Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Cô Sẽ Mềm Lòng
Hoắc Bắc Sơn
2024-11-07 20:05:13
Hiển nhiên, bởi vì lúc trước nguyên chủ ghét bỏ anh, khiến người đàn ông này cũng cải thiện một ít. Không cần cô mở miệng.
Đang ăn cơm, Lục Hạ thuận tiện kể chuyện công việc cho anh nghe.
“Chủ nhiệm Vương bên kia đồng ý rồi, nói tôi khai giảng trực tiếp đi dạy là được.”
Cô nói xong, còn rất đắc ý liếc anh một cái, một bộ dàng như nói đúng không, tôi không lừa anh đúng chứ.
Lý Tịch bị cô nhìn không biết nói gì.
Trẻ con.
Ăn cơm xong, Lục Hạ vào bếp nấu nước chuẩn bị rửa chén.
Lý Tịch cũng đi vào, nhìn bàn tay của cô rất bất tiện, không quá kiên nhẫn nói: "Cô đi ra ngoài, tôi rửa.”
Tay đã bị thương còn làm bộ làm tịch cho ai xem.
Chẳng lẽ còn tưởng rằng anh sẽ áy náy sao.
Cũng không phải anh làm cô ngã.
Lục Hạ bĩu môi, nói thầm một tiếng: "Nói chuyện đàng hoàng thì sẽ thế nào." Sau đó cũng không khách khí đi ra ngoài.
Vừa mới vào phòng, ồ một tiếng.
Trên bàn trang điểm cô thu dọn chỉnh tề có thêm một bình nhỏ và một phong thư.
Cầm lên nhìn, làm cho cô giật nảy mình.
Phong thư này, lại là viết cho cô.
Người gửi thư là Lý Kiện Nam.
Đại khái chính là giống như trước kia chia sẻ tình huống của anh ta ở trong thành cùng với một ít câu tình ý miên man, làm cho người ta nhìn mà nổi da gà.
Cô không thích nam chính, có lẽ ở trong mắt người khác, anh ta cũng không làm sai gì, dù sao cùng nữ chính ở cùng một chỗ cũng vào sau khi cô qua đời.
Nhưng anh ta không nên vừa không quên được người cũ này, lại dây dưa không rõ với nữ chính, loại đàn ông này khiến Lục Hạ chán ghét nhất.
Lúc này nhìn anh ta viết thư, tất nhiên cũng không có hảo cảm.
Trong tiểu thuyết lúc này anh ta đã cùng nữ chủ quen biết một thời gian, hơn nữa không tự giác bị nữ chủ hấp dẫn, hai người đã có hảo cảm lẫn nhau, ánh trăng sáng qua đời, đối với anh ya mà nói chỉ là ngòi nổ để hai người ở cùng một chỗ mà thôi.
Nghĩ đến một tình tiết khác chính là, nam chính trở lại nông thôn, vị hôn thê đã qua đời, anh ta ôm nữ chính khóc tang một buổi tối cho cô...
Lục Hạ:...... Cảm ơn hai vị.
Chỉ là phong thư này, ai đưa tới?
Lục Hạ chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhớ tới thái độ thay đổi giữa trưa của Lý Tịch cùng với lá thư trên tay anh...
Cho nên, lúc ấy anh nổi giận, là bởi vì phong thư này sao?
Vợ cũng đã kết hôn, thế mà còn chưa nói rõ tình huống với tình nhân cũ, còn bí mật viết thư lui tới, nội dung trong thư còn mập mờ như thế, dù Lý Tịch là một người mù chữ xem không hiểu, nhưng anh cũng đại khái có thể đoán được mình bị cắm sừng.
Cho nên mới tức giận như vậy sao?
Tim Lục Hạ đập thình thịch.
Anh thật sự là hảo hán, chuyện này cũng có thể nhịn.
Trong lòng Lục Hạ bất giác chột dạ, tuy rằng cô không thích Lý Kiện Nam, nhưng thư là viết cho mình.
Người đàn ông không động thủ đã đủ nhẫn nhịn với cô lắm rồi.
Cô lại cầm lấy chai bên cạnh, không phải thạch tín hay thuốc trừ sâu, để cô tự sát tạ tội đấy chứ?
Ánh mắt hoài nghi rơi xuống trên bình, đã thấy mặt trên viết mấy chữ không nổi bật lắm "Cao trị thương".
Lục Hạ hơi sửng sốt, nhìn về phía phòng bếp, lại nhìn một cái.
Không biết tại sao, tâm tình có hơi phức tạp.
Người đàn ông này, có cần trong nóng ngoài lạnh như vậy không.
Cô sẽ mềm lòng.
…
Đang ăn cơm, Lục Hạ thuận tiện kể chuyện công việc cho anh nghe.
“Chủ nhiệm Vương bên kia đồng ý rồi, nói tôi khai giảng trực tiếp đi dạy là được.”
Cô nói xong, còn rất đắc ý liếc anh một cái, một bộ dàng như nói đúng không, tôi không lừa anh đúng chứ.
Lý Tịch bị cô nhìn không biết nói gì.
Trẻ con.
Ăn cơm xong, Lục Hạ vào bếp nấu nước chuẩn bị rửa chén.
Lý Tịch cũng đi vào, nhìn bàn tay của cô rất bất tiện, không quá kiên nhẫn nói: "Cô đi ra ngoài, tôi rửa.”
Tay đã bị thương còn làm bộ làm tịch cho ai xem.
Chẳng lẽ còn tưởng rằng anh sẽ áy náy sao.
Cũng không phải anh làm cô ngã.
Lục Hạ bĩu môi, nói thầm một tiếng: "Nói chuyện đàng hoàng thì sẽ thế nào." Sau đó cũng không khách khí đi ra ngoài.
Vừa mới vào phòng, ồ một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên bàn trang điểm cô thu dọn chỉnh tề có thêm một bình nhỏ và một phong thư.
Cầm lên nhìn, làm cho cô giật nảy mình.
Phong thư này, lại là viết cho cô.
Người gửi thư là Lý Kiện Nam.
Đại khái chính là giống như trước kia chia sẻ tình huống của anh ta ở trong thành cùng với một ít câu tình ý miên man, làm cho người ta nhìn mà nổi da gà.
Cô không thích nam chính, có lẽ ở trong mắt người khác, anh ta cũng không làm sai gì, dù sao cùng nữ chính ở cùng một chỗ cũng vào sau khi cô qua đời.
Nhưng anh ta không nên vừa không quên được người cũ này, lại dây dưa không rõ với nữ chính, loại đàn ông này khiến Lục Hạ chán ghét nhất.
Lúc này nhìn anh ta viết thư, tất nhiên cũng không có hảo cảm.
Trong tiểu thuyết lúc này anh ta đã cùng nữ chủ quen biết một thời gian, hơn nữa không tự giác bị nữ chủ hấp dẫn, hai người đã có hảo cảm lẫn nhau, ánh trăng sáng qua đời, đối với anh ya mà nói chỉ là ngòi nổ để hai người ở cùng một chỗ mà thôi.
Nghĩ đến một tình tiết khác chính là, nam chính trở lại nông thôn, vị hôn thê đã qua đời, anh ta ôm nữ chính khóc tang một buổi tối cho cô...
Lục Hạ:...... Cảm ơn hai vị.
Chỉ là phong thư này, ai đưa tới?
Lục Hạ chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhớ tới thái độ thay đổi giữa trưa của Lý Tịch cùng với lá thư trên tay anh...
Cho nên, lúc ấy anh nổi giận, là bởi vì phong thư này sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vợ cũng đã kết hôn, thế mà còn chưa nói rõ tình huống với tình nhân cũ, còn bí mật viết thư lui tới, nội dung trong thư còn mập mờ như thế, dù Lý Tịch là một người mù chữ xem không hiểu, nhưng anh cũng đại khái có thể đoán được mình bị cắm sừng.
Cho nên mới tức giận như vậy sao?
Tim Lục Hạ đập thình thịch.
Anh thật sự là hảo hán, chuyện này cũng có thể nhịn.
Trong lòng Lục Hạ bất giác chột dạ, tuy rằng cô không thích Lý Kiện Nam, nhưng thư là viết cho mình.
Người đàn ông không động thủ đã đủ nhẫn nhịn với cô lắm rồi.
Cô lại cầm lấy chai bên cạnh, không phải thạch tín hay thuốc trừ sâu, để cô tự sát tạ tội đấy chứ?
Ánh mắt hoài nghi rơi xuống trên bình, đã thấy mặt trên viết mấy chữ không nổi bật lắm "Cao trị thương".
Lục Hạ hơi sửng sốt, nhìn về phía phòng bếp, lại nhìn một cái.
Không biết tại sao, tâm tình có hơi phức tạp.
Người đàn ông này, có cần trong nóng ngoài lạnh như vậy không.
Cô sẽ mềm lòng.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro