Thập Niên 80: Quân Tẩu Pháo Hôi Hắc Hóa, Tái Giá Phúc Hắc Quân Nhân
Chương 47
2024-11-07 15:59:38
“Cô ấy về nhà mẹ đẻ rồi, vừa gọi điện nói sẽ về muộn.” Dương Hồng Kiệt vừa trả lời vừa khiêng xe đạp vào, để ngay ngắn rồi ra vòi nước rửa tay. Sáng nay, hắn đã đưa Hà Thiến đi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ bảo không có vấn đề gì, nên buổi chiều hắn ta quay lại xưởng làm việc.
“Nó về nhà mẹ đẻ à?” Giọng mẹ Dương lập tức trầm xuống, đầy vẻ tức tối, ánh mắt lóe lên sự nghi ngờ và tức giận. Đúng như bà ta nghĩ, Hà Thiến đã lợi dụng lúc nhà vắng để lẻn vào lấy cắp bảo bối của gia đình. Bà ta bực đến nghiến răng, căm giận Hà Thiến còn hơn cả Hạ Thanh Thanh.
Dương Hồng Kiệt nghe giọng không ổn, nghi hoặc hỏi: “Mẹ sao thế? Có chuyện gì vậy?”
Bất ngờ, hắn ăn ngay một cái tát nảy lửa. Bà Dương không chút do dự, tiếp tục tát thêm vài cái, vừa đánh vừa chửi: “Đánh mày là đúng, đồ ngu! Vào nhà ngay!”
Bà kéo hắn vào trong, đóng cửa lại, không cho ai khác vào. Căn phòng chỉ còn ông Dương, bà ta và Dương Hồng Kiệt.
“Thằng Cả, có phải mày đã nói với Hà Thiến về nơi giấu đồ trong nhà không?” Bà Dương gằn giọng hỏi, đôi mắt lạnh lùng soi thẳng vào hắn.
Dương Hồng Kiệt nhìn đi chỗ khác, lảng tránh, ấp úng phủ nhận. Nhưng ông Dương nổi giận, quát: “Nếu không thì tại sao lại có người biết rõ nơi giấu đồ? Nhà này giấu đồ ở ba chỗ khác nhau, mà giờ tất cả đều trống. Còn ai ngoài Hà Thiến có thể biết mà tới đào chứ? Sáng nay em trai của cô ta đến đây, chiều cô ta về ngay nhà mẹ đẻ, nếu không phải cô ta thì còn ai?”
Ông ta vừa nói vừa tát liên tiếp vào mặt Dương Hồng Kiệt. Cả gia đình đổ dồn sự tức giận vào hắn, còn hắn thì mặt tái mét, không nói được gì. Trong đầu, hắn luôn nghĩ rằng toàn bộ tài sản trong nhà là của mình, rằng người em trai bệnh tật không có con nối dõi, nên căn nhà, cửa hàng, và cả tài sản sẽ là của hắn. Nhưng giờ tất cả đã mất, như sét đánh giữa trời quang, khiến hắn bàng hoàng.
“Mất hết rồi, không còn thứ gì cả. Hà Thiến còn tệ hơn cả kẻ cướp, mày thật là ngu ngốc!” Bà Dương ôm mặt khóc.
Dương Hồng Kiệt nghiến răng chặt đến độ không nói nên lời, cuối cùng hắn thốt ra trong căm phẫn: “Đồ tiện nhân, con sẽ không tha cho cô ta!”
Hắn nhớ lại đêm Hà Thiến đã tỉ tê hỏi han về nơi cất đồ của gia đình, còn chuốc rượu hắn. Lúc đó, hắn uống say nên đã lỡ lời mà tiết lộ. Tuy nhiên, hắn đâu biết còn một kho báu khác chôn dưới gốc cây ngoài sân.
“Ngu ngốc! Nhà chỉ có chừng ấy chỗ, bọn nó đào được hai chỗ, thì đương nhiên sẽ đoán ra nơi thứ ba. Đúng là mèo mù vớ cá rán!” Ông Dương tiếc nuối, căm hận vì đã chọn nhầm chỗ giấu.
“Con đi tìm cô ta!” Dương Hồng Kiệt mặt mày đen sì, định xông ra ngoài, nhưng bị ông Dương kéo lại: “Bây giờ mà tìm thì bọn nó có nhận tội không? Đừng nóng vội, đợi Hà Thiến về rồi, tao có cách khiến cô ta phải khai ra.”
“Nhưng... cô ta đang mang thai mà, ba...” Dương Hồng Kiệt lưỡng lự, bởi hắn vẫn còn nặng lòng với đứa bé trong bụng Hà Thiến.
“Lưu luyến gì chứ? Đồ ngốc, ngần ấy tài sản đủ để mày cưới vài chục cô vợ, sợ gì không có con nối dõi? Làm đàn ông mà không dám ra tay thì đừng nhận là con của tao!” Ông Dương nói thẳng. Đối với ông ta, cháu chưa sinh không thể so được với khối tài sản kia. Với số của cải này, ngày trước ông ta có thể cưới vài bà vợ, sinh thêm dăm bảy đứa con là chuyện bình thường.
“Con sẽ làm theo ý ba.” Dương Hồng Kiệt bị thuyết phục. Ông Dương nói không sai, có tiền thì sợ gì không có vợ con. Nếu Hà Thiến ngoan ngoãn trả lại đồ thì hắn còn cân nhắc tha cho cô ta vì đứa bé trong bụng. Nhưng nếu không, đừng trách hắn ra tay!
Con chim Bát Gia đứng đậu trên cửa sổ, nghe thấy toàn bộ câu chuyện. Đợi ba người ra khỏi phòng, nó thong thả vỗ cánh bay đi.
Hạ Thanh Thanh ngồi ăn tối cùng Dương Hồng Đình, trên bàn trước mặt cô là mấy món trứng chiên và cá. Phần thịt ngon nhất đã vào bụng cô, chỉ còn lại xương.
Dương Hồng Đình tức đến đau ngực, mỗi lần cô ta định gắp một miếng ngon thì Hạ Thanh Thanh đều nhanh tay gắp trước. Dù trong lòng uất ức, cô ta cũng chẳng dám nói gì, vì nỗi sợ từ vụ sáng nay vẫn chưa tan. Cô ta không dám chọc giận kẻ điên này thêm lần nữa.
Ăn xong, Hạ Thanh Thanh buông đũa, chẳng thèm nhìn ai, rồi thản nhiên đứng dậy lên lầu.
“Nó về nhà mẹ đẻ à?” Giọng mẹ Dương lập tức trầm xuống, đầy vẻ tức tối, ánh mắt lóe lên sự nghi ngờ và tức giận. Đúng như bà ta nghĩ, Hà Thiến đã lợi dụng lúc nhà vắng để lẻn vào lấy cắp bảo bối của gia đình. Bà ta bực đến nghiến răng, căm giận Hà Thiến còn hơn cả Hạ Thanh Thanh.
Dương Hồng Kiệt nghe giọng không ổn, nghi hoặc hỏi: “Mẹ sao thế? Có chuyện gì vậy?”
Bất ngờ, hắn ăn ngay một cái tát nảy lửa. Bà Dương không chút do dự, tiếp tục tát thêm vài cái, vừa đánh vừa chửi: “Đánh mày là đúng, đồ ngu! Vào nhà ngay!”
Bà kéo hắn vào trong, đóng cửa lại, không cho ai khác vào. Căn phòng chỉ còn ông Dương, bà ta và Dương Hồng Kiệt.
“Thằng Cả, có phải mày đã nói với Hà Thiến về nơi giấu đồ trong nhà không?” Bà Dương gằn giọng hỏi, đôi mắt lạnh lùng soi thẳng vào hắn.
Dương Hồng Kiệt nhìn đi chỗ khác, lảng tránh, ấp úng phủ nhận. Nhưng ông Dương nổi giận, quát: “Nếu không thì tại sao lại có người biết rõ nơi giấu đồ? Nhà này giấu đồ ở ba chỗ khác nhau, mà giờ tất cả đều trống. Còn ai ngoài Hà Thiến có thể biết mà tới đào chứ? Sáng nay em trai của cô ta đến đây, chiều cô ta về ngay nhà mẹ đẻ, nếu không phải cô ta thì còn ai?”
Ông ta vừa nói vừa tát liên tiếp vào mặt Dương Hồng Kiệt. Cả gia đình đổ dồn sự tức giận vào hắn, còn hắn thì mặt tái mét, không nói được gì. Trong đầu, hắn luôn nghĩ rằng toàn bộ tài sản trong nhà là của mình, rằng người em trai bệnh tật không có con nối dõi, nên căn nhà, cửa hàng, và cả tài sản sẽ là của hắn. Nhưng giờ tất cả đã mất, như sét đánh giữa trời quang, khiến hắn bàng hoàng.
“Mất hết rồi, không còn thứ gì cả. Hà Thiến còn tệ hơn cả kẻ cướp, mày thật là ngu ngốc!” Bà Dương ôm mặt khóc.
Dương Hồng Kiệt nghiến răng chặt đến độ không nói nên lời, cuối cùng hắn thốt ra trong căm phẫn: “Đồ tiện nhân, con sẽ không tha cho cô ta!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn nhớ lại đêm Hà Thiến đã tỉ tê hỏi han về nơi cất đồ của gia đình, còn chuốc rượu hắn. Lúc đó, hắn uống say nên đã lỡ lời mà tiết lộ. Tuy nhiên, hắn đâu biết còn một kho báu khác chôn dưới gốc cây ngoài sân.
“Ngu ngốc! Nhà chỉ có chừng ấy chỗ, bọn nó đào được hai chỗ, thì đương nhiên sẽ đoán ra nơi thứ ba. Đúng là mèo mù vớ cá rán!” Ông Dương tiếc nuối, căm hận vì đã chọn nhầm chỗ giấu.
“Con đi tìm cô ta!” Dương Hồng Kiệt mặt mày đen sì, định xông ra ngoài, nhưng bị ông Dương kéo lại: “Bây giờ mà tìm thì bọn nó có nhận tội không? Đừng nóng vội, đợi Hà Thiến về rồi, tao có cách khiến cô ta phải khai ra.”
“Nhưng... cô ta đang mang thai mà, ba...” Dương Hồng Kiệt lưỡng lự, bởi hắn vẫn còn nặng lòng với đứa bé trong bụng Hà Thiến.
“Lưu luyến gì chứ? Đồ ngốc, ngần ấy tài sản đủ để mày cưới vài chục cô vợ, sợ gì không có con nối dõi? Làm đàn ông mà không dám ra tay thì đừng nhận là con của tao!” Ông Dương nói thẳng. Đối với ông ta, cháu chưa sinh không thể so được với khối tài sản kia. Với số của cải này, ngày trước ông ta có thể cưới vài bà vợ, sinh thêm dăm bảy đứa con là chuyện bình thường.
“Con sẽ làm theo ý ba.” Dương Hồng Kiệt bị thuyết phục. Ông Dương nói không sai, có tiền thì sợ gì không có vợ con. Nếu Hà Thiến ngoan ngoãn trả lại đồ thì hắn còn cân nhắc tha cho cô ta vì đứa bé trong bụng. Nhưng nếu không, đừng trách hắn ra tay!
Con chim Bát Gia đứng đậu trên cửa sổ, nghe thấy toàn bộ câu chuyện. Đợi ba người ra khỏi phòng, nó thong thả vỗ cánh bay đi.
Hạ Thanh Thanh ngồi ăn tối cùng Dương Hồng Đình, trên bàn trước mặt cô là mấy món trứng chiên và cá. Phần thịt ngon nhất đã vào bụng cô, chỉ còn lại xương.
Dương Hồng Đình tức đến đau ngực, mỗi lần cô ta định gắp một miếng ngon thì Hạ Thanh Thanh đều nhanh tay gắp trước. Dù trong lòng uất ức, cô ta cũng chẳng dám nói gì, vì nỗi sợ từ vụ sáng nay vẫn chưa tan. Cô ta không dám chọc giận kẻ điên này thêm lần nữa.
Ăn xong, Hạ Thanh Thanh buông đũa, chẳng thèm nhìn ai, rồi thản nhiên đứng dậy lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro