Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Kết Hôn Còn Chi...
Hoắc Bắc Sơn
2024-11-07 20:05:13
Tuy rằng không thích tính khí hùng hổ dọa người của cô, nhưng lúc ấy Lục Hạ nói cũng không phải không có đạo lý, hơn nữa Lý Tịch lại giúp cô nói chuyện, mọi người khó tránh khỏi cũng nhìn cao Lục Hạ hơn vài lần.
Đều muốn có quan hệ tốt.
Vừa mới nghe Lục Linh San nói như vậy, còn tưởng rằng quan hệ của hai người không tốt như mặt ngoài.
Nhưng hiện tại nhìn trạng thái này của con người, cũng không giống như là quá kém.
Mọi người đương nhiên là muốn nịnh bợ.
Lý Tịch bây giờ là quản lý bãi than, Lục Hạ là vợ anh, có quan hệ tốt với cô mới đúng.
Đoàn người cười chào hỏi Lục Hạ, Lục Linh San bị bỏ qua phía sau mặt tái mét, cô ta nắm chặt cái rổ trong tay mình, ngay cả có người nhắc mình cũng không nghe thấy.
“Tiểu Hạ, còn sớm thế.”
“Vừa rồi Linh San còn nói cô và Tiểu Tịch cãi nhau, chúng tôi còn rất lo lắng.”
“Ồ, cãi nhau?” Lục Hạ nhướng mày nhìn về phía Lục Linh San.
Lục Linh San lúc này mới phục hồi tinh thần lại, thấy tất cả mọi người đang nhìn cô ta, ngượng ngùng cười nói: "Hôm qua có người bảo em đưa thư cho anh rể, sau khi em đưa cho anh ấy mới phát hiện phong thư kia là của người đàn ông khác viết cho chị. Em thấy sắc mặt anh ấy khó coi, lại thấy chị đưa cơm cho anh rể, bị anh ấy làm rơi đầy đất, em còn tưởng rằng hai người cãi nhau, chẳng lẽ không cãi nhau sao?" Cô ta ra vẻ tò mò.
Lục Hạ bất đắc dĩ nói: "Đúng là có chút mâu thuẫn, tối hôm qua quấn lấy tôi cả đêm, làm hại tôi ngủ không ngon.”
Ngoài miệng nói là ngủ không ngon, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn kia rất hồng nhuận.
“Cả đêm?” Có người bị kinh rớt cằm, "Cô cũng chịu được?”
Lục Hạ bất đắc dĩ nói: "Đàn ông nổi giận mà, nghe không lọt, biết tôi rất được hoan nghênh, khiến anh ấy nóng nảy.”
Mọi người nghe xong, vừa hâm mộ vừa bội phục.
Nhưng cũng có người hoài nghi nói: "Sao tôi nghe nói hai người còn không ngủ chung phòng?"
"Đúng vậy, lúc trước em đi ngang qua cửa nhà chị, nhìn thấy anh rể từ một cái phòng khác đi ra, em còn tưởng rằng hai người cãi nhau đấy?"
Lục Hạ bất đắc dĩ nói: "Đó còn không phải là tiết chế anh ấy không hiểu chuyện, cả ngày quấn quít lấy tôi, tôi phiền, liền đuổi anh sang phòng khác ngủ.”
Cô có hơi ngượng ngùng, "Ai, nói thì em cũng không hiểu, dù sao em còn chưa kết hôn, chờ em kết hôn thì sẽ biết.”
Tiếng nói vừa dứt, chung quanh lại vang lên tiếng thổn thức.
“Ôi, cô thật sự là đang ở trong phúc mà không biết phúc.”
“Cô nói cho tôi biết, Lý Tịch nhà cô có phải ăn cái gì hay không?”
“Chồng tôi bằng tuổi anh ấy, cũng chỉ mới mười phút thôi.”
Mọi người đỏ mắt nhìn Lục Hạ học hỏi kinh nghiệm.
Đều đã kết hôn, tất nhiên cũng không quá kiêng dè mấy thứ này.
Phụ nữ đã kết hôn mở miệng rất mặn, đây dù là ngăn cũng không ngăn được.
“Thôi đi.” Thanh âm chung quanh cực kỳ hâm mộ, thanh âm Lục Linh San có vẻ cực kì chua chát.
“Làm sao vậy Linh San, có phải dọa em không?”
Vẻ mặt Lục Hạ dịu dàng cười hỏi.
“A, chị cũng đừng khoe khoảng nữa, ai không biết chị gả vào cửa liền cả ngày muốn chết muốn sống, ngay cả phòng cũng không cho anh rể vào.” Vẻ mặt Lục Linh San trào phúng nhìn Lục Hạ.
Người khác tin, cô ta lại không phải kẻ ngốc, trong lòng Lục Hạ tràn đầy đều là Lý Kiện Nam, lại bởi vì cô là học sinh trung học phổ thông, tâm cao khí ngạo, làm sao có thể tiếp nhận được Lý Tịch luôn đầy bụi than, tính cách nóng nảy này.
Chứ đừng nói là ngủ chung một chỗ.
Kiếp trước nghe người ta nói cô đến chết cũng thủ thân như ngọc vì Lý Kiện Nam, vì thế Lý Kiện Nam cực kì áy náy với cô.
Lục Hạ còn muốn giả bộ trước mặt cô ta, hù dọa được ai?
Mọi người nhìn hai chị em, cũng không biết nên tin ai.
Trong khoảng thời gian ngắn cũng hoài nghi nhìn về phía Lục Hạ, sẽ không thật sự là khoác lác chứ.
Mệt các cô vừa rồi còn muốn học hỏi kinh nghiệm từ cô.
Đều muốn có quan hệ tốt.
Vừa mới nghe Lục Linh San nói như vậy, còn tưởng rằng quan hệ của hai người không tốt như mặt ngoài.
Nhưng hiện tại nhìn trạng thái này của con người, cũng không giống như là quá kém.
Mọi người đương nhiên là muốn nịnh bợ.
Lý Tịch bây giờ là quản lý bãi than, Lục Hạ là vợ anh, có quan hệ tốt với cô mới đúng.
Đoàn người cười chào hỏi Lục Hạ, Lục Linh San bị bỏ qua phía sau mặt tái mét, cô ta nắm chặt cái rổ trong tay mình, ngay cả có người nhắc mình cũng không nghe thấy.
“Tiểu Hạ, còn sớm thế.”
“Vừa rồi Linh San còn nói cô và Tiểu Tịch cãi nhau, chúng tôi còn rất lo lắng.”
“Ồ, cãi nhau?” Lục Hạ nhướng mày nhìn về phía Lục Linh San.
Lục Linh San lúc này mới phục hồi tinh thần lại, thấy tất cả mọi người đang nhìn cô ta, ngượng ngùng cười nói: "Hôm qua có người bảo em đưa thư cho anh rể, sau khi em đưa cho anh ấy mới phát hiện phong thư kia là của người đàn ông khác viết cho chị. Em thấy sắc mặt anh ấy khó coi, lại thấy chị đưa cơm cho anh rể, bị anh ấy làm rơi đầy đất, em còn tưởng rằng hai người cãi nhau, chẳng lẽ không cãi nhau sao?" Cô ta ra vẻ tò mò.
Lục Hạ bất đắc dĩ nói: "Đúng là có chút mâu thuẫn, tối hôm qua quấn lấy tôi cả đêm, làm hại tôi ngủ không ngon.”
Ngoài miệng nói là ngủ không ngon, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn kia rất hồng nhuận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cả đêm?” Có người bị kinh rớt cằm, "Cô cũng chịu được?”
Lục Hạ bất đắc dĩ nói: "Đàn ông nổi giận mà, nghe không lọt, biết tôi rất được hoan nghênh, khiến anh ấy nóng nảy.”
Mọi người nghe xong, vừa hâm mộ vừa bội phục.
Nhưng cũng có người hoài nghi nói: "Sao tôi nghe nói hai người còn không ngủ chung phòng?"
"Đúng vậy, lúc trước em đi ngang qua cửa nhà chị, nhìn thấy anh rể từ một cái phòng khác đi ra, em còn tưởng rằng hai người cãi nhau đấy?"
Lục Hạ bất đắc dĩ nói: "Đó còn không phải là tiết chế anh ấy không hiểu chuyện, cả ngày quấn quít lấy tôi, tôi phiền, liền đuổi anh sang phòng khác ngủ.”
Cô có hơi ngượng ngùng, "Ai, nói thì em cũng không hiểu, dù sao em còn chưa kết hôn, chờ em kết hôn thì sẽ biết.”
Tiếng nói vừa dứt, chung quanh lại vang lên tiếng thổn thức.
“Ôi, cô thật sự là đang ở trong phúc mà không biết phúc.”
“Cô nói cho tôi biết, Lý Tịch nhà cô có phải ăn cái gì hay không?”
“Chồng tôi bằng tuổi anh ấy, cũng chỉ mới mười phút thôi.”
Mọi người đỏ mắt nhìn Lục Hạ học hỏi kinh nghiệm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đều đã kết hôn, tất nhiên cũng không quá kiêng dè mấy thứ này.
Phụ nữ đã kết hôn mở miệng rất mặn, đây dù là ngăn cũng không ngăn được.
“Thôi đi.” Thanh âm chung quanh cực kỳ hâm mộ, thanh âm Lục Linh San có vẻ cực kì chua chát.
“Làm sao vậy Linh San, có phải dọa em không?”
Vẻ mặt Lục Hạ dịu dàng cười hỏi.
“A, chị cũng đừng khoe khoảng nữa, ai không biết chị gả vào cửa liền cả ngày muốn chết muốn sống, ngay cả phòng cũng không cho anh rể vào.” Vẻ mặt Lục Linh San trào phúng nhìn Lục Hạ.
Người khác tin, cô ta lại không phải kẻ ngốc, trong lòng Lục Hạ tràn đầy đều là Lý Kiện Nam, lại bởi vì cô là học sinh trung học phổ thông, tâm cao khí ngạo, làm sao có thể tiếp nhận được Lý Tịch luôn đầy bụi than, tính cách nóng nảy này.
Chứ đừng nói là ngủ chung một chỗ.
Kiếp trước nghe người ta nói cô đến chết cũng thủ thân như ngọc vì Lý Kiện Nam, vì thế Lý Kiện Nam cực kì áy náy với cô.
Lục Hạ còn muốn giả bộ trước mặt cô ta, hù dọa được ai?
Mọi người nhìn hai chị em, cũng không biết nên tin ai.
Trong khoảng thời gian ngắn cũng hoài nghi nhìn về phía Lục Hạ, sẽ không thật sự là khoác lác chứ.
Mệt các cô vừa rồi còn muốn học hỏi kinh nghiệm từ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro