Thập Niên 80: Quân Tẩu Bận Trồng Rau Trên Cao Nguyên Tuyết
Chương 8
Ngũ Cốc Phong Đăng Khánh Phong Niên
2024-11-22 00:53:29
Tiếng chửi rủa của bà ta cùng tiếng chén bát rơi vỡ vang vọng khắp xóm, ai cũng nghe thấy nhưng không ai ra khuyên giải, chỉ lặng lẽ nghe.
Con trai út của nhà họ La- La Thịnh Cường là học sinh trung học phổ thông, đang học ở trường huyện. Năm nay cậu sẽ thi đại học, cũng là học sinh duy nhất trong thôn thi đỗ vào trường trung học của huyện.
Nhà họ La được tôn trọng trong thôn là do có con trai cả làm cán bộ trong quân đội, con trai út học giỏi, có thể thi đỗ đại học, trở thành sinh viên đầu tiên của thôn.
Con dâu của họ lại là con nhà giàu, khiến nhiều người trong thôn ghen tị. Sao mọi điều tốt đẹp đều đến với nhà họ chứ?
Hôm nay mọi người được dịp cười nhạo nhà họ La, bởi vậy trong lòng ai cũng thấy hả hê.
Nhà họ La cũng chỉ như vậy thôi, mẹ chồng nàng dâu không hòa thuận, sinh con gái bị động kinh, có tiền cũng chẳng ích gì, chỉ thêm phiền phức.
Ban đêm, Tiền Đa Đa trằn trọc không ngủ được, mỗi lần xoay người là giường rơm lại phát ra tiếng sột soạt.
Nghĩ đến bệnh động kinh của con, Tiền Đa Đa thấy cần viết thư cho cha của đứa bé, người đang ở xa ngàn dặm kia.
Không thể để người cha này mặc kệ mọi chuyện được. Anh nên về thăm con một lần, dù sao con bé đã hơn một tuổi mà cha con hai người còn chưa gặp mặt nhau.
Nhân lúc con còn nhỏ, Tiền Đa Đa muốn đưa con lên thành phố khám bệnh. Nếu thật sự là động kinh thì phải chữa trị ngay, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con.
Nghĩ vậy, Tiền Đa Đa dậy thắp đèn dầu, dưới ánh đèn mờ, cô bắt đầu viết thư.
Không còn cách nào khác, người đó là chồng hợp pháp của cô, dù không vui thì cô cũng phải chấp nhận.
…
“Tiểu Nhã, ngoan ngoãn ở nhà, mẹ đi lên trấn một chút.”
Sau khi ăn sáng, Tiền Đa Đa chuẩn bị ra ngoài, nhưng Tiểu Nhã ôm chặt lấy chân mẹ không chịu buông.
Tiểu Nhã lắc đầu, sợ hãi nhìn về phía bà nội. Khi không có mẹ ở bên, bà nội thường hay mắng mỏ cô bé.
Tiền Đa Đa suy nghĩ một chút, rồi bế Tiểu Nhã ra ngoài cùng mình.
“Vợ Thịnh Dũng lại đi đâu nữa?” Bà La không thể chấp nhận được việc Tiền Đa Đa không đi làm việc.
“Đi lên trấn có chút việc.”
“Việc nhà nhiều như vậy, ngày nào cũng ra ngoài, định ăn không ngồi rồi à?” Bà ta tỏ vẻ không hài lòng.
Tiền Đa Đa không đáp lại. Bây giờ đang là tháng tư, nói bận thì bận, nói không bận cũng không đúng, mà chẳng phải cả đời người cứ bận rộn mãi cũng không hết việc hay sao?
Trước khi nguyên chủ về làm dâu, gia đình này không như vậy.
Từ khi về làm dâu mấy năm nay, Tiền Đa Đa luôn chăm chỉ, mỗi ngày cùng chồng ra đồng làm việc.
Dù mang thai khó chịu, cô cũng không lười biếng, đến ngày sinh còn chịu đau đi bón phân.
Bà La thì ngày nào cũng ở nhà lo việc nhà và tán gẫu. Bà ta mới hơn 40 tuổi, nhưng từ khi con trai cả đi lính gửi tiền về thì không còn ra đồng làm việc nữa.
Dần dần, bà ta trở nên lắm lời hơn, ngày nào cũng thích nói ra nói vào, tán gẫu với cháu dâu nhà bên.
“Nhớ mua hai cân thịt ba chỉ về, hôm nay con trai tôi được nghỉ.” Bà La gọi với theo Tiền Đa Đa.
Tiền Đa Đa không trả lời. Đúng là thói quen chiếm tiện nghi, mở miệng là đòi hỏi này kia.
Từ khi về làm dâu, cô chưa từng được cho một đồng nào. Mỗi lần đi chợ hay lên trấn, cô đều tự bỏ tiền mua thịt về cho cả nhà ăn.
Số tiền đó là do cha mẹ và các anh lén lút cho cô tiêu vặt.
“Vợ của Thịnh Dũng đi đâu vậy?” Trên đường, có người trong thôn chào hỏi, thỉnh thoảng liếc nhìn đứa bé.
“Đi lên trấn.” Tiền Đa Đa đáp lại.
“Ai da, đứa bé ngoan quá, vợ Thịnh Dũng, nó thật sự bị bệnh kia hả…” Có một bà thím ghé sát rồi nhỏ giọng hỏi.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Con trai út của nhà họ La- La Thịnh Cường là học sinh trung học phổ thông, đang học ở trường huyện. Năm nay cậu sẽ thi đại học, cũng là học sinh duy nhất trong thôn thi đỗ vào trường trung học của huyện.
Nhà họ La được tôn trọng trong thôn là do có con trai cả làm cán bộ trong quân đội, con trai út học giỏi, có thể thi đỗ đại học, trở thành sinh viên đầu tiên của thôn.
Con dâu của họ lại là con nhà giàu, khiến nhiều người trong thôn ghen tị. Sao mọi điều tốt đẹp đều đến với nhà họ chứ?
Hôm nay mọi người được dịp cười nhạo nhà họ La, bởi vậy trong lòng ai cũng thấy hả hê.
Nhà họ La cũng chỉ như vậy thôi, mẹ chồng nàng dâu không hòa thuận, sinh con gái bị động kinh, có tiền cũng chẳng ích gì, chỉ thêm phiền phức.
Ban đêm, Tiền Đa Đa trằn trọc không ngủ được, mỗi lần xoay người là giường rơm lại phát ra tiếng sột soạt.
Nghĩ đến bệnh động kinh của con, Tiền Đa Đa thấy cần viết thư cho cha của đứa bé, người đang ở xa ngàn dặm kia.
Không thể để người cha này mặc kệ mọi chuyện được. Anh nên về thăm con một lần, dù sao con bé đã hơn một tuổi mà cha con hai người còn chưa gặp mặt nhau.
Nhân lúc con còn nhỏ, Tiền Đa Đa muốn đưa con lên thành phố khám bệnh. Nếu thật sự là động kinh thì phải chữa trị ngay, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con.
Nghĩ vậy, Tiền Đa Đa dậy thắp đèn dầu, dưới ánh đèn mờ, cô bắt đầu viết thư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không còn cách nào khác, người đó là chồng hợp pháp của cô, dù không vui thì cô cũng phải chấp nhận.
…
“Tiểu Nhã, ngoan ngoãn ở nhà, mẹ đi lên trấn một chút.”
Sau khi ăn sáng, Tiền Đa Đa chuẩn bị ra ngoài, nhưng Tiểu Nhã ôm chặt lấy chân mẹ không chịu buông.
Tiểu Nhã lắc đầu, sợ hãi nhìn về phía bà nội. Khi không có mẹ ở bên, bà nội thường hay mắng mỏ cô bé.
Tiền Đa Đa suy nghĩ một chút, rồi bế Tiểu Nhã ra ngoài cùng mình.
“Vợ Thịnh Dũng lại đi đâu nữa?” Bà La không thể chấp nhận được việc Tiền Đa Đa không đi làm việc.
“Đi lên trấn có chút việc.”
“Việc nhà nhiều như vậy, ngày nào cũng ra ngoài, định ăn không ngồi rồi à?” Bà ta tỏ vẻ không hài lòng.
Tiền Đa Đa không đáp lại. Bây giờ đang là tháng tư, nói bận thì bận, nói không bận cũng không đúng, mà chẳng phải cả đời người cứ bận rộn mãi cũng không hết việc hay sao?
Trước khi nguyên chủ về làm dâu, gia đình này không như vậy.
Từ khi về làm dâu mấy năm nay, Tiền Đa Đa luôn chăm chỉ, mỗi ngày cùng chồng ra đồng làm việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù mang thai khó chịu, cô cũng không lười biếng, đến ngày sinh còn chịu đau đi bón phân.
Bà La thì ngày nào cũng ở nhà lo việc nhà và tán gẫu. Bà ta mới hơn 40 tuổi, nhưng từ khi con trai cả đi lính gửi tiền về thì không còn ra đồng làm việc nữa.
Dần dần, bà ta trở nên lắm lời hơn, ngày nào cũng thích nói ra nói vào, tán gẫu với cháu dâu nhà bên.
“Nhớ mua hai cân thịt ba chỉ về, hôm nay con trai tôi được nghỉ.” Bà La gọi với theo Tiền Đa Đa.
Tiền Đa Đa không trả lời. Đúng là thói quen chiếm tiện nghi, mở miệng là đòi hỏi này kia.
Từ khi về làm dâu, cô chưa từng được cho một đồng nào. Mỗi lần đi chợ hay lên trấn, cô đều tự bỏ tiền mua thịt về cho cả nhà ăn.
Số tiền đó là do cha mẹ và các anh lén lút cho cô tiêu vặt.
“Vợ của Thịnh Dũng đi đâu vậy?” Trên đường, có người trong thôn chào hỏi, thỉnh thoảng liếc nhìn đứa bé.
“Đi lên trấn.” Tiền Đa Đa đáp lại.
“Ai da, đứa bé ngoan quá, vợ Thịnh Dũng, nó thật sự bị bệnh kia hả…” Có một bà thím ghé sát rồi nhỏ giọng hỏi.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro