Thập Niên 80: Quân Tẩu Pháo Hôi Hắc Hóa, Tái Giá Phúc Hắc Quân Nhân
Chương 35
2024-11-07 15:59:38
Hạ Thanh Thanh chưa nói hết câu thì Mạnh Kiệt đã vội vàng bày tỏ lòng trung thành: "Chị Thanh Thanh, em sẽ đảm bảo Tiểu Ngư được an toàn, không ai dám động vào cậu ấy!"
"Chị Thanh Thanh, em sẽ coi Tiểu Ngư như ba mình mà yêu quý!"
"Chị Thanh Thanh, từ nay Tiểu Ngư chính là ông tổ của em!"
"Chị Thanh Thanh, em sẽ yêu thương Tiểu Ngư như chính đôi mắt của mình!"
"Chị Thanh Thanh, nếu Tiểu Ngư gặp nguy hiểm, em sẽ hy sinh thân mình bảo vệ cậu ấy, mạng em không bằng mạng cậu ấy!"
Cả bốn đứa đều nhanh chóng bày tỏ lòng trung thành, sợ rằng Hạ Thanh Thanh sẽ không hài lòng.
"Được, tao sẽ quan sát chúng mày trong một tháng, xem chúng mày thể hiện thế nào."
Hạ Thanh Thanh gật đầu đồng ý. Năm đứa con trai thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám đi, ánh mắt nhìn cô như muốn nói gì đó.
"Tháng này nếu chúng mày làm tốt, tao sẽ giải huyệt cho."
Hạ Thanh Thanh nhìn thấu suy nghĩ của chúng, thật ra bọn trẻ này không phải xấu xa, mà chỉ là trẻ con hiếu thắng, không ai nghiêm khắc ngăn cản nên chúng mới quậy phá đến vậy. Còn cái ác thực sự đến từ những người như Hạ Khánh Sơn và Hứa Mạn Như.
Mấy đứa con trai như được giải tỏa, vội vã chạy đi. Trước khi đi, Mạnh Kiệt còn nói với Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư, tối nay tôi qua chơi với cậu nhé!"
Thằng bé tính sẽ lặng lẽ làm thân với Tiểu Ngư trước, biết đâu chị Thanh Thanh sẽ sớm giải huyệt cho thằng bé.
Tiểu Ngư nhìn về phía Hạ Thanh Thanh, không biết có nên đồng ý hay không.
"Muốn chơi thì cứ chơi."
Hạ Thanh Thanh khẽ cổ vũ. Bác sĩ cũng từng nói rằng chơi với bạn đồng trang lứa sẽ giúp Tiểu Ngư rất nhiều, tránh cho cậu trở nên tự thu mình lại.
Tiểu Ngư vui vẻ gật đầu đồng ý với Mạnh Kiệt.
Mạnh Kiệt hơi ngượng ngùng, bỗng nhận ra Tiểu Ngư thực ra rất dễ thương, giống như một con búp bê Tây, khiến thằng bé hơi xấu hổ vì trước đây từng bắt nạt Tiểu Ngư. Cảm giác như mình là một tên ác bá trong phim vậy, thật đáng giận.
"Vậy tối nay gặp nhé!" Mạnh Kiệt nói xong rồi nhanh chóng chạy đi, vì buổi chiều còn phải đi học.
Hạ Thanh Thanh quay về phía một góc khuất, cô đã sớm nhận ra có người đang lén theo dõi, muốn biết đó là ai mà rảnh rỗi đến vậy.
"Sao lại trốn ở đây lén lút làm gì?" Vừa dứt lời, cô bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thu Bạch, khiến cả hai thoáng ngỡ ngàng.
Thẩm Thu Bạch không ngờ sẽ chứng kiến cảnh thú vị như vậy, vốn định chào hỏi, nhưng Hạ Thanh Thanh nhanh nhạy hơn anh tưởng, cô đã sớm phát hiện ra anh.
"Chị Thanh Thanh, em sẽ coi Tiểu Ngư như ba mình mà yêu quý!"
"Chị Thanh Thanh, từ nay Tiểu Ngư chính là ông tổ của em!"
"Chị Thanh Thanh, em sẽ yêu thương Tiểu Ngư như chính đôi mắt của mình!"
"Chị Thanh Thanh, nếu Tiểu Ngư gặp nguy hiểm, em sẽ hy sinh thân mình bảo vệ cậu ấy, mạng em không bằng mạng cậu ấy!"
Cả bốn đứa đều nhanh chóng bày tỏ lòng trung thành, sợ rằng Hạ Thanh Thanh sẽ không hài lòng.
"Được, tao sẽ quan sát chúng mày trong một tháng, xem chúng mày thể hiện thế nào."
Hạ Thanh Thanh gật đầu đồng ý. Năm đứa con trai thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám đi, ánh mắt nhìn cô như muốn nói gì đó.
"Tháng này nếu chúng mày làm tốt, tao sẽ giải huyệt cho."
Hạ Thanh Thanh nhìn thấu suy nghĩ của chúng, thật ra bọn trẻ này không phải xấu xa, mà chỉ là trẻ con hiếu thắng, không ai nghiêm khắc ngăn cản nên chúng mới quậy phá đến vậy. Còn cái ác thực sự đến từ những người như Hạ Khánh Sơn và Hứa Mạn Như.
Mấy đứa con trai như được giải tỏa, vội vã chạy đi. Trước khi đi, Mạnh Kiệt còn nói với Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư, tối nay tôi qua chơi với cậu nhé!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thằng bé tính sẽ lặng lẽ làm thân với Tiểu Ngư trước, biết đâu chị Thanh Thanh sẽ sớm giải huyệt cho thằng bé.
Tiểu Ngư nhìn về phía Hạ Thanh Thanh, không biết có nên đồng ý hay không.
"Muốn chơi thì cứ chơi."
Hạ Thanh Thanh khẽ cổ vũ. Bác sĩ cũng từng nói rằng chơi với bạn đồng trang lứa sẽ giúp Tiểu Ngư rất nhiều, tránh cho cậu trở nên tự thu mình lại.
Tiểu Ngư vui vẻ gật đầu đồng ý với Mạnh Kiệt.
Mạnh Kiệt hơi ngượng ngùng, bỗng nhận ra Tiểu Ngư thực ra rất dễ thương, giống như một con búp bê Tây, khiến thằng bé hơi xấu hổ vì trước đây từng bắt nạt Tiểu Ngư. Cảm giác như mình là một tên ác bá trong phim vậy, thật đáng giận.
"Vậy tối nay gặp nhé!" Mạnh Kiệt nói xong rồi nhanh chóng chạy đi, vì buổi chiều còn phải đi học.
Hạ Thanh Thanh quay về phía một góc khuất, cô đã sớm nhận ra có người đang lén theo dõi, muốn biết đó là ai mà rảnh rỗi đến vậy.
"Sao lại trốn ở đây lén lút làm gì?" Vừa dứt lời, cô bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thu Bạch, khiến cả hai thoáng ngỡ ngàng.
Thẩm Thu Bạch không ngờ sẽ chứng kiến cảnh thú vị như vậy, vốn định chào hỏi, nhưng Hạ Thanh Thanh nhanh nhạy hơn anh tưởng, cô đã sớm phát hiện ra anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro