Thập Niên 80 Quân Hôn Mang Không Gian Gả Cho Hán Tử Thô Sau Đó Thắng Lớn
Chương 31
2024-10-11 14:21:20
Đất đai và nhà cửa ở huyện đắt đỏ hơn, giá khoảng tám ngàn đến hơn mười ngàn đồng, tiền thuê cửa hàng cũng chỉ vài trăm một năm, nếu cố gắng một chút, Tống Tri Ý vẫn có thể thu xếp được.
Khi Tống Tri Ý đang tính toán làm sao để dùng số tiền mình có để thuê một cửa hàng giá rẻ, cô không ngờ rằng nguy hiểm đang lặng lẽ đến gần. Khuôn mặt xinh đẹp của cô đã thu hút nhiều ánh nhìn từ những chàng trai trẻ khi cô ra ngoài bán hàng. Mỗi lần cô bày quầy, luôn có những thanh niên đỏ mặt “vô tình” đi ngang qua, thậm chí còn có người bạo dạn ghé lại mua đồ. Thêm vào đó, việc kinh doanh của cô rất thuận lợi, nên luôn có một lượng lớn tiền mặt bên người, điều này đã thu hút sự chú ý của một số kẻ lười biếng, vô công rồi nghề.
Trên đường về nhà, Tống Tri Ý phải đi qua một con đường đất nhỏ, xung quanh toàn là những ngôi nhà thấp lè tè. Khi cô sắp bước vào một con hẻm thì bị mấy gã thanh niên tóc dài, mặc quần loe, mặt mày gian trá chặn đường.
Trong lòng Tống Tri Ý chợt dấy lên một dự cảm xấu. Nhìn ánh mắt không mấy thiện cảm của những gã trai kia, cô cảm thấy sợ hãi. Cô cắn môi, giữ vẻ bình tĩnh, nhìn thẳng vào chúng.
"Các anh định làm gì?"
Nhìn thấy Tống Tri Ý không có vẻ gì là sợ hãi, gã thanh niên dẫn đầu có phần tức giận, hắn nheo mắt lại, tiến tới nắm lấy tay cầm xe đạp của cô. Tống Tri Ý cố gắng giằng ra nhưng không được, cô buộc phải lùi lại vài bước để giữ khoảng cách an toàn với bọn chúng. Cô liếc mắt tìm đường thoát thân.
"Sao lại sợ thế, cô em? Bọn anh chỉ muốn mua chút đồ thôi mà. Bọn anh có tiền... còn cô em thì phải... cho bọn anh chứ..."
Gã thanh niên cố tình bỏ lửng vài từ, giọng điệu khiêu khích và mờ ám, ánh mắt không ngừng quét qua người Tống Tri Ý.
Tống Tri Ý cảm thấy ghê tởm vô cùng. Dù có nước linh tuyền giúp cơ thể cô khỏe mạnh hơn nhiều, nhưng dù sao cô vẫn là con gái, khó mà đấu lại ba người đàn ông to khỏe. Cô phải tìm cách thoát thân.
Cô chầm chậm đưa tay về phía đuôi xe, nơi có con dao nhỏ dùng để cắt bột khoai. Lợi dụng lúc bọn chúng không để ý, cô lấy dao ra, giấu dưới tay áo.
"Nếu các anh dám đụng vào tôi, tôi sẽ tố cáo các anh tội quấy rối. Các anh biết tội này sẽ bị xử tử đó!"
Nghe đến tội quấy rối có thể bị xử bắn trong thời đại này, ba gã thanh niên liền có chút chần chừ.
Nhân lúc bọn chúng lưỡng lự, Tống Tri Ý bất ngờ vung dao về phía chúng để đẩy lùi, rồi quay người chạy thục mạng về phía con đường dẫn đến huyện, vừa chạy vừa hét lớn.
"Có ai không! Cướp! Cướp!"
Bọn chúng không ngờ Tống Tri Ý lại phản kháng mạnh mẽ như vậy, lập tức hoảng hốt. Gã dẫn đầu, mắt nhỏ tí hí, giận dữ đập vào đầu hai tên đồng bọn.
"Còn ngơ ngẩn cái gì, đuổi theo mau! Muốn để con nhỏ này tố cáo chúng ta à?"
Ba gã thanh niên nhanh chóng đuổi theo, khoảng cách giữa chúng và Tống Tri Ý ngày càng thu hẹp. Điều tồi tệ hơn là cô phát hiện mình đã chạy nhầm đường, phía trước là một bãi rác, nơi vắng vẻ ít người qua lại.
Xong rồi! Chẳng lẽ hôm nay cô phải bỏ mạng ở đây sao?
Trái tim Tống Tri Ý đập thình thịch, cô lo sợ đến mức không để ý bị vấp phải một viên gạch nhỏ dưới chân và ngã nhào xuống đất.
Cơn đau nhói lên ở đầu gối, nhưng chưa kịp hoàn hồn thì cô đã bị một gã túm lấy tay kéo lên. Không chút do dự, Tống Tri Ý cắn chặt môi, vung dao về phía trước.
Gã đàn ông nắm tay cô bị dao cứa vào, lập tức buông tay ôm vết thương, hắn chửi thề.
"Cẩn thận! Con bé này có dao!"
Tống Tri Ý giữ chặt con dao, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào ba gã kia, miệng cô nhếch lên cười lạnh.
"Ai dám tới gần? Dao của tôi không có mắt đâu!"
Sự tức giận của ba gã đàn ông càng tăng lên. Chúng nhặt mấy cành cây dài để cố đánh rơi con dao từ tay cô.
"Cô em cũng lì lợm thật đấy! Để xem bọn anh dạy cho cô biết điều thế nào!"
Một gã lao tới định giật lấy con dao, trong lúc Tống Tri Ý đang vung dao, một gã khác dùng cây gậy đánh mạnh vào cổ tay cô. Cô hét lên trong đau đớn, con dao rơi xuống đất, một gã nữa từ phía sau bất ngờ lao tới, siết chặt cổ cô.
Tống Tri Ý cố gắng giãy giụa, lớn tiếng kêu cứu, nhưng khi cô thấy chiếc áo trước ngực mình sắp bị xé toạc, người đàn ông phía trước đột ngột hét lên đau đớn.
"Ai? Ai dám phá chuyện tốt của tao?"
Khi Tống Tri Ý đang tính toán làm sao để dùng số tiền mình có để thuê một cửa hàng giá rẻ, cô không ngờ rằng nguy hiểm đang lặng lẽ đến gần. Khuôn mặt xinh đẹp của cô đã thu hút nhiều ánh nhìn từ những chàng trai trẻ khi cô ra ngoài bán hàng. Mỗi lần cô bày quầy, luôn có những thanh niên đỏ mặt “vô tình” đi ngang qua, thậm chí còn có người bạo dạn ghé lại mua đồ. Thêm vào đó, việc kinh doanh của cô rất thuận lợi, nên luôn có một lượng lớn tiền mặt bên người, điều này đã thu hút sự chú ý của một số kẻ lười biếng, vô công rồi nghề.
Trên đường về nhà, Tống Tri Ý phải đi qua một con đường đất nhỏ, xung quanh toàn là những ngôi nhà thấp lè tè. Khi cô sắp bước vào một con hẻm thì bị mấy gã thanh niên tóc dài, mặc quần loe, mặt mày gian trá chặn đường.
Trong lòng Tống Tri Ý chợt dấy lên một dự cảm xấu. Nhìn ánh mắt không mấy thiện cảm của những gã trai kia, cô cảm thấy sợ hãi. Cô cắn môi, giữ vẻ bình tĩnh, nhìn thẳng vào chúng.
"Các anh định làm gì?"
Nhìn thấy Tống Tri Ý không có vẻ gì là sợ hãi, gã thanh niên dẫn đầu có phần tức giận, hắn nheo mắt lại, tiến tới nắm lấy tay cầm xe đạp của cô. Tống Tri Ý cố gắng giằng ra nhưng không được, cô buộc phải lùi lại vài bước để giữ khoảng cách an toàn với bọn chúng. Cô liếc mắt tìm đường thoát thân.
"Sao lại sợ thế, cô em? Bọn anh chỉ muốn mua chút đồ thôi mà. Bọn anh có tiền... còn cô em thì phải... cho bọn anh chứ..."
Gã thanh niên cố tình bỏ lửng vài từ, giọng điệu khiêu khích và mờ ám, ánh mắt không ngừng quét qua người Tống Tri Ý.
Tống Tri Ý cảm thấy ghê tởm vô cùng. Dù có nước linh tuyền giúp cơ thể cô khỏe mạnh hơn nhiều, nhưng dù sao cô vẫn là con gái, khó mà đấu lại ba người đàn ông to khỏe. Cô phải tìm cách thoát thân.
Cô chầm chậm đưa tay về phía đuôi xe, nơi có con dao nhỏ dùng để cắt bột khoai. Lợi dụng lúc bọn chúng không để ý, cô lấy dao ra, giấu dưới tay áo.
"Nếu các anh dám đụng vào tôi, tôi sẽ tố cáo các anh tội quấy rối. Các anh biết tội này sẽ bị xử tử đó!"
Nghe đến tội quấy rối có thể bị xử bắn trong thời đại này, ba gã thanh niên liền có chút chần chừ.
Nhân lúc bọn chúng lưỡng lự, Tống Tri Ý bất ngờ vung dao về phía chúng để đẩy lùi, rồi quay người chạy thục mạng về phía con đường dẫn đến huyện, vừa chạy vừa hét lớn.
"Có ai không! Cướp! Cướp!"
Bọn chúng không ngờ Tống Tri Ý lại phản kháng mạnh mẽ như vậy, lập tức hoảng hốt. Gã dẫn đầu, mắt nhỏ tí hí, giận dữ đập vào đầu hai tên đồng bọn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Còn ngơ ngẩn cái gì, đuổi theo mau! Muốn để con nhỏ này tố cáo chúng ta à?"
Ba gã thanh niên nhanh chóng đuổi theo, khoảng cách giữa chúng và Tống Tri Ý ngày càng thu hẹp. Điều tồi tệ hơn là cô phát hiện mình đã chạy nhầm đường, phía trước là một bãi rác, nơi vắng vẻ ít người qua lại.
Xong rồi! Chẳng lẽ hôm nay cô phải bỏ mạng ở đây sao?
Trái tim Tống Tri Ý đập thình thịch, cô lo sợ đến mức không để ý bị vấp phải một viên gạch nhỏ dưới chân và ngã nhào xuống đất.
Cơn đau nhói lên ở đầu gối, nhưng chưa kịp hoàn hồn thì cô đã bị một gã túm lấy tay kéo lên. Không chút do dự, Tống Tri Ý cắn chặt môi, vung dao về phía trước.
Gã đàn ông nắm tay cô bị dao cứa vào, lập tức buông tay ôm vết thương, hắn chửi thề.
"Cẩn thận! Con bé này có dao!"
Tống Tri Ý giữ chặt con dao, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào ba gã kia, miệng cô nhếch lên cười lạnh.
"Ai dám tới gần? Dao của tôi không có mắt đâu!"
Sự tức giận của ba gã đàn ông càng tăng lên. Chúng nhặt mấy cành cây dài để cố đánh rơi con dao từ tay cô.
"Cô em cũng lì lợm thật đấy! Để xem bọn anh dạy cho cô biết điều thế nào!"
Một gã lao tới định giật lấy con dao, trong lúc Tống Tri Ý đang vung dao, một gã khác dùng cây gậy đánh mạnh vào cổ tay cô. Cô hét lên trong đau đớn, con dao rơi xuống đất, một gã nữa từ phía sau bất ngờ lao tới, siết chặt cổ cô.
Tống Tri Ý cố gắng giãy giụa, lớn tiếng kêu cứu, nhưng khi cô thấy chiếc áo trước ngực mình sắp bị xé toạc, người đàn ông phía trước đột ngột hét lên đau đớn.
"Ai? Ai dám phá chuyện tốt của tao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro