Thập Niên 80: Quân Tẩu Pháo Hôi Hắc Hóa, Tái Giá Phúc Hắc Quân Nhân
Chương 30
2024-11-07 15:59:38
Bà Dương do dự, số tiền đó là của để dành cho tuổi già của bà ta.
"Bà có muốn cứu Hồng Binh không? Nhanh lên!"
Ánh mắt ông Dương đầy sự đe dọa, khiến bà Dương run rẩy, vội vàng đi tìm dưới bệ bếp. Nhưng dù đã lật tung mọi thứ, bà ta vẫn không tìm thấy tài sản.
"Sao lại không có? Rõ ràng là giấu ở đây mà..."
Bà ta lo lắng đến mức mồ hôi chảy ròng, còn thò đầu vào bếp tìm kiếm, người đầy nhọ nồi, trông thật thảm hại.
Lòng ông Dương chùng xuống, linh cảm chẳng lành. Ông cầm xẻng, chạy ra vườn đến chỗ cây hải đường, vừa đào vài xẻng, ông ta đã biết chuyện không ổn.
Ông Dương vẫn chưa từ bỏ hy vọng, điên cuồng đào đất, đất bắn tung tóe khắp nơi. Dù đã đào hố sâu vài mét, chiếc rương sắt vẫn không xuất hiện.
Ông ta sai bà Dương đi tìm ở chỗ khác, hy vọng còn sót lại chút tài sản. Nhưng khi ông ta đào đến gốc cây hoa quế ở sân sau, trái tim ông hoàn toàn nguội lạnh.
Không có gì ngoài vài con giun béo.
"Ai đã lấy hết tài sản? Rõ ràng là chôn ở đây, có phải bà lấy không?"
Bà Dương phát điên, tay không ngừng bới đất, khóc lóc: "Tài sản của tôi mất rồi, tôi phải làm sao để sống đây?"
"Đồ ngu, của tôi cũng không còn. Bà có nói với ai chuyện chôn tài sản không?"
Ông Dương vung tay tát mạnh khiến bà ta ngã nhào xuống đất.
Ông ta chưa từng kể với ai, chỉ có thể là mụ ngu ngốc này đã để lộ chuyện ra ngoài.
Bà Dương nghĩ ngay đến một người, liền bực bội nói: “Chắc chắn là Hà Thiến, tôi đã nói với ông rồi, không chừng ả đàn bà đó đã xúi giục, mê hoặc thằng cả, để tôi đến xé xác nó!”
Ông Dương cũng đồng tình, nghĩ rằng có đến tám, chín phần là do Hà Thiến. Đối với ông ta, đứa cháu nội cũng chỉ là một đứa bé, bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể sinh ra được; còn số tài sản kia là điều nhất định phải tìm lại cho bằng được.
“Chưa cần vội, đợi thằng cả về rồi tính tiếp!” Mắt ông Dương ánh lên vẻ nham hiểm. Nếu Hà Thiến chịu ngoan ngoãn giao nộp mọi thứ, ông ta có thể nể tình đứa cháu nội mà bỏ qua cho cô ta. Còn nếu không… thì không có gì đảm bảo an toàn cả.
Hai ông bà hoàn toàn không nghi ngờ Hạ Thanh Thanh, vì ngay cả Dương Hồng Binh cũng không biết về tài sản cất giấu này nên Thanh Thanh chỉ vừa mới về làm dâu, không thể nào biết được.
Hạ Thanh Thanh không ngờ rằng hành động tùy tiện đào lấy tài sản lại vô tình kéo về một tai họa.
"Bà có muốn cứu Hồng Binh không? Nhanh lên!"
Ánh mắt ông Dương đầy sự đe dọa, khiến bà Dương run rẩy, vội vàng đi tìm dưới bệ bếp. Nhưng dù đã lật tung mọi thứ, bà ta vẫn không tìm thấy tài sản.
"Sao lại không có? Rõ ràng là giấu ở đây mà..."
Bà ta lo lắng đến mức mồ hôi chảy ròng, còn thò đầu vào bếp tìm kiếm, người đầy nhọ nồi, trông thật thảm hại.
Lòng ông Dương chùng xuống, linh cảm chẳng lành. Ông cầm xẻng, chạy ra vườn đến chỗ cây hải đường, vừa đào vài xẻng, ông ta đã biết chuyện không ổn.
Ông Dương vẫn chưa từ bỏ hy vọng, điên cuồng đào đất, đất bắn tung tóe khắp nơi. Dù đã đào hố sâu vài mét, chiếc rương sắt vẫn không xuất hiện.
Ông ta sai bà Dương đi tìm ở chỗ khác, hy vọng còn sót lại chút tài sản. Nhưng khi ông ta đào đến gốc cây hoa quế ở sân sau, trái tim ông hoàn toàn nguội lạnh.
Không có gì ngoài vài con giun béo.
"Ai đã lấy hết tài sản? Rõ ràng là chôn ở đây, có phải bà lấy không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà Dương phát điên, tay không ngừng bới đất, khóc lóc: "Tài sản của tôi mất rồi, tôi phải làm sao để sống đây?"
"Đồ ngu, của tôi cũng không còn. Bà có nói với ai chuyện chôn tài sản không?"
Ông Dương vung tay tát mạnh khiến bà ta ngã nhào xuống đất.
Ông ta chưa từng kể với ai, chỉ có thể là mụ ngu ngốc này đã để lộ chuyện ra ngoài.
Bà Dương nghĩ ngay đến một người, liền bực bội nói: “Chắc chắn là Hà Thiến, tôi đã nói với ông rồi, không chừng ả đàn bà đó đã xúi giục, mê hoặc thằng cả, để tôi đến xé xác nó!”
Ông Dương cũng đồng tình, nghĩ rằng có đến tám, chín phần là do Hà Thiến. Đối với ông ta, đứa cháu nội cũng chỉ là một đứa bé, bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể sinh ra được; còn số tài sản kia là điều nhất định phải tìm lại cho bằng được.
“Chưa cần vội, đợi thằng cả về rồi tính tiếp!” Mắt ông Dương ánh lên vẻ nham hiểm. Nếu Hà Thiến chịu ngoan ngoãn giao nộp mọi thứ, ông ta có thể nể tình đứa cháu nội mà bỏ qua cho cô ta. Còn nếu không… thì không có gì đảm bảo an toàn cả.
Hai ông bà hoàn toàn không nghi ngờ Hạ Thanh Thanh, vì ngay cả Dương Hồng Binh cũng không biết về tài sản cất giấu này nên Thanh Thanh chỉ vừa mới về làm dâu, không thể nào biết được.
Hạ Thanh Thanh không ngờ rằng hành động tùy tiện đào lấy tài sản lại vô tình kéo về một tai họa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro