Thập Niên 80: Sau Khi Bị Bạo Lực Gia Đình Đến Chết, Tôi Sống Lại Trả Thù
Chương 19
2024-08-24 01:24:36
Trong nhà, Tô Lỗi vào cửa, cậu ta đi thẳng vào phòng ngủ chính của Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh rồi thò tay xuống dưới chiếc gối tương đối mềm mại trên giường ngủ rồi lấy ra một chùm chìa khoá.
Cậu ta đã nhìn thấy mẹ lấy tiền từ trong tủ chén.
Hộp gỗ gụ hình lập phương còn có mấy hộp nhỏ xếp chồng lên nhau, Tô Lỗi không đẩy ra được.
Tô Bách đang quan sát bên ngoài, thấy vậy thì vội vàng nói: "Tiểu Lỗi, sắp xong chưa, nhanh lên, đợi chút nữa mẹ mày về thì không tốt đâu."
Tô Lỗi thở hổn hển, cậu ta cũng sốt sắng: "Nó nặng quá, em không lấy ra được, anh qua đây giúp em nhấc nó xuống đi!"
Cậu ta vừa dứt lời, mấy đứa lớn hơn đang núp ở cổng chủ động đi vào, hợp lực khiêng mấy cái hộp nhỏ ở phía trên xuống.
Tô Bách cướp chìa khoá trong tay Tô Lỗi rồi lưu loát mở khóa ra.
Một thằng nhóc tương đối cao mở nắp hộp nặng nề phía dưới và dùng đầu giữ nắp hộp để thuận tiện cho Tô Lỗi mò hai tay vào trong hộp tìm kiếm.
"Nhanh lên."
Tô Lỗi nhanh chóng dùng hai tay lục lọi bên trong hộp, thành thạo kéo từ dưới đáy ra một chiếc hộp nhỏ bọc vải hoa, mở ra rồi rút từ bên trong ra mấy tờ tiền giấy.
Đứa nhóc bên cạnh đang giúp bưng nắp nhắc nhở: "Dù sao thì cũng lấy rồi, cứ lấy thêm đi. Chúng ta có nhiều người quá, không đủ chia đâu đâu."
Tô Bách tưởng rằng Tô Lỗi không biết đồng tiền nào có giá trị lớn nên vội vàng rút một tấm đại đoàn kết từ trong chồng tiền rất dày kia ra rồi nhét vào trong tay Tô Lỗi.
"Được rồi được rồi, nếu lấy quá nhiều thì bị phát hiện sẽ không tốt đâu."
Một đám nhóc ầm ĩ tới, rồi lại ầm ĩ rời đi mà không hề che đậy.
Khóe miệng của Tô An sắp kéo đến mang tai rồi, có vẻ như trong những ngày này không thích hợp để cô về nhà.
Cô đẩy cửa sổ ra rồi linh hoạt chui vào, lấy chiếc chìa khóa nơi Tô Lỗi vừa lấy...
Tài sản trong hộp khiến Tô An hơi giật mình, thứ bắt mắt nhất là chồng đại đoàn kết mới toanh được bọc giấy đỏ ở phía dưới.
Lúc này tờ một trăm nhân dân tệ vẫn chưa được phát hành. Có lẽ chồng tiền giấy này chính là lễ hỏi lấy từ chỗ Triệu Đại Hưng khi cô lấy chồng mấy ngày trước, không ngờ Kỷ Thanh Thanh vẫn chưa đi gửi.
Còn một cái đồng hồ đeo tay, một đôi bông tai vàng, hai chiếc nhẫn vàng và ba tấm biên lai gửi tiền, một tấm là từ ba năm trước, tiền tiết kiệm là hai trăm nhân dân tệ.
Tô An cảm thấy buồn bực.
Trong hai năm đó, mỗi khi tan học về nhà, cô và anh trai đều dán những chiếc hộp giấy, còn thường xuyên dán đến tận nửa đêm.
Nhưng Kỷ Thanh Thanh và Tô Kiến Quân vẫn luôn miệng nói mình không đủ khả năng nuôi nhiều trẻ em như vậy, nhà sắp nghèo rớt mồng tơi, nhất quyết bắt cô bỏ học đến xưởng may học việc.
Tấm biên lai gửi tiền này đã chứng minh những gì hai người nói lúc đó năm đó hoàn toàn là đánh rắm.
Hai tấm biên lai gửi tiền còn lại, một là từ đầu năm ngoái và một là từ đầu năm nay, số tiền gửi lần lượt là 220 nhân dân tệ và 360 nhân dân tệ.
Không cần phải nói, đây chắc chắn là tiền mà anh trai Tô Bình gửi về.
Trong năm đầu tiên làm việc ở mỏ, mỗi tháng Tô Bình đã gửi về nhà 25 đến 30 tệ, năm thứ hai tăng lên 40, mấy tháng gần đây là 50.
Tô An không kịp nhìn nhiều, cô gom sạch sẽ tất cả mọi thứ, kể cả những thứ liên quan đến biên lai gửi tiền.
Sau khi suy nghĩ, cô bỏ lại hơn 20 tệ tiền lẻ, phần lớn chia thành từng xu, cô tung lên cho đống xu rải ra, khi giơ lên vẫn còn nửa hộp.
Nếu cô không đoán sai, không có chuyện Tô Lỗi chỉ trở về trộm tiền một lần.
Chờ cậu ta trộm thêm mấy lần nữa, có lẽ chính cậu ta cũng không thể biết rốt cuộc mình đã lấy bao nhiêu, mà nếu vừa vặn bị bắt thì lại càng tốt hơn.
Sau khi nhét đồ vào túi, thay vì đi cầu thang bộ ở đường trước, Tô An trèo thẳng qua bức tường sát ngọn núi phía sau.
Cậu ta đã nhìn thấy mẹ lấy tiền từ trong tủ chén.
Hộp gỗ gụ hình lập phương còn có mấy hộp nhỏ xếp chồng lên nhau, Tô Lỗi không đẩy ra được.
Tô Bách đang quan sát bên ngoài, thấy vậy thì vội vàng nói: "Tiểu Lỗi, sắp xong chưa, nhanh lên, đợi chút nữa mẹ mày về thì không tốt đâu."
Tô Lỗi thở hổn hển, cậu ta cũng sốt sắng: "Nó nặng quá, em không lấy ra được, anh qua đây giúp em nhấc nó xuống đi!"
Cậu ta vừa dứt lời, mấy đứa lớn hơn đang núp ở cổng chủ động đi vào, hợp lực khiêng mấy cái hộp nhỏ ở phía trên xuống.
Tô Bách cướp chìa khoá trong tay Tô Lỗi rồi lưu loát mở khóa ra.
Một thằng nhóc tương đối cao mở nắp hộp nặng nề phía dưới và dùng đầu giữ nắp hộp để thuận tiện cho Tô Lỗi mò hai tay vào trong hộp tìm kiếm.
"Nhanh lên."
Tô Lỗi nhanh chóng dùng hai tay lục lọi bên trong hộp, thành thạo kéo từ dưới đáy ra một chiếc hộp nhỏ bọc vải hoa, mở ra rồi rút từ bên trong ra mấy tờ tiền giấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đứa nhóc bên cạnh đang giúp bưng nắp nhắc nhở: "Dù sao thì cũng lấy rồi, cứ lấy thêm đi. Chúng ta có nhiều người quá, không đủ chia đâu đâu."
Tô Bách tưởng rằng Tô Lỗi không biết đồng tiền nào có giá trị lớn nên vội vàng rút một tấm đại đoàn kết từ trong chồng tiền rất dày kia ra rồi nhét vào trong tay Tô Lỗi.
"Được rồi được rồi, nếu lấy quá nhiều thì bị phát hiện sẽ không tốt đâu."
Một đám nhóc ầm ĩ tới, rồi lại ầm ĩ rời đi mà không hề che đậy.
Khóe miệng của Tô An sắp kéo đến mang tai rồi, có vẻ như trong những ngày này không thích hợp để cô về nhà.
Cô đẩy cửa sổ ra rồi linh hoạt chui vào, lấy chiếc chìa khóa nơi Tô Lỗi vừa lấy...
Tài sản trong hộp khiến Tô An hơi giật mình, thứ bắt mắt nhất là chồng đại đoàn kết mới toanh được bọc giấy đỏ ở phía dưới.
Lúc này tờ một trăm nhân dân tệ vẫn chưa được phát hành. Có lẽ chồng tiền giấy này chính là lễ hỏi lấy từ chỗ Triệu Đại Hưng khi cô lấy chồng mấy ngày trước, không ngờ Kỷ Thanh Thanh vẫn chưa đi gửi.
Còn một cái đồng hồ đeo tay, một đôi bông tai vàng, hai chiếc nhẫn vàng và ba tấm biên lai gửi tiền, một tấm là từ ba năm trước, tiền tiết kiệm là hai trăm nhân dân tệ.
Tô An cảm thấy buồn bực.
Trong hai năm đó, mỗi khi tan học về nhà, cô và anh trai đều dán những chiếc hộp giấy, còn thường xuyên dán đến tận nửa đêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Kỷ Thanh Thanh và Tô Kiến Quân vẫn luôn miệng nói mình không đủ khả năng nuôi nhiều trẻ em như vậy, nhà sắp nghèo rớt mồng tơi, nhất quyết bắt cô bỏ học đến xưởng may học việc.
Tấm biên lai gửi tiền này đã chứng minh những gì hai người nói lúc đó năm đó hoàn toàn là đánh rắm.
Hai tấm biên lai gửi tiền còn lại, một là từ đầu năm ngoái và một là từ đầu năm nay, số tiền gửi lần lượt là 220 nhân dân tệ và 360 nhân dân tệ.
Không cần phải nói, đây chắc chắn là tiền mà anh trai Tô Bình gửi về.
Trong năm đầu tiên làm việc ở mỏ, mỗi tháng Tô Bình đã gửi về nhà 25 đến 30 tệ, năm thứ hai tăng lên 40, mấy tháng gần đây là 50.
Tô An không kịp nhìn nhiều, cô gom sạch sẽ tất cả mọi thứ, kể cả những thứ liên quan đến biên lai gửi tiền.
Sau khi suy nghĩ, cô bỏ lại hơn 20 tệ tiền lẻ, phần lớn chia thành từng xu, cô tung lên cho đống xu rải ra, khi giơ lên vẫn còn nửa hộp.
Nếu cô không đoán sai, không có chuyện Tô Lỗi chỉ trở về trộm tiền một lần.
Chờ cậu ta trộm thêm mấy lần nữa, có lẽ chính cậu ta cũng không thể biết rốt cuộc mình đã lấy bao nhiêu, mà nếu vừa vặn bị bắt thì lại càng tốt hơn.
Sau khi nhét đồ vào túi, thay vì đi cầu thang bộ ở đường trước, Tô An trèo thẳng qua bức tường sát ngọn núi phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro