Thập Niên 80: Quân Tẩu Pháo Hôi Hắc Hóa, Tái Giá Phúc Hắc Quân Nhân
Chương 49
2024-11-07 15:59:38
Nếu không có ba người đó che chở, cô khó có thể sống sót qua chuỗi ngày đen tối trong ngục. Hạ Linh và nhà họ Dương đã không ít lần cài người vào ngục để hại cô. Nhưng nhờ vào sự giúp đỡ của ba chị em, cô mới may mắn sống sót đến ngày được thả ra.
Nghĩ về ba người chị em tốt, khóe miệng Hạ Thanh Thanh khẽ cong lên, ánh mắt dịu lại. Lần này, cô sẽ cứu họ, không để họ phải chịu án tử hình.
…
“Thanh Thanh, để anh đưa em về nhà, mau buông tay ra!”
Thẩm Thu Bạch choàng tỉnh, mồ hôi lạnh đầm đìa, ánh trăng rọi qua cửa sổ chiếu xuống nền nhà xi măng, tỏa sáng như sương phủ. Anh hít sâu một hơi, nhận ra mình vừa trải qua một cơn ác mộng.
Nhưng giấc mơ ấy thật đến mức khiến anh cảm giác như nó đã từng xảy ra.
Anh thấy Hạ Thanh Thanh.
Không phải là cô gái trẻ trung, tươi đẹp như hiện tại, mà là một người gầy gò, như viên ngọc bị mài mòn, vẫn xinh đẹp nhưng nhuốm màu đau thương.
Trong giấc mơ, cô ôm một cậu bé đầy máu, đối mặt với nòng súng bắn tỉa. Cô không do dự đâm con dao vào tim cậu bé, để rồi bị trúng đạn vào đầu, ngã gục xuống. Trước khi chết, Hạ Thanh Thanh vẫn nở nụ cười, một nụ cười đẹp đẽ nhưng đầy giải thoát, như thể cô đã sẵn sàng để ra đi.
Tại sao anh lại mơ thấy cảnh này?
“Anh ơi, có chuyện gì vậy?”
Ngủ cạnh giường, Thạch Thiết Ngưu ngái ngủ hỏi.
“Không có gì, ngủ đi.” Thẩm Thu Bạch lắc đầu.
Thạch Thiết Ngưu lập tức lăn ra ngủ tiếp, tiếng ngáy đều đều vang lên.
Thẩm Thu Bạch ngồi dựa vào giường, nhớ lại từng chi tiết trong giấc mơ. Anh còn nhìn thấy Hạ Linh. Cô ta mặc áo quần lộng lẫy, không giống như hiện tại nhưng anh vẫn nhận ra ngay. Trong giấc mơ, cậu bé mà Hạ Thanh Thanh đâm chết là con trai của Hạ Linh.
Hạ Linh đã quỳ xuống van xin Hạ Thanh Thanh tha mạng cho con mình, hứa sẽ đền mạng Tiểu Ngư. Thẩm Thu Bạch đặt tay lên ngực, cảm nhận cơn đau thắt lạ lùng.
Anh không thể lừa dối bản thân, rằng anh đang đau lòng cho Hạ Thanh Thanh trong giấc mơ ấy.
Rõ ràng, họ không quen biết, chỉ mới gặp mặt chính thức lần đầu hôm nay. Trước đây, anh chỉ nhìn thấy cô từ xa, chưa từng chào hỏi, thậm chí chẳng thể coi là bạn bè.
Thẩm Thu Bạch không sao ngủ lại được, ngồi suốt đến khi trời sáng. Sáng hôm sau, anh cùng Thạch Thiết Ngưu đi ăn sáng, tình cờ gặp Tiểu Ngư dưới lầu. Cậu đang ăn bánh trứng, khuôn mặt sạch sẽ không còn lấm lem như hôm qua, trông cậu như một cậu bé xinh xắn đáng yêu.
“Anh ơi chào anh, anh ăn đi!” Tiểu Ngư lễ phép chào và đưa bánh trứng về phía anh.
“Anh không ăn đâu, cảm ơn em, Tiểu Ngư.” Thẩm Thu Bạch từ chối nhưng lại nghe thấy tiếng nuốt nước bọt từ phía sau. Anh nhìn qua và thấy Thiết Ngưu, trông như đang thèm thuồng. Thiết Ngưu vội ngậm chặt miệng, ra vẻ vô tội, trong đầu vẫn nghĩ mình đã cố gắng nuốt nhẹ hết sức, chắc anh Thẩm không nghe thấy đâu.
"Anh Thiết Ngưu ăn đi!" Tiểu Ngư, dù trí tuệ không cao, nhưng rất nhạy bén và biết quan tâm, lập tức đưa chiếc bánh trứng của mình cho Thiết Ngưu, miệng nhoẻn cười tươi, ra dấu cho hắn ta ăn nhanh.
"Cảm ơn Tiểu Ngư nhé, lát nữa anh sẽ mua thêm hai cân bánh cho em!" Thiết Ngưu rất thích ăn, lại thấy bánh trứng thơm phức trên tay mình thì chẳng kiềm lòng nổi, lập tức há to miệng cắn một nửa, rồi thêm một miếng nữa là hết sạch cả chiếc bánh.
Tiểu Ngư ngỡ ngàng nhìn, thầm nghĩ miệng của Thiết Ngưu ca còn to hơn cả hà mã, giỏi thật đấy!
Nghĩ về ba người chị em tốt, khóe miệng Hạ Thanh Thanh khẽ cong lên, ánh mắt dịu lại. Lần này, cô sẽ cứu họ, không để họ phải chịu án tử hình.
…
“Thanh Thanh, để anh đưa em về nhà, mau buông tay ra!”
Thẩm Thu Bạch choàng tỉnh, mồ hôi lạnh đầm đìa, ánh trăng rọi qua cửa sổ chiếu xuống nền nhà xi măng, tỏa sáng như sương phủ. Anh hít sâu một hơi, nhận ra mình vừa trải qua một cơn ác mộng.
Nhưng giấc mơ ấy thật đến mức khiến anh cảm giác như nó đã từng xảy ra.
Anh thấy Hạ Thanh Thanh.
Không phải là cô gái trẻ trung, tươi đẹp như hiện tại, mà là một người gầy gò, như viên ngọc bị mài mòn, vẫn xinh đẹp nhưng nhuốm màu đau thương.
Trong giấc mơ, cô ôm một cậu bé đầy máu, đối mặt với nòng súng bắn tỉa. Cô không do dự đâm con dao vào tim cậu bé, để rồi bị trúng đạn vào đầu, ngã gục xuống. Trước khi chết, Hạ Thanh Thanh vẫn nở nụ cười, một nụ cười đẹp đẽ nhưng đầy giải thoát, như thể cô đã sẵn sàng để ra đi.
Tại sao anh lại mơ thấy cảnh này?
“Anh ơi, có chuyện gì vậy?”
Ngủ cạnh giường, Thạch Thiết Ngưu ngái ngủ hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không có gì, ngủ đi.” Thẩm Thu Bạch lắc đầu.
Thạch Thiết Ngưu lập tức lăn ra ngủ tiếp, tiếng ngáy đều đều vang lên.
Thẩm Thu Bạch ngồi dựa vào giường, nhớ lại từng chi tiết trong giấc mơ. Anh còn nhìn thấy Hạ Linh. Cô ta mặc áo quần lộng lẫy, không giống như hiện tại nhưng anh vẫn nhận ra ngay. Trong giấc mơ, cậu bé mà Hạ Thanh Thanh đâm chết là con trai của Hạ Linh.
Hạ Linh đã quỳ xuống van xin Hạ Thanh Thanh tha mạng cho con mình, hứa sẽ đền mạng Tiểu Ngư. Thẩm Thu Bạch đặt tay lên ngực, cảm nhận cơn đau thắt lạ lùng.
Anh không thể lừa dối bản thân, rằng anh đang đau lòng cho Hạ Thanh Thanh trong giấc mơ ấy.
Rõ ràng, họ không quen biết, chỉ mới gặp mặt chính thức lần đầu hôm nay. Trước đây, anh chỉ nhìn thấy cô từ xa, chưa từng chào hỏi, thậm chí chẳng thể coi là bạn bè.
Thẩm Thu Bạch không sao ngủ lại được, ngồi suốt đến khi trời sáng. Sáng hôm sau, anh cùng Thạch Thiết Ngưu đi ăn sáng, tình cờ gặp Tiểu Ngư dưới lầu. Cậu đang ăn bánh trứng, khuôn mặt sạch sẽ không còn lấm lem như hôm qua, trông cậu như một cậu bé xinh xắn đáng yêu.
“Anh ơi chào anh, anh ăn đi!” Tiểu Ngư lễ phép chào và đưa bánh trứng về phía anh.
“Anh không ăn đâu, cảm ơn em, Tiểu Ngư.” Thẩm Thu Bạch từ chối nhưng lại nghe thấy tiếng nuốt nước bọt từ phía sau. Anh nhìn qua và thấy Thiết Ngưu, trông như đang thèm thuồng. Thiết Ngưu vội ngậm chặt miệng, ra vẻ vô tội, trong đầu vẫn nghĩ mình đã cố gắng nuốt nhẹ hết sức, chắc anh Thẩm không nghe thấy đâu.
"Anh Thiết Ngưu ăn đi!" Tiểu Ngư, dù trí tuệ không cao, nhưng rất nhạy bén và biết quan tâm, lập tức đưa chiếc bánh trứng của mình cho Thiết Ngưu, miệng nhoẻn cười tươi, ra dấu cho hắn ta ăn nhanh.
"Cảm ơn Tiểu Ngư nhé, lát nữa anh sẽ mua thêm hai cân bánh cho em!" Thiết Ngưu rất thích ăn, lại thấy bánh trứng thơm phức trên tay mình thì chẳng kiềm lòng nổi, lập tức há to miệng cắn một nửa, rồi thêm một miếng nữa là hết sạch cả chiếc bánh.
Tiểu Ngư ngỡ ngàng nhìn, thầm nghĩ miệng của Thiết Ngưu ca còn to hơn cả hà mã, giỏi thật đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro