn Dương Liễu? Cô ấy quen với Cố Tứ Tường ở thôn Dương Liễu sao?”

Nhưng rõ ràng trong giấc mơ, Cố Tứ Tường từng nói, anh ta quen với Tống Giai, khi cô sắp bị ông cậu nhà họ Lưu gả cho người què góa vợ đã hơn bốn mươi tuổi, Tống Giai chạy ra ngoài mới va phải Cố Tứ Tường, Cố Tứ Tường anh hùng cứu mỹ nhân, có duyên gặp được kết thành một đôi.

Bây giờ Tống Giai đã rời khỏi nhà họ Lưu, nhà họ Lưu còn có thể quyết định hôn sự của cô ấy sao?

Trong đầu Hồ Dao Hoa hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi: Có phải có điểm nào không đúng hay không?

Chỉ một lát sau, cô ta đã lắc đầu. Có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi, có lẽ Cố Tứ Tường nói dối thì sao? Hoặc là sau đó đã xảy ra chuyện gì, Tống Giai bị nhà họ Lưu bắt về thêm lần nữa?

Cho dù thế nào, tóm lại là cô ta sẽ không để Tống Giai và Cố Tứ Tường kết thành một đôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Bán Giày (3)

Số ký tự: 0