Thập Niên 80 Quân Hôn : Cô Vợ Nhỏ Lợi Hại Của Hán Tử Kiếm Được Cả Gia Tài
Chương 24
2024-10-12 09:48:22
Cô không hỏi Tiêu Phong có muốn uống không, mà cứ mua rồi đưa cho anh một chai.
Cầm chai nước ngọt lạnh trong tay, Hạ Hạ nói: “Mẹ ơi, nước ngọt này ngon lắm, nhưng uống làm con muốn khóc.”
Thẩm Ni cười đáp: “Đây là nước uống có ga, con cũng có thể gọi là nước soda. Trong chai có bọt khí, khi uống vào miệng cũng có bọt, vì thế mà khi bọt ga chạm vào họng, con sẽ có cảm giác như muốn khóc.”
“Nhưng dù ngon, con không được uống nhiều đâu nhé, cái này không tốt cho sức khỏe.”
Thu Thu khẽ nói: “Ngon quá!”
Thẩm Ni véo nhẹ má con bé, “Lát nữa vào cửa hàng hợp tác xã, mẹ sẽ mua sữa bột cho con. Từ giờ mỗi ngày Thu Thu đều được uống sữa, uống đến khi đôi má phúng phính tròn vo.”
Thẩm Ni đã suy nghĩ kỹ, sữa bột hiện nay tuy không phải loại dinh dưỡng tốt nhất nhưng nó ít chất phụ gia, rất nguyên chất, giá cả lại hợp lý. Thu Thu từ nhỏ đã sống trong cảnh thiếu thốn, giờ cô sẽ thay đổi tư tưởng, tận dụng số tiền mà Tiêu Phong kiếm được để cho con có một tuổi thơ hạnh phúc.
Tiêu Phong có nguyên tắc “ba không” với cách chi tiêu của Thẩm Ni: không ngăn cản, không ý kiến, không làm cô mất hứng. Nhìn thấy vợ và các con vui vẻ, anh cũng bớt cảm thấy tội lỗi
phần nào.
Cửa hàng hợp tác xã ở huyện rất lớn, cái gì cũng có.
Thẩm Ni mua ba mét vải bông chất lượng tốt, hai túi sữa bột, sáu mét vải thô để trải giường, vài mét vải pha bông để may ga gối, và mua thêm bông.
Sau khi cải cách mở cửa, mua sắm những thứ này không cần tem phiếu nữa, thật là thích.
Thẩm Ni mua cho mỗi đứa trẻ một đôi dép da.
Rèm cửa cũng không thể thiếu.
Cô còn mua hai chiếc áo khoác cho người già, mỗi bà cụ một cái.
Mua linh tinh nhiều thứ khác nữa.
Cách tiêu tiền mạnh tay và dứt khoát của Thẩm Ni khiến những nhân viên bán hàng thì thầm bàn tán.
“Chắc chắn chồng cô này làm sĩ quan, nếu không thì lương lính trơn làm sao mà cao thế được?”
“Đúng vậy, nuôi ba đứa con mà chúng mặc đồ thời trang như thế, tiêu tiền mạnh tay như thế, một tháng chắc cũng phải kiếm được mấy chục đồng.”
Thẩm Ni khẽ bĩu môi, con người đúng là không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, ai biết được những gì diễn ra trong nhà người khác.
Tiêu Phong thấy cô mua nhiều thứ mà không mua gì cho mình, bèn lấy một đôi dép trắng từ nhân viên bán hàng đưa cho Thẩm Ni: “Em thử xem có vừa không.”
Thẩm Ni ngạc nhiên một chút, nhìn xuống đôi giày vải đen đã mòn sắp rách của mình, đúng là cần mua một đôi giày mới để ra ngoài.
Cô thử dép, vừa khít.
Thẩm Ni liếc nhìn Tiêu Phong, xem ra anh ta vẫn để ý đến nguyên chủ, ngay cả cỡ giày của cô anh cũng biết.
Khi Thẩm Ni đang thử giày, Tiêu Phong mua thêm đồ ăn vặt cho mấy đứa trẻ.
Một đống đồ lặt vặt tổng cộng hết ba mươi đồng.
Vì mua nhiều quá, Tiêu Phong đề nghị nhân viên cửa hàng cho một cái túi vải, anh gói đồ và vác lên vai.
Buổi tối, họ thuê một phòng ở nhà khách.
Sáng hôm sau, Tiêu Phong đưa Xuân Xuân đến bệnh viện, còn Thẩm Ni ở lại nhà khách trông hai đứa nhỏ.
Khi hai bố con trở về, bác sĩ cho biết Xuân Xuân chỉ bị chấn động nhẹ, không có gì nghiêm trọng. Thẩm Ni thở phào nhẹ nhõm.
Thấy mẹ lo lắng, trong lòng Xuân Xuân cũng bớt đi phần nào khúc mắc với mẹ.
Cuối cùng, cả gia đình cũng lên xe trở về nhà.
Thẩm Ni biết rằng một trận chiến khốc liệt đang chờ đợi cô khi trở về.
Tuy nhiên, dựa trên cách hành xử của Tiêu Phong trong ngày hôm qua, cô có thể chắc chắn rằng Tiêu Phong sẽ đứng về phía cô.
Chỉ cần Tiêu Phong đứng về phía cô, cô sẽ giành được chiến thắng trong trận chiến này.
Trên đường về, Thẩm Ni còn đang tính toán trong đầu thì bất ngờ cuộc chiến lại xảy ra sớm hơn cô dự tính.
Cầm chai nước ngọt lạnh trong tay, Hạ Hạ nói: “Mẹ ơi, nước ngọt này ngon lắm, nhưng uống làm con muốn khóc.”
Thẩm Ni cười đáp: “Đây là nước uống có ga, con cũng có thể gọi là nước soda. Trong chai có bọt khí, khi uống vào miệng cũng có bọt, vì thế mà khi bọt ga chạm vào họng, con sẽ có cảm giác như muốn khóc.”
“Nhưng dù ngon, con không được uống nhiều đâu nhé, cái này không tốt cho sức khỏe.”
Thu Thu khẽ nói: “Ngon quá!”
Thẩm Ni véo nhẹ má con bé, “Lát nữa vào cửa hàng hợp tác xã, mẹ sẽ mua sữa bột cho con. Từ giờ mỗi ngày Thu Thu đều được uống sữa, uống đến khi đôi má phúng phính tròn vo.”
Thẩm Ni đã suy nghĩ kỹ, sữa bột hiện nay tuy không phải loại dinh dưỡng tốt nhất nhưng nó ít chất phụ gia, rất nguyên chất, giá cả lại hợp lý. Thu Thu từ nhỏ đã sống trong cảnh thiếu thốn, giờ cô sẽ thay đổi tư tưởng, tận dụng số tiền mà Tiêu Phong kiếm được để cho con có một tuổi thơ hạnh phúc.
Tiêu Phong có nguyên tắc “ba không” với cách chi tiêu của Thẩm Ni: không ngăn cản, không ý kiến, không làm cô mất hứng. Nhìn thấy vợ và các con vui vẻ, anh cũng bớt cảm thấy tội lỗi
phần nào.
Cửa hàng hợp tác xã ở huyện rất lớn, cái gì cũng có.
Thẩm Ni mua ba mét vải bông chất lượng tốt, hai túi sữa bột, sáu mét vải thô để trải giường, vài mét vải pha bông để may ga gối, và mua thêm bông.
Sau khi cải cách mở cửa, mua sắm những thứ này không cần tem phiếu nữa, thật là thích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Ni mua cho mỗi đứa trẻ một đôi dép da.
Rèm cửa cũng không thể thiếu.
Cô còn mua hai chiếc áo khoác cho người già, mỗi bà cụ một cái.
Mua linh tinh nhiều thứ khác nữa.
Cách tiêu tiền mạnh tay và dứt khoát của Thẩm Ni khiến những nhân viên bán hàng thì thầm bàn tán.
“Chắc chắn chồng cô này làm sĩ quan, nếu không thì lương lính trơn làm sao mà cao thế được?”
“Đúng vậy, nuôi ba đứa con mà chúng mặc đồ thời trang như thế, tiêu tiền mạnh tay như thế, một tháng chắc cũng phải kiếm được mấy chục đồng.”
Thẩm Ni khẽ bĩu môi, con người đúng là không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, ai biết được những gì diễn ra trong nhà người khác.
Tiêu Phong thấy cô mua nhiều thứ mà không mua gì cho mình, bèn lấy một đôi dép trắng từ nhân viên bán hàng đưa cho Thẩm Ni: “Em thử xem có vừa không.”
Thẩm Ni ngạc nhiên một chút, nhìn xuống đôi giày vải đen đã mòn sắp rách của mình, đúng là cần mua một đôi giày mới để ra ngoài.
Cô thử dép, vừa khít.
Thẩm Ni liếc nhìn Tiêu Phong, xem ra anh ta vẫn để ý đến nguyên chủ, ngay cả cỡ giày của cô anh cũng biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Thẩm Ni đang thử giày, Tiêu Phong mua thêm đồ ăn vặt cho mấy đứa trẻ.
Một đống đồ lặt vặt tổng cộng hết ba mươi đồng.
Vì mua nhiều quá, Tiêu Phong đề nghị nhân viên cửa hàng cho một cái túi vải, anh gói đồ và vác lên vai.
Buổi tối, họ thuê một phòng ở nhà khách.
Sáng hôm sau, Tiêu Phong đưa Xuân Xuân đến bệnh viện, còn Thẩm Ni ở lại nhà khách trông hai đứa nhỏ.
Khi hai bố con trở về, bác sĩ cho biết Xuân Xuân chỉ bị chấn động nhẹ, không có gì nghiêm trọng. Thẩm Ni thở phào nhẹ nhõm.
Thấy mẹ lo lắng, trong lòng Xuân Xuân cũng bớt đi phần nào khúc mắc với mẹ.
Cuối cùng, cả gia đình cũng lên xe trở về nhà.
Thẩm Ni biết rằng một trận chiến khốc liệt đang chờ đợi cô khi trở về.
Tuy nhiên, dựa trên cách hành xử của Tiêu Phong trong ngày hôm qua, cô có thể chắc chắn rằng Tiêu Phong sẽ đứng về phía cô.
Chỉ cần Tiêu Phong đứng về phía cô, cô sẽ giành được chiến thắng trong trận chiến này.
Trên đường về, Thẩm Ni còn đang tính toán trong đầu thì bất ngờ cuộc chiến lại xảy ra sớm hơn cô dự tính.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro