Thập Niên 80 Quân Hôn Bảo Bối Của Đại Lão Tàn Tật
Chương 26
2024-09-03 17:36:10
Lâm Vị Nhiên tiếp tục dịu dàng khuyên nhủ, “Hay khóc, nhát gan không phải là người xấu, chỉ là người yếu đuối hơn, cần được bảo vệ hơn. Chỉ có kẻ xấu mới bắt nạt những người yếu đuối, vậy những chiến sĩ dũng cảm sẽ làm gì?”
“Em biết rồi, chị ơi! Chúng em phải bảo vệ Phúc Bảo!”
“Đúng vậy! Chúng ta phải bảo vệ cậu bé hay khóc!”
“Nhưng mà anh Kim sẽ không vui đâu, anh ấy sẽ ném đá vào em...”
Lâm Vị Nhiên thở dài một tiếng, lấy thêm kẹo ra, an ủi cậu bé lo lắng nhất, cậu này thường xuyên hùa theo Kim Hướng Dương, nhưng trông có vẻ không phải do tự nguyện.
“Giống như chị vừa làm vậy, nếu cậu ta dám bắt nạt các em, nhịn không có tác dụng đâu, phải phản kháng!”
...
“Phúc Bảo!” Một người phụ nữ trẻ đang đi khắp khu tìm con, trời lạnh như thế này mà cô vẫn toát mồ hôi vì lo lắng.
“Phúc Bảo, con ở đâu rồi!”
Giang Phúc Mãn đang ngồi trước mặt Lâm Vị Nhiên, nhìn chị đẹp đang xỏ kim, may vài mảnh vải vụn thành một con búp bê nhỏ, rồi nhét đầy bông vào.
Đôi mắt trên búp bê cũng được chị khéo léo thêu, long lanh như biết nói.
Lâm Vị Nhiên làm xong con búp bê đơn giản, đưa cho cậu bé Phúc Bảo đang trông chờ.
“Tặng Phúc Bảo.”
Phúc Bảo vui mừng đỏ bừng cả mặt, ôm lấy con búp bê như báu vật, “Cảm ơn chị!”
Lâm Vị Nhiên xoa đầu cậu, thấy tai cậu khẽ động, rồi vội vàng chạy ra ngoài.
“Chị ơi, mẹ con đến tìm con rồi!”
Cậu bé mũm mĩm chạy ra cổng, nhìn thấy bóng mẹ mình từ xa, “Mẹ ơi! Con ở đây! Con đang ở nhà chú Chu đây!”
Người phụ nữ gần như chạy lao tới, ôm chặt lấy con, kiểm tra từ đầu đến chân, thấy khuôn mặt trắng trẻo của con không có vết thương nào mới thở phào.
“Sao con không về nhà hả?! Làm mẹ sợ muốn chết!”
“Con xin lỗi mẹ...”
Lâm Vị Nhiên thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng không khỏi xúc động.
Người phụ nữ lau mặt, ngẩng lên nhìn Lâm Vị Nhiên, “Cô là...”
“Mẹ ơi, đây là chị đẹp, chị đã làm búp bê cho con, còn cho con kẹo nữa!”
Phúc Bảo vui mừng giơ búp bê lên, rồi móc ra mấy viên kẹo trong túi, “Chị đẹp bảo vệ Phúc Bảo!”
Lâm Vị Nhiên bật cười, bước tới tự giới thiệu, “Chào chị, mẹ của Phúc Bảo, tôi là Lâm Vị Nhiên... vợ của Chu Văn Dã.”
La Uyển Quân nghe xong, lập tức đứng lên bắt tay Lâm Vị Nhiên, liên tục cảm ơn, “Thì ra cô là vợ của đồng chí Chu, tôi nghe nói vợ của
đồng chí Chu đẹp như tiên, hôm nay mới được gặp! Cảm ơn cô, đã giúp tôi chăm sóc Phúc Bảo.”
“Tôi là La Uyển Quân... chồng tôi trước đây từng làm việc dưới quyền đồng chí Chu.”
Lâm Vị Nhiên trong lòng hiểu rõ tại sao lại là “trước đây”, càng thêm nắm chặt tay chị, “Chị nhìn lớn hơn tôi vài tuổi, vậy tôi gọi chị là chị Uyển Quân nhé!”
“Vâng!”
Hai người nói chuyện thân thiết như chị em, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân hối hả.
Kim Hướng Dương dẫn đầu xông tới, vừa thấy Lâm Vị Nhiên đứng ở cổng, bên cạnh còn có Giang Phúc Mãn và mẹ cậu, cậu ta quay đầu hét lên với một người phụ nữ mắt xếch, mũi tẹt đang theo sau.
“Mẹ ơi! Họ đang ở đó!”
“Em biết rồi, chị ơi! Chúng em phải bảo vệ Phúc Bảo!”
“Đúng vậy! Chúng ta phải bảo vệ cậu bé hay khóc!”
“Nhưng mà anh Kim sẽ không vui đâu, anh ấy sẽ ném đá vào em...”
Lâm Vị Nhiên thở dài một tiếng, lấy thêm kẹo ra, an ủi cậu bé lo lắng nhất, cậu này thường xuyên hùa theo Kim Hướng Dương, nhưng trông có vẻ không phải do tự nguyện.
“Giống như chị vừa làm vậy, nếu cậu ta dám bắt nạt các em, nhịn không có tác dụng đâu, phải phản kháng!”
...
“Phúc Bảo!” Một người phụ nữ trẻ đang đi khắp khu tìm con, trời lạnh như thế này mà cô vẫn toát mồ hôi vì lo lắng.
“Phúc Bảo, con ở đâu rồi!”
Giang Phúc Mãn đang ngồi trước mặt Lâm Vị Nhiên, nhìn chị đẹp đang xỏ kim, may vài mảnh vải vụn thành một con búp bê nhỏ, rồi nhét đầy bông vào.
Đôi mắt trên búp bê cũng được chị khéo léo thêu, long lanh như biết nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Vị Nhiên làm xong con búp bê đơn giản, đưa cho cậu bé Phúc Bảo đang trông chờ.
“Tặng Phúc Bảo.”
Phúc Bảo vui mừng đỏ bừng cả mặt, ôm lấy con búp bê như báu vật, “Cảm ơn chị!”
Lâm Vị Nhiên xoa đầu cậu, thấy tai cậu khẽ động, rồi vội vàng chạy ra ngoài.
“Chị ơi, mẹ con đến tìm con rồi!”
Cậu bé mũm mĩm chạy ra cổng, nhìn thấy bóng mẹ mình từ xa, “Mẹ ơi! Con ở đây! Con đang ở nhà chú Chu đây!”
Người phụ nữ gần như chạy lao tới, ôm chặt lấy con, kiểm tra từ đầu đến chân, thấy khuôn mặt trắng trẻo của con không có vết thương nào mới thở phào.
“Sao con không về nhà hả?! Làm mẹ sợ muốn chết!”
“Con xin lỗi mẹ...”
Lâm Vị Nhiên thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng không khỏi xúc động.
Người phụ nữ lau mặt, ngẩng lên nhìn Lâm Vị Nhiên, “Cô là...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ ơi, đây là chị đẹp, chị đã làm búp bê cho con, còn cho con kẹo nữa!”
Phúc Bảo vui mừng giơ búp bê lên, rồi móc ra mấy viên kẹo trong túi, “Chị đẹp bảo vệ Phúc Bảo!”
Lâm Vị Nhiên bật cười, bước tới tự giới thiệu, “Chào chị, mẹ của Phúc Bảo, tôi là Lâm Vị Nhiên... vợ của Chu Văn Dã.”
La Uyển Quân nghe xong, lập tức đứng lên bắt tay Lâm Vị Nhiên, liên tục cảm ơn, “Thì ra cô là vợ của đồng chí Chu, tôi nghe nói vợ của
đồng chí Chu đẹp như tiên, hôm nay mới được gặp! Cảm ơn cô, đã giúp tôi chăm sóc Phúc Bảo.”
“Tôi là La Uyển Quân... chồng tôi trước đây từng làm việc dưới quyền đồng chí Chu.”
Lâm Vị Nhiên trong lòng hiểu rõ tại sao lại là “trước đây”, càng thêm nắm chặt tay chị, “Chị nhìn lớn hơn tôi vài tuổi, vậy tôi gọi chị là chị Uyển Quân nhé!”
“Vâng!”
Hai người nói chuyện thân thiết như chị em, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân hối hả.
Kim Hướng Dương dẫn đầu xông tới, vừa thấy Lâm Vị Nhiên đứng ở cổng, bên cạnh còn có Giang Phúc Mãn và mẹ cậu, cậu ta quay đầu hét lên với một người phụ nữ mắt xếch, mũi tẹt đang theo sau.
“Mẹ ơi! Họ đang ở đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro