Chương 30 - Bán Giày (3)

Vạch Trần (2)

Thời Hòe Tự

2024-08-16 06:08:18

Tống Ngọc Mai không ngừng đưa mắt ra hiệu cho ông Ba và ông Bảy, tất nhiên ông Bảy hiểu được ý của bà ta: “Nếu dựa theo cách nuôi dưỡng mà cậu nói, chi tiêu sẽ không nhỏ đâu, chỉ bằng chút tiền an ủi và đồng ruộng dưới danh nghĩa bọn trẻ, sao đủ?”

“Đủ! Thịt heo bây giờ một đồng tư một cân, gạo hai mao một cân trong nhà có thể tự cung tự cấp. Tiền sách vở học phí tiểu học một kỳ là năm đồng, cấp hai là tám đồng, cấp ba là mười ba đồng. Bây giờ Minh Huy đã lớp năm, Minh Hiên đã lớp ba rồi, nuôi bọn trẻ học xong cấp ba, số tiền phải bỏ ra sấp xỉ năm trăm đồng tiền an ủi của bọn trẻ.”

“Mấy năm nay cha cháu làm cán bộ trong thôn, đã chủ động khai hoang không ít, cho nên thôn chúng ta có nhiều ruộng đất hơn các thôn khác, dựa theo đầu người mỗi người được chia một mẫu bảy, hộ khẩu của anh trai cháu ở trong quân đội, trong thôn không có ruộng đất của anh ấy, nhưng chị dâu cháu có, chị ấy đi rồi, tất nhiên ruộng đất sẽ thuộc về ba đứa trẻ, tương đương với ba đứa có tổng cộng sáu mẫu tám.”

“Mỗi năm trồng cấy hai mùa, trừ nộp thuế nông nghiệp ra, số còn lại bọn trẻ ăn uống vẫn có thể thừa ra không ít, mang lương thực đi bán lấy tiền đặt mua thịt, mua đồ dùng học tập cho bọn trẻ, cháu đã tính toán qua rồi, chỉ cần chi tiêu hợp lý, chắc chắn đảm bảo được ba điều kiện mà cháu vừa đưa ra.”

Cố Nam Sóc chỉ nói tới điểm này, còn về vấn đề hàng hóa lên giá, và các khoản chi tiêu khác ví dụ như quần áo giày dép, đồ dùng hàng ngày… Vân vân, hắn đều lướt qua.

Hắn cố ý bỏ sót, Tống Ngọc Mai và ông Ba, ông Bảy cũng không nghĩ tới. Bọn họ chưa từng đi học, lập tức đã bị Cố Nam Sóc đưa vào tròng, Tống Ngọc Mai khẽ nhẩm tính, nếu làm như vậy, còn cái rắm lợi ích cho bà ta chiếm.

Chẳng những phải hao tâm tổn sức, còn kèm theo nguy hiểm. Nếu có điểm nào bà ta không làm được, để Cố Nam Sóc phát hiện ra, tiền và ruộng đất đều phải đem trả lại, như vậy chẳng phải bà ta nuôi con cho người khác không công, còn phải bù vào không ít chi phí nuôi nấng chúng nó sao? Như thế khác nào trộm gà không được còn mất nắm gạo?

Nhưng vất vả lắm bà ta mới nhờ được hai vị có bối phận cao trong dòng tộc ra mặt giúp mình, dễ dàng từ bỏ như vậy bà ta luyến tiếc, cho nên sau một lúc suy tư, bà ta nói: “Trong thôn chúng ta đâu có nhà nào nuôi trẻ con như vậy?”

“Nhà chúng cháu nuôi như vậy!”

Chỉ một câu đã chặn được họng Tống Ngọc Mai.

Tống Ngọc Mai nghẹn một hơi ở cổ họng, khó khăn lắm mới nuốt vào được. Bà ta nói tiếp: “Đó là trước kia, bây giờ không giống vậy. Nam Sóc, chúng ta không thể so với trước kia được. Bây giờ tình hình nhà cháu thế này, sao có thể nuôi ba đứa trẻ như vậy?”

“Cháu nuôi được!”

Tống Ngọc Mai sửng sốt, sau đó bà ta lại nghe thấy Cố Nam Sóc nói tiếp: “Dựa theo cách tính vừa rồi của cháu, tài sản dưới danh nghĩa bọn trẻ đã đủ cho bọn chúng chi tiêu rồi, chú Hai và thím không cần trợ cấp thêm, chỉ là không còn thừa mà thôi. Đương nhiên, thím Hai nói nhà thím thật lòng thương đám trẻ, không tham số tiền này, vậy thì chắc chắn sẽ không so đo đâu nhỉ?”

Câu hỏi này, khiến Tống Ngọc Mai không biết đáp lại thế nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cả căn phòng đều im phăng phắc, ông Ba với ông Bảy cũng không biết còn có thể nói được gì, nhưng mà chuyện này là do bọn họ khơi mào, bọn họ có thể im lặng được sao?

Người ngồi trên bàn tiệc cũng không hát đệm, không khí lập tức trở nên đình trệ.

Tống Ngọc Mai đứng ngồi không yên, không đồng ý không được, đồng ý cũng không xong. Bà ta đẩy Cố Trường Quý một cái, muốn chồng mình đứng ra từ chối, nhưng mà Cố Trường Quý còn coi trọng thể diện hơn bà ta, sao có thể ra mặt. Ông ta lệch mông sang bên cạnh, coi như không nhìn thấy, khiến Tống Ngọc Mai chỉ có thể giương mắt nhìn.

Thấy bầu không khí lên men đủ rồi, mục đích cũng đã đạt được, trải qua chuyện lần này chắc đối phương cũng hiểu được mình không phải ăn chay, có ý đồ xấu với nhà mình phải tự lượng sức trước, Cố Nam Sóc không tiếp tục bức ép bọn họ nữa, hắn mở miệng: “Chú Hai với thím đều lớn tuổi rồi, trong nhà cũng không ít trẻ con phải chăm sóc, chỉ sợ không có nhiều tinh lực để nuôi thêm ba đứa trẻ nghịch ngợm nữa đâu nhỉ?”

Câu này vừa vang lên, Tống Ngọc Mai đã vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy! Thím với chú Trường Quý đều không còn trẻ nữa, sức khỏe cũng không tốt!”

Dáng vẻ gấp không chờ nổi này của bà ta, khiến mọi người hiểu rõ chuyện trước đó chỉ vì muốn chiếm lợi ích, bây giờ biết không chiếm được, lập tức phủi sạch sẽ. Tướng ăn của bà ta quá khó coi, dù là người không thông minh ngồi trong phòng cũng ngẫm ra được điểm ấy, ánh mắt mọi người nhìn về phía bà ta đều mang đầy trào phúng.

Sắc mặt ông Ba với ông Bảy cũng như màu gan lợn, trong lòng hối hận không thôi. Con đàn bà ngu xuẩn này, có thể chú ý tới biểu cảm trên mặt một chút được không? Đừng vui vẻ như vậy chứ! Cho dù không muốn tiếp tục kế hoạch, ít nhất cũng phải giữ được thể diện! Bây giờ thì tốt rồi, ý đồ xấu của Tống Ngọc Mai đã bị phơi bày trước mặt mọi người, hai bọn họ xung phong nói chuyện giúp, có thể giữ được thanh danh tốt sao?

Cố Nam Sóc nói thêm: “Quan trọng nhất là, phải xem ý nguyện của ba đứa trẻ.”

Tống Ngọc Mai một lòng một dạ muốn vứt bỏ củ khoai nóng phỏng tay này, sao còn nghĩ được nhiều như vậy, bà ta gật đầu như giã tỏi: “Cháu nói đúng! Chắc chắn ba đứa trẻ sẽ không muốn qua nhà thím ở, bọn nó muốn ở cùng chú ruột của bọn nó hơn.”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Vậy việc này coi như xong nhé!”

“Ừ ừ, chú thím từ bỏ, coi như chú thím chưa nói gì!”

Mọi người:……

Sắc mặt trước sau thay đổi quá nhanh, đúng là quá không biết xấu hổ!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Bán Giày (3)

Số ký tự: 0