Thập Niên 80: Quân Tẩu Pháo Hôi Hắc Hóa, Tái Giá Phúc Hắc Quân Nhân
Chương 7
2024-11-07 15:59:38
Bà ta hùng hổ xông đến bên giường, giơ tay định cho Hạ Thanh Thanh một bài học, một đứa con gái bị cả nhà ruồng bỏ, vậy mà còn tốn của bà ta tới tận tám trăm đồng, bà ta muốn dạy dỗ thế nào mà chẳng được.
Cái tát chưa kịp giáng xuống, bàn tay đang giơ giữa không trung đã bị một bàn tay trắng trẻo, thon dài chặn lại.
"Mụ già chết tiệt, sáng sớm đã gọi mẹ bà đấy à, trước khi tôi chưa bước chân vào cái nhà họ Dương này các người sống bằng cứt à?"
"Bốp" Hạ Thanh Thanh giáng một cái tát vào mặt mụ già họ Dương, mặc kệ đây có phải địa ngục hay không, đánh trước rồi tính!
"Con khốn nạn nhà mày... ưm..."
Mẹ Dương chưa kịp mắng xong đã bị chiếc tất thối mà Hạ Thanh Thanh thuận tay nhét vào mồm, hun đến mức mụ ta trợn mắt, nửa mặt bên trái đau rát.
Bà ta giơ tay phản kháng, liền bị Hạ Thanh Thanh đạp một cú vào ngực, đau đến mức thở không ra hơi, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
"Mụ già chết tiệt, suốt ngày đem từ “khốn nạn” ra rủa người khác, sợ thiên hạ không biết nhà bà khốn nạn sao?"
Hạ Thanh Thanh vừa mắng nhiếc, vừa đấm đá túi bụi, đánh cho mẹ Dương nước mắt nước mũi giàn giụa, nằm co ro trên đất chỉ còn biết rên hừ hừ.
Mẹ Dương nhìn Hạ Thanh Thanh với ánh mắt căm hận, bà ta đã bị nhà họ Hạ lừa rồi.
Nhà họ Hạ nói Hạ Thanh Thanh nhát gan dễ sai bảo, bảo con nhỏ này đi hướng Đông thì nó không dám đi hướng Tây, lại còn xinh đẹp, làm việc nhanh nhẹn, sau này cho con nhỏ này hầu hạ cả nhà, còn có thể trút giận lên đầu nó, tám trăm đồng tiền sính lễ đúng là quá hời.
Mẹ kiếp, con nhỏ này rõ ràng là một con mụ dữ, nhát gan dễ sai bảo cái rắm!
"Còn dám trừng mắt? Muốn móc tròng mắt ra à?"
Hạ Thanh Thanh đánh mệt rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi, nhìn thấy ánh mắt oán độc của mụ Dương, cô liền giơ chân đạp tới.
Mẹ Dương ú ớ một tiếng, thân hình béo ú co rúm lại, không dám trừng mắt nữa.
Hạ Thanh Thanh không để ý đến bà ta nữa, cô đưa mắt quan sát, căn phòng rộng 15 mét vuông, tường trắng sàn gỗ màu đỏ, cửa sổ dán chữ hỷ màu đỏ chót, tủ quần áo năm ngăn, tủ áo lớn có gắn gương, trên rương gỗ cũng dán chữ hỷ.
Cái tát chưa kịp giáng xuống, bàn tay đang giơ giữa không trung đã bị một bàn tay trắng trẻo, thon dài chặn lại.
"Mụ già chết tiệt, sáng sớm đã gọi mẹ bà đấy à, trước khi tôi chưa bước chân vào cái nhà họ Dương này các người sống bằng cứt à?"
"Bốp" Hạ Thanh Thanh giáng một cái tát vào mặt mụ già họ Dương, mặc kệ đây có phải địa ngục hay không, đánh trước rồi tính!
"Con khốn nạn nhà mày... ưm..."
Mẹ Dương chưa kịp mắng xong đã bị chiếc tất thối mà Hạ Thanh Thanh thuận tay nhét vào mồm, hun đến mức mụ ta trợn mắt, nửa mặt bên trái đau rát.
Bà ta giơ tay phản kháng, liền bị Hạ Thanh Thanh đạp một cú vào ngực, đau đến mức thở không ra hơi, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
"Mụ già chết tiệt, suốt ngày đem từ “khốn nạn” ra rủa người khác, sợ thiên hạ không biết nhà bà khốn nạn sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Thanh Thanh vừa mắng nhiếc, vừa đấm đá túi bụi, đánh cho mẹ Dương nước mắt nước mũi giàn giụa, nằm co ro trên đất chỉ còn biết rên hừ hừ.
Mẹ Dương nhìn Hạ Thanh Thanh với ánh mắt căm hận, bà ta đã bị nhà họ Hạ lừa rồi.
Nhà họ Hạ nói Hạ Thanh Thanh nhát gan dễ sai bảo, bảo con nhỏ này đi hướng Đông thì nó không dám đi hướng Tây, lại còn xinh đẹp, làm việc nhanh nhẹn, sau này cho con nhỏ này hầu hạ cả nhà, còn có thể trút giận lên đầu nó, tám trăm đồng tiền sính lễ đúng là quá hời.
Mẹ kiếp, con nhỏ này rõ ràng là một con mụ dữ, nhát gan dễ sai bảo cái rắm!
"Còn dám trừng mắt? Muốn móc tròng mắt ra à?"
Hạ Thanh Thanh đánh mệt rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi, nhìn thấy ánh mắt oán độc của mụ Dương, cô liền giơ chân đạp tới.
Mẹ Dương ú ớ một tiếng, thân hình béo ú co rúm lại, không dám trừng mắt nữa.
Hạ Thanh Thanh không để ý đến bà ta nữa, cô đưa mắt quan sát, căn phòng rộng 15 mét vuông, tường trắng sàn gỗ màu đỏ, cửa sổ dán chữ hỷ màu đỏ chót, tủ quần áo năm ngăn, tủ áo lớn có gắn gương, trên rương gỗ cũng dán chữ hỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro