Thập Niên 80: Quân Tẩu Pháo Hôi Hắc Hóa, Tái Giá Phúc Hắc Quân Nhân
Chương 15
2024-11-07 15:59:38
Hạ Thanh Thanh lấy từ túi ra ba chiếc lá với hình dáng khác nhau, một chiếc giống lá trúc, hai chiếc còn lại là lá hình tim. Cô cười dịu dàng nhưng ẩn chứa sự đe dọa: "Ba chiếc lá này, một chiếc là một mạng, một chiếc chỉ mất thai nhi, còn lại là để chết cả hai. Chọn đi, tôi sẽ cho Hà Thiến uống ngay đây."
Hà Thiến khóc lóc giãy giụa, Hạ Thanh Thanh lập tức tát cho cô ta một cái, dí sát chiếc lá trúc đào vào môi cô ta, đe dọa: "Đừng có mà chống đối, nếu không tôi cho cô uống thật đấy!"
"Hạ Thanh Thanh, nếu cô giết người, cô cũng không thoát được đâu. Bình tĩnh lại, chúng ta ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng!" Ông Dương cố nén giận, giọng điệu trở nên nhún nhường. Ông ta cảm thấy Hạ Thanh Thanh sẽ không dám liều mạng nhưng cũng không dám làm mạnh, vì trong bụng Hà Thiến chính là cháu nội nhà họ Dương.
"Đầu óc tôi không được bình thường đâu, có giết cả nhà các người thì tôi cũng chẳng cần ngồi tù!" Hạ Thanh Thanh vẫn mỉm cười dịu dàng, từng chữ nhẹ nhàng nhưng đầy đe dọa.
Cả nhà họ Dương mặt mày biến sắc. Quá đáng thật! Nhà họ Hạ giả cho nhà mình một con điên, lần này phải tính sổ cho ra lẽ.
"Muốn gì thì cứ nói, chúng tôi sẽ đáp ứng. Cô thả người ra trước đi." Ông Dương mềm giọng thương lượng, sợ chọc giận Hạ Thanh Thanh khiến cô bùng lên.
"Cho tôi một nghìn tệ, một chiếc máy may, và căn nhà ở cuối phố. Nếu đáp ứng, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai. Còn nếu không, tôi sẽ phát điên lên ngay đây!"
Hạ Thanh Thanh đưa ra ba điều kiện. Trong nhà giam mười lăm năm, cô đã học được nghề may, kỹ năng thành thạo đủ mở tiệm quần áo, thừa sức sống tốt. Đến lúc đẩy nhà họ Dương vào ngõ cụt, cô sẽ thừa hưởng tài sản của nhà họ, tha hồ mở xưởng.
Sống lại một lần, cô nhất định phải sống hả hê thoải mái, không bao giờ chịu uất ức thêm nữa.
Bà Dương vừa mở miệng định mắng thì ông Dương trừng mắt ngăn lại, bà ta đành cắn răng im lặng, đôi mắt đầy căm hận nhìn Hạ Thanh Thanh.
Cuối cùng, ông Dương đồng ý, đưa tiền, chìa khóa nhà và chiếc máy may cho Hạ Thanh Thanh.
"Đừng nuốt lời, nếu không, lần sau tôi sẽ cho cô ấy uống loại một xác hai mạng đấy!"
Hạ Thanh Thanh nghiền nát chiếc lá không có độc, nhét vào miệng Hà Thiến, rồi ném lá trúc đào xuống đất. Nhà họ Dương vừa tức vừa sợ, nhưng hoàn toàn bất lực trước cô.
Hạ Thanh Thanh lạnh lùng nhìn lướt qua từng gương mặt nhà họ Dương, tay đút vào túi áo, chậm rãi đi lên lầu.
Hà Thiến khóc lóc giãy giụa, Hạ Thanh Thanh lập tức tát cho cô ta một cái, dí sát chiếc lá trúc đào vào môi cô ta, đe dọa: "Đừng có mà chống đối, nếu không tôi cho cô uống thật đấy!"
"Hạ Thanh Thanh, nếu cô giết người, cô cũng không thoát được đâu. Bình tĩnh lại, chúng ta ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng!" Ông Dương cố nén giận, giọng điệu trở nên nhún nhường. Ông ta cảm thấy Hạ Thanh Thanh sẽ không dám liều mạng nhưng cũng không dám làm mạnh, vì trong bụng Hà Thiến chính là cháu nội nhà họ Dương.
"Đầu óc tôi không được bình thường đâu, có giết cả nhà các người thì tôi cũng chẳng cần ngồi tù!" Hạ Thanh Thanh vẫn mỉm cười dịu dàng, từng chữ nhẹ nhàng nhưng đầy đe dọa.
Cả nhà họ Dương mặt mày biến sắc. Quá đáng thật! Nhà họ Hạ giả cho nhà mình một con điên, lần này phải tính sổ cho ra lẽ.
"Muốn gì thì cứ nói, chúng tôi sẽ đáp ứng. Cô thả người ra trước đi." Ông Dương mềm giọng thương lượng, sợ chọc giận Hạ Thanh Thanh khiến cô bùng lên.
"Cho tôi một nghìn tệ, một chiếc máy may, và căn nhà ở cuối phố. Nếu đáp ứng, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai. Còn nếu không, tôi sẽ phát điên lên ngay đây!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Thanh Thanh đưa ra ba điều kiện. Trong nhà giam mười lăm năm, cô đã học được nghề may, kỹ năng thành thạo đủ mở tiệm quần áo, thừa sức sống tốt. Đến lúc đẩy nhà họ Dương vào ngõ cụt, cô sẽ thừa hưởng tài sản của nhà họ, tha hồ mở xưởng.
Sống lại một lần, cô nhất định phải sống hả hê thoải mái, không bao giờ chịu uất ức thêm nữa.
Bà Dương vừa mở miệng định mắng thì ông Dương trừng mắt ngăn lại, bà ta đành cắn răng im lặng, đôi mắt đầy căm hận nhìn Hạ Thanh Thanh.
Cuối cùng, ông Dương đồng ý, đưa tiền, chìa khóa nhà và chiếc máy may cho Hạ Thanh Thanh.
"Đừng nuốt lời, nếu không, lần sau tôi sẽ cho cô ấy uống loại một xác hai mạng đấy!"
Hạ Thanh Thanh nghiền nát chiếc lá không có độc, nhét vào miệng Hà Thiến, rồi ném lá trúc đào xuống đất. Nhà họ Dương vừa tức vừa sợ, nhưng hoàn toàn bất lực trước cô.
Hạ Thanh Thanh lạnh lùng nhìn lướt qua từng gương mặt nhà họ Dương, tay đút vào túi áo, chậm rãi đi lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro