Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Anh Không Thể L...
Hoắc Bắc Sơn
2024-11-07 20:05:13
Lúc trước vì chuyện đổi hôn, anh cũng có giận, vốn định bảo cô trở về, nhưng cô không đi.
Lý Tịch không có cách nào, đành phải giữ lại.
Bạn bè thân thích gần đó cũng rất tức giận, nói là chuyện này không thể cứ như vậy quên đi.
So với Lục Linh San, điều kiện của Lục Hạ tốt hơn, lại tốt nghiệp trung học phổ thông, dáng dấp cũng xinh đẹp, anh cũng không thiệt thòi.
Vì thế Lý Tịch cũng lười quản cô.
Mọi người còn khuyên anh không nên đưa tiền cho Lục Hạ, nói là sợ cô chạy mất.
Nhưng Lý Tịch nghĩ, cô thay vì muốn chết không muốn sống như vậy, còn không bằng chạy nhanh đi.
Ban đầu còn tưởng rằng cô là bị buộc bất đắc dĩ mới không thể không ở lại.
Hiện tại xem ra, hóa ra là không có tiền.
Ánh mắt Lý Tịch hơi trào phúng: "Cô muốn bao nhiêu?”
Lục Hạ không ngờ anh lại dễ nói như vậy, nói: "Anh xem là được.”
Chủ yếu là cô cũng không hiểu giá cả của thời đại này lắm.
Tất nhiên không tiện mở miệng.
Lý Tịch không nói nữa, anh ăn hai ba miếng cơm trong bát xong, cất hộp cơm, đứng dậy ra cửa.
Chỉ chốc lát sau, anh đi tới, ném một nắm tiền cho cô, ngữ khí lạnh lùng dị thường, "Tôi biết cô gả cho tôi là bị người nhà bức ép, tôi không trách cô. Nhưng muốn đi thì đi xa một chút, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa.”
Lục Hạ: "Hả?”
Lý Tịch không đợi cô nói chuyện, liền xoay người bước nhanh rời đi.
Lục Hạ bị nói tới vẻ mặt mơ hồ, cô nói muốn đi lúc nào.
Thật là, mùa đông này, cô đi đâu chứ.
Nông thôn thập niên 80, ngay cả xe cũng không bắt được, muốn đi trấn trên cũng phải đi hơn mười dặm đường, dựa theo điều kiện nguyên thân, không đi ra thôn này đã chết cóng.
Lục Hạ thở dài, chậm rãi chịu đựng vậy.
Cô mở nắm tiền kia ra đếm, tròn mười tờ đại đoàn kết.
Một trăm đồng, hai ba tháng tiền lương của người bình thường.
Khoan hãy nói, anh cũng rất cam lòng.
Vợ muốn chạy anh đưa tiền.
Thế giới này lấy đâu ra nam oán chủng lớn như vậy?
Cô nhất thời cũng không phân biệt được người đàn ông này là quá lương thiện hay là quá ngốc.
……
Bãi than, trong gió lạnh, trong lều bị thổi vù vù rung động, bóng đèn sáng trưng.
Mấy người đàn ông khoanh chân đang uống rượu đánh bài.
Rèm vừa dày vừa nặng bị người vén lên, Lý Tịch người đầy gió tuyết đi vào.
Ngửi mùi, anh nhíu mày, giọng nói nặng nề lạnh lùng: "Không phải bảo các người không nên uống rượu ở chỗ này sao?"
Mấy người cũng không nghĩ tới đột nhiên anh sẽ đến, bị dọa nhảy dựng, "Anh Tịch, sao anh lại tới đây, không phải đưa cơm cho chị dâu sao, lại cãi nhau?”
Lý Tịch không nói gì, đi tới một bên ngồi xuống, có người vội đưa cho anh một điếu thuốc.
Anh đưa tay nhận lấy, châm lửa, hít sâu một hơi.
Khói thuốc dường như xua tan cái lạnh trên người.
Lệ khí trên mặt lại càng sâu, "Hôm nay tôi gác đêm, các cậu trở về đi.”
“A? Mặc kệ chị dâu không sao chứ.”
Bọn họ đều nghe nói, từ khi Lục Hạ gả tới đây, cả ngày khóc lóc không thôi.
Giống như anh Tịch ngược đãi cô vậy.
Mọi người nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Chợt nghe Lý Tịch thản nhiên nói, "Chạy, không cần để ý.”
Trong lòng anh ngược lại thấy thoải mái.
Thật ra từ lúc cô vào cửa, mỗi ngày anh đều thấy phiền phức.
Người đi rồi, cũng thanh tịnh.
Biến hóa vi diệu hôm nay của cô, cũng chỉ là vì muốn rời đi mà tạo ra thôi.
Mấy người nghe xong lời này, đầu tiên là giật mình.
Nhưng nhìn vẻ mặt không sao cả của anh, lời đến miệng cũng nói không nên lời.
Lúc này, an ủi gì cũng vô ích.
Vì thế mấy người xấu hổ nói: "Vậy chúng em về trước.”
“Em cũng đi đây, cửa sổ nhà em không biết bị thằng nhóc nào đâm thủng, em còn phải về làm lại một chút, đỡ phải ngủ đông lạnh bị cảm.”
Tay Lý Tịch hút thuốc hơi dừng, nghĩ đến cửa sổ phòng Lục Hạ bị cô làm hư, buổi tối ngủ hẳn là rất lạnh.
Anh vô thức mở miệng: "Có báo dư thừa không?”
Nói xong, còn không đợi đối phương phản ứng, lập tức lại nói: "Quên đi, các cậu trở về đi.”
Mấy người không hiểu ra sao rời đi.
Sáng sớm, Lý Tịch bị một trận gió thổi tỉnh.
Anh đi ra cửa, tuyết bên ngoài thế mà đã có cao tới đầu gối người.
Tối qua có một trận tuyết lớn.
Lý Tịch thay đổi sắc mặt, tuyết lớn như vậy, nhất định là phong tỏa đường.
Cô cũng đừng xảy ra chuyện gì.
Vợ chạy anh có thể chấp nhận.
Nhưng anh không thể chấp nhận làm góa vợ.
Lý Tịch không có cách nào, đành phải giữ lại.
Bạn bè thân thích gần đó cũng rất tức giận, nói là chuyện này không thể cứ như vậy quên đi.
So với Lục Linh San, điều kiện của Lục Hạ tốt hơn, lại tốt nghiệp trung học phổ thông, dáng dấp cũng xinh đẹp, anh cũng không thiệt thòi.
Vì thế Lý Tịch cũng lười quản cô.
Mọi người còn khuyên anh không nên đưa tiền cho Lục Hạ, nói là sợ cô chạy mất.
Nhưng Lý Tịch nghĩ, cô thay vì muốn chết không muốn sống như vậy, còn không bằng chạy nhanh đi.
Ban đầu còn tưởng rằng cô là bị buộc bất đắc dĩ mới không thể không ở lại.
Hiện tại xem ra, hóa ra là không có tiền.
Ánh mắt Lý Tịch hơi trào phúng: "Cô muốn bao nhiêu?”
Lục Hạ không ngờ anh lại dễ nói như vậy, nói: "Anh xem là được.”
Chủ yếu là cô cũng không hiểu giá cả của thời đại này lắm.
Tất nhiên không tiện mở miệng.
Lý Tịch không nói nữa, anh ăn hai ba miếng cơm trong bát xong, cất hộp cơm, đứng dậy ra cửa.
Chỉ chốc lát sau, anh đi tới, ném một nắm tiền cho cô, ngữ khí lạnh lùng dị thường, "Tôi biết cô gả cho tôi là bị người nhà bức ép, tôi không trách cô. Nhưng muốn đi thì đi xa một chút, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa.”
Lục Hạ: "Hả?”
Lý Tịch không đợi cô nói chuyện, liền xoay người bước nhanh rời đi.
Lục Hạ bị nói tới vẻ mặt mơ hồ, cô nói muốn đi lúc nào.
Thật là, mùa đông này, cô đi đâu chứ.
Nông thôn thập niên 80, ngay cả xe cũng không bắt được, muốn đi trấn trên cũng phải đi hơn mười dặm đường, dựa theo điều kiện nguyên thân, không đi ra thôn này đã chết cóng.
Lục Hạ thở dài, chậm rãi chịu đựng vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô mở nắm tiền kia ra đếm, tròn mười tờ đại đoàn kết.
Một trăm đồng, hai ba tháng tiền lương của người bình thường.
Khoan hãy nói, anh cũng rất cam lòng.
Vợ muốn chạy anh đưa tiền.
Thế giới này lấy đâu ra nam oán chủng lớn như vậy?
Cô nhất thời cũng không phân biệt được người đàn ông này là quá lương thiện hay là quá ngốc.
……
Bãi than, trong gió lạnh, trong lều bị thổi vù vù rung động, bóng đèn sáng trưng.
Mấy người đàn ông khoanh chân đang uống rượu đánh bài.
Rèm vừa dày vừa nặng bị người vén lên, Lý Tịch người đầy gió tuyết đi vào.
Ngửi mùi, anh nhíu mày, giọng nói nặng nề lạnh lùng: "Không phải bảo các người không nên uống rượu ở chỗ này sao?"
Mấy người cũng không nghĩ tới đột nhiên anh sẽ đến, bị dọa nhảy dựng, "Anh Tịch, sao anh lại tới đây, không phải đưa cơm cho chị dâu sao, lại cãi nhau?”
Lý Tịch không nói gì, đi tới một bên ngồi xuống, có người vội đưa cho anh một điếu thuốc.
Anh đưa tay nhận lấy, châm lửa, hít sâu một hơi.
Khói thuốc dường như xua tan cái lạnh trên người.
Lệ khí trên mặt lại càng sâu, "Hôm nay tôi gác đêm, các cậu trở về đi.”
“A? Mặc kệ chị dâu không sao chứ.”
Bọn họ đều nghe nói, từ khi Lục Hạ gả tới đây, cả ngày khóc lóc không thôi.
Giống như anh Tịch ngược đãi cô vậy.
Mọi người nhìn tôi, tôi nhìn anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chợt nghe Lý Tịch thản nhiên nói, "Chạy, không cần để ý.”
Trong lòng anh ngược lại thấy thoải mái.
Thật ra từ lúc cô vào cửa, mỗi ngày anh đều thấy phiền phức.
Người đi rồi, cũng thanh tịnh.
Biến hóa vi diệu hôm nay của cô, cũng chỉ là vì muốn rời đi mà tạo ra thôi.
Mấy người nghe xong lời này, đầu tiên là giật mình.
Nhưng nhìn vẻ mặt không sao cả của anh, lời đến miệng cũng nói không nên lời.
Lúc này, an ủi gì cũng vô ích.
Vì thế mấy người xấu hổ nói: "Vậy chúng em về trước.”
“Em cũng đi đây, cửa sổ nhà em không biết bị thằng nhóc nào đâm thủng, em còn phải về làm lại một chút, đỡ phải ngủ đông lạnh bị cảm.”
Tay Lý Tịch hút thuốc hơi dừng, nghĩ đến cửa sổ phòng Lục Hạ bị cô làm hư, buổi tối ngủ hẳn là rất lạnh.
Anh vô thức mở miệng: "Có báo dư thừa không?”
Nói xong, còn không đợi đối phương phản ứng, lập tức lại nói: "Quên đi, các cậu trở về đi.”
Mấy người không hiểu ra sao rời đi.
Sáng sớm, Lý Tịch bị một trận gió thổi tỉnh.
Anh đi ra cửa, tuyết bên ngoài thế mà đã có cao tới đầu gối người.
Tối qua có một trận tuyết lớn.
Lý Tịch thay đổi sắc mặt, tuyết lớn như vậy, nhất định là phong tỏa đường.
Cô cũng đừng xảy ra chuyện gì.
Vợ chạy anh có thể chấp nhận.
Nhưng anh không thể chấp nhận làm góa vợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro