Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Anh Đều Vì Tốt...
Hoắc Bắc Sơn
2024-11-07 20:05:13
Vẻ mặt Lý Kiện Nam dại ra nhìn cô.
“Không, không phải ý này.”
Sao Hạ Hạ lại trở nên tích cực như vậy.
Cô... trước đây cô không như vậy.
Không... hung hăng như thế.
“Hạ, Hạ Hạ, em nghe anh nói, anh chỉ cảm thấy chuyện còn có đường cứu vãn.”
“Anh cũng không muốn vì chuyện của anh mà làm hại người nhà em bất hòa.”
“Anh đều là vì tốt cho em.”
Lục Hạ nghe không nổi nữa.
Đây là nam PUA tuyệt thế gì vậy.
Gì mà gọi là vì tốt cho cô.
Người kết hôn là cô, người ly hôn cũng là cô, lại là vì tốt cho cô?
Anh ta đây là xem như chơi trò gia đình à.
Thần sắc Lục Hạ càng ngày càng lạnh nhạt, "Anh không quấn quít lấy tôi mới thật sự là vì tốt cho tôi, hiện tại tôi chỉ muốn cùng anh trai anh thanh thản ổn định sống qua ngày. Vị hôn thê hiện tại của anh là Lục Linh San, hy vọng anh có thể tự trọng, không nên gây thêm phiền toái cho tôi, bằng không... bằng không tôi sẽ bảo anh trai anh đánh anh.”
Lý Kiện Nam nhất thời trừng to hai mắt!
……
Đây là lời Lý Tịch đi tới, nghe được từ miệng Lục Hạ.
Khóe miệng anh co quắp hai cái, khí lạnh trên mặt mày lại bất giác tản ra.
Chú Lưu cầm theo hai cái chăn tới đã bị mấy người này làm khiếp sợ đến chết lặng.
Thấy người đến, vội nói, "Tiểu Tịch, chăn đều ở đây, cháu nhớ mang về, chú đi làm việc trước đây.”
Lý Tịch đi tới, nhìn ông ấy gật đầu, lập tức lạnh lùng nhìn về phía mấy người, "Nháo gì?”
Lý Kiện Nam như tìm lại được giọng nói của mình, run rẩy hỏi: "Anh biết rõ tình cảm của em đối với Hạ Hạ, vì sao còn sẽ kết hôn với cô ấy?!"
"Vậy cậu phải hỏi Lục gia, sao người đưa tới chính là cô ấy." Giọng Lý Tịch bình tĩnh nói, "Lục Hạ và cậu từng đính hôn, nhưng quyết định của cha mẹ cô ấy cũng không phải cô ấy có thể tùy tiện thay đổi, chuyện này cậu không nên tìm cô ấy hoặc là tôi, cậu hiểu không?"
Lý Tịch nói rất rõ ràng, Lục Hạ không dựa theo ước định cùng anh ta kết hôn, nhưng chuyện này là cha mẹ cô bức bách, tạo nên tình huống bây giờ người là cha mẹ cô. Lục Hạ cũng là người bị hại, anh ta có bản lĩnh thì đi tìm cha mẹ cô đối chứng, đến chất vấn Lục Hạ và anh là xảy ra chuyện gì?
Đối với loại hành vi này của em trai, Lý Tịch khinh thường.
Sắc mặt Lý Kiện Nam khó coi, anh ta cũng biết, nhưng anh ta không có cách nào, năm đó anh ta hai bàn tay trắng, không có cho lễ hỏi, chỉ đính hôn miệng.
Cho dù nhà họ Lục đổi ý, anh ta còn cách nào khác đâu.
Anh ta nói lý lẽ như thế nào.
Đi đâu nói?
Anh ta cũng biết không phải lỗi của Lục Hạ và anh cả.
Nhưng anh ta lại không thể tiếp nhận!
Càng không thể chấp nhận Lục Hạ nói sẽ an tâm sống cùng anh cả, bảo anh ta không nên gây thêm phiền toái cho cô!
Vậy anh ta tính là cái gì?
Trong mắt cô, anh ta chính là phiền toái sao?
Biểu tình trên mặt Lý Kiện Nam hết xanh lại trắng, giống như sau một giây sẽ ngất đi.
Anh ta há miệng, khó hiểu nói: "Anh cả, anh, anh có thể ly hôn với Hạ Hạ không?" Anh ta nhìn Lục Hạ, cắn răng nói: "Cô ấy không thích anh, em nghĩ anh có thể thành toàn cho chúng em!"
Lục Hạ nghiến răng nghiến lợi, "Anh là muốn hại tôi cả đời này đều không ngẩng đầu lên được, bị nước bọt người ta dìm chết đuối sao?"
“Hạ Hạ, chỉ cần chúng ta thật lòng yêu nhau, những thứ này tính là gì?”
Lục Hạ tức giận trợn trắng mắt, "Đối với anh mà nói đương nhiên không tính là gì, người bị mắng cũng không phải anh! Anh nói đương nhiên dễ nghe.”
“Hạ Hạ, em không hiểu, tình yêu có thể chống đỡ muôn vàn khó khăn.”
“Đáng cái đầu mẹ mày!”
“Không, không phải ý này.”
Sao Hạ Hạ lại trở nên tích cực như vậy.
Cô... trước đây cô không như vậy.
Không... hung hăng như thế.
“Hạ, Hạ Hạ, em nghe anh nói, anh chỉ cảm thấy chuyện còn có đường cứu vãn.”
“Anh cũng không muốn vì chuyện của anh mà làm hại người nhà em bất hòa.”
“Anh đều là vì tốt cho em.”
Lục Hạ nghe không nổi nữa.
Đây là nam PUA tuyệt thế gì vậy.
Gì mà gọi là vì tốt cho cô.
Người kết hôn là cô, người ly hôn cũng là cô, lại là vì tốt cho cô?
Anh ta đây là xem như chơi trò gia đình à.
Thần sắc Lục Hạ càng ngày càng lạnh nhạt, "Anh không quấn quít lấy tôi mới thật sự là vì tốt cho tôi, hiện tại tôi chỉ muốn cùng anh trai anh thanh thản ổn định sống qua ngày. Vị hôn thê hiện tại của anh là Lục Linh San, hy vọng anh có thể tự trọng, không nên gây thêm phiền toái cho tôi, bằng không... bằng không tôi sẽ bảo anh trai anh đánh anh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Kiện Nam nhất thời trừng to hai mắt!
……
Đây là lời Lý Tịch đi tới, nghe được từ miệng Lục Hạ.
Khóe miệng anh co quắp hai cái, khí lạnh trên mặt mày lại bất giác tản ra.
Chú Lưu cầm theo hai cái chăn tới đã bị mấy người này làm khiếp sợ đến chết lặng.
Thấy người đến, vội nói, "Tiểu Tịch, chăn đều ở đây, cháu nhớ mang về, chú đi làm việc trước đây.”
Lý Tịch đi tới, nhìn ông ấy gật đầu, lập tức lạnh lùng nhìn về phía mấy người, "Nháo gì?”
Lý Kiện Nam như tìm lại được giọng nói của mình, run rẩy hỏi: "Anh biết rõ tình cảm của em đối với Hạ Hạ, vì sao còn sẽ kết hôn với cô ấy?!"
"Vậy cậu phải hỏi Lục gia, sao người đưa tới chính là cô ấy." Giọng Lý Tịch bình tĩnh nói, "Lục Hạ và cậu từng đính hôn, nhưng quyết định của cha mẹ cô ấy cũng không phải cô ấy có thể tùy tiện thay đổi, chuyện này cậu không nên tìm cô ấy hoặc là tôi, cậu hiểu không?"
Lý Tịch nói rất rõ ràng, Lục Hạ không dựa theo ước định cùng anh ta kết hôn, nhưng chuyện này là cha mẹ cô bức bách, tạo nên tình huống bây giờ người là cha mẹ cô. Lục Hạ cũng là người bị hại, anh ta có bản lĩnh thì đi tìm cha mẹ cô đối chứng, đến chất vấn Lục Hạ và anh là xảy ra chuyện gì?
Đối với loại hành vi này của em trai, Lý Tịch khinh thường.
Sắc mặt Lý Kiện Nam khó coi, anh ta cũng biết, nhưng anh ta không có cách nào, năm đó anh ta hai bàn tay trắng, không có cho lễ hỏi, chỉ đính hôn miệng.
Cho dù nhà họ Lục đổi ý, anh ta còn cách nào khác đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta nói lý lẽ như thế nào.
Đi đâu nói?
Anh ta cũng biết không phải lỗi của Lục Hạ và anh cả.
Nhưng anh ta lại không thể tiếp nhận!
Càng không thể chấp nhận Lục Hạ nói sẽ an tâm sống cùng anh cả, bảo anh ta không nên gây thêm phiền toái cho cô!
Vậy anh ta tính là cái gì?
Trong mắt cô, anh ta chính là phiền toái sao?
Biểu tình trên mặt Lý Kiện Nam hết xanh lại trắng, giống như sau một giây sẽ ngất đi.
Anh ta há miệng, khó hiểu nói: "Anh cả, anh, anh có thể ly hôn với Hạ Hạ không?" Anh ta nhìn Lục Hạ, cắn răng nói: "Cô ấy không thích anh, em nghĩ anh có thể thành toàn cho chúng em!"
Lục Hạ nghiến răng nghiến lợi, "Anh là muốn hại tôi cả đời này đều không ngẩng đầu lên được, bị nước bọt người ta dìm chết đuối sao?"
“Hạ Hạ, chỉ cần chúng ta thật lòng yêu nhau, những thứ này tính là gì?”
Lục Hạ tức giận trợn trắng mắt, "Đối với anh mà nói đương nhiên không tính là gì, người bị mắng cũng không phải anh! Anh nói đương nhiên dễ nghe.”
“Hạ Hạ, em không hiểu, tình yêu có thể chống đỡ muôn vàn khó khăn.”
“Đáng cái đầu mẹ mày!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro