Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Không Sao, Tôi Thích Lớn Tuổi
Hoắc Bắc Sơn
2024-11-07 20:05:13
Thật ra cô cũng không phải thật sự thích Lý Kiện Nam hay thế nào, chỉ là không muốn phiền toái, dù sao người trong nhà cũng sẽ gả cô ra ngoài, thay vì cả ngày bị bức hôn, không bằng đồng ý Lý Kiện Nam sau đó ở nhà an tâm dưỡng lão chờ anh ta trở về là được.
Mặc dù chỉ là tưởng tượng tốt đẹp.
Bởi vì giấc mộng này, cô tất nhiên sẽ không có khả năng lại đồng ý lời cầu hôn của tên nam cặn bã kia nữa.
Mà anh cả Lý Tịch của anh ta, qua đời sớm để lại tài sản, ngày thường đi làm cũng không về nhà.
Tình huống trong nhà càng có thể nói là cha đã qua đời, mẹ chạy trốn, em trai đi học chỉ anh ở nhà.
Cô không cần chăm sóc cả nhà vui chơi giải trí.
Một người ăn no cả nhà không đói.
Hai năm sau khi anh qua đời, con có thể thừa kế một đống tài sản.
Lục Hạ thiếu chút nữa không nhịn được bật cười.
Vì thế cô sảng khoái đồng ý: "Được rồi, ngày mai con sẽ từ chối Lý Kiện Nam.”
Không nghĩ tới cô đồng ý lưu loát như vậy, hai vợ chồng còn có hơi không kịp phản ứng.
Lục Hạ từ nhỏ chính là như vậy, gì cũng không tranh không đoạt, bọn họ nói cái gì làm cái đó.
Tuy rằng rất lười, nhưng rất nghe lời, cho tới bây giờ cũng không có tính công kích gì.
Cho nên cho dù là gia đình tái hôn, cũng chưa từng xảy ra chuyện gì không tốt.
Nghĩ đến đây, hai người khó tránh khỏi áy náy trong lòng.
Sáng sớm hôm sau, Lý Kiện Nam đã tới.
“Linh San không sao chứ, sắc mặt sao lại kém như vậy?" Vừa vào cửa đã đụng phải Lục Linh San, anh ta sửng sốt một lát, nghĩ đến chuyện hôm qua, vội hỏi.
“Anh Kiến Nam, em không sao.” Sắc mặt Lục Linh San còn hơi tái nhợt, hôm nay cô ta cố ý thay chiếc váy trắng gạo, cả người có vẻ yếu đuối.
Làm cho người ta không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.
“Chị em có nhà không?" Lý Kiện Nam thu hồi ánh mắt, vội vàng nhìn phía sau cô ta.
Trong mắt hiển nhiên chứa theo kích động chờ mong.
Đáy mắt Lục Linh San hiện lên vẻ mất mát, "Còn chưa rời giường, em đi gọi chị ấy.”
“Không sao, để cô ấy ngủ thêm một lát, anh không vội, là anh tới quá sớm." Lý Kiện Nam nói xong, lại có hơi buồn cười, "Con heo lười này, cả ngày ngủ nướng.”
Lục Linh San rũ mắt, "Dù sao cũng nghỉ rồi, chị Hạ hận không thể bù lại giấc ngủ trước kia đi học.”
Hai người nói cười, Lục Linh San gọi bọn họ vào nhà, thêm trà rót nước, chăm sóc cẩn thận.
Lục Hạ vừa tới, Lý Kiện Nam liền đi về phía Lục Hạ, "Hạ Hạ, em dậy rồi, chuyện ngày hôm qua, em suy nghĩ thế nào rồi.”
Lúc trước anh ta đã nói chuyện này với Lục Hạ, nhưng cô không lập tức đáp lại, chỉ nói mình sẽ suy nghĩ lại.
Lý Kiện Nam cho rằng Lục Hạ lo lắng cha mẹ không đồng ý, cho nên mới cố ý mời bà mối tới nói chuyện.
Nhưng hôm qua Lục Linh San bỗng nhiên té xỉu, cầu hôn bị cắt đứt, hôm nay đành phải lại đến một lần.
Lục Hạ ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua Lục Linh San: "Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi không đồng ý.”
Lý Kiện Nam hơi giật mình, cho là mình nghe lầm, chờ phản ứng lại, biểu tình anh ta lập tức biến đổi, không thể tin hỏi, "Vì sao?"
Lục Hạ nghiêng đầu: "Vì sao? Không rõ sao? Chính anh còn cần người khác nuôi, dựa vào cái gì tôi lại kết hôn với anh.”
“Cho dù tôi thật sự muốn kết hôn, tôi cũng phải tìm người nuôi nổi tôi.”
Lúc này, tiếng bước chân vững vàng vang lên, một người đàn ông thân hình cao lớn từ bên ngoài đi vào, hắt xuống bóng tối rất lớn ở trong phòng.
Lục Hạ hơi dừng, bổ sung một câu: "Ví dụ như anh ấy.”
Bước chân người đàn ông dừng lại.
Đôi mắt đen nhìn về phía đoàn người.
Đã thấy thiếu nữ xinh đẹp đứng ở phía trước, ngón tay trắng mịn, đang chỉ hướng anh.
Đồng thời, bà mối và Lý Kiện Nam đều nhìn về phía anh.
Người tới là anh cả của Lý Kiện Nam: Lý Tịch.
29 tuổi chưa kết hôn chưa có con
Mặc dù chỉ là tưởng tượng tốt đẹp.
Bởi vì giấc mộng này, cô tất nhiên sẽ không có khả năng lại đồng ý lời cầu hôn của tên nam cặn bã kia nữa.
Mà anh cả Lý Tịch của anh ta, qua đời sớm để lại tài sản, ngày thường đi làm cũng không về nhà.
Tình huống trong nhà càng có thể nói là cha đã qua đời, mẹ chạy trốn, em trai đi học chỉ anh ở nhà.
Cô không cần chăm sóc cả nhà vui chơi giải trí.
Một người ăn no cả nhà không đói.
Hai năm sau khi anh qua đời, con có thể thừa kế một đống tài sản.
Lục Hạ thiếu chút nữa không nhịn được bật cười.
Vì thế cô sảng khoái đồng ý: "Được rồi, ngày mai con sẽ từ chối Lý Kiện Nam.”
Không nghĩ tới cô đồng ý lưu loát như vậy, hai vợ chồng còn có hơi không kịp phản ứng.
Lục Hạ từ nhỏ chính là như vậy, gì cũng không tranh không đoạt, bọn họ nói cái gì làm cái đó.
Tuy rằng rất lười, nhưng rất nghe lời, cho tới bây giờ cũng không có tính công kích gì.
Cho nên cho dù là gia đình tái hôn, cũng chưa từng xảy ra chuyện gì không tốt.
Nghĩ đến đây, hai người khó tránh khỏi áy náy trong lòng.
Sáng sớm hôm sau, Lý Kiện Nam đã tới.
“Linh San không sao chứ, sắc mặt sao lại kém như vậy?" Vừa vào cửa đã đụng phải Lục Linh San, anh ta sửng sốt một lát, nghĩ đến chuyện hôm qua, vội hỏi.
“Anh Kiến Nam, em không sao.” Sắc mặt Lục Linh San còn hơi tái nhợt, hôm nay cô ta cố ý thay chiếc váy trắng gạo, cả người có vẻ yếu đuối.
Làm cho người ta không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.
“Chị em có nhà không?" Lý Kiện Nam thu hồi ánh mắt, vội vàng nhìn phía sau cô ta.
Trong mắt hiển nhiên chứa theo kích động chờ mong.
Đáy mắt Lục Linh San hiện lên vẻ mất mát, "Còn chưa rời giường, em đi gọi chị ấy.”
“Không sao, để cô ấy ngủ thêm một lát, anh không vội, là anh tới quá sớm." Lý Kiện Nam nói xong, lại có hơi buồn cười, "Con heo lười này, cả ngày ngủ nướng.”
Lục Linh San rũ mắt, "Dù sao cũng nghỉ rồi, chị Hạ hận không thể bù lại giấc ngủ trước kia đi học.”
Hai người nói cười, Lục Linh San gọi bọn họ vào nhà, thêm trà rót nước, chăm sóc cẩn thận.
Lục Hạ vừa tới, Lý Kiện Nam liền đi về phía Lục Hạ, "Hạ Hạ, em dậy rồi, chuyện ngày hôm qua, em suy nghĩ thế nào rồi.”
Lúc trước anh ta đã nói chuyện này với Lục Hạ, nhưng cô không lập tức đáp lại, chỉ nói mình sẽ suy nghĩ lại.
Lý Kiện Nam cho rằng Lục Hạ lo lắng cha mẹ không đồng ý, cho nên mới cố ý mời bà mối tới nói chuyện.
Nhưng hôm qua Lục Linh San bỗng nhiên té xỉu, cầu hôn bị cắt đứt, hôm nay đành phải lại đến một lần.
Lục Hạ ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua Lục Linh San: "Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi không đồng ý.”
Lý Kiện Nam hơi giật mình, cho là mình nghe lầm, chờ phản ứng lại, biểu tình anh ta lập tức biến đổi, không thể tin hỏi, "Vì sao?"
Lục Hạ nghiêng đầu: "Vì sao? Không rõ sao? Chính anh còn cần người khác nuôi, dựa vào cái gì tôi lại kết hôn với anh.”
“Cho dù tôi thật sự muốn kết hôn, tôi cũng phải tìm người nuôi nổi tôi.”
Lúc này, tiếng bước chân vững vàng vang lên, một người đàn ông thân hình cao lớn từ bên ngoài đi vào, hắt xuống bóng tối rất lớn ở trong phòng.
Lục Hạ hơi dừng, bổ sung một câu: "Ví dụ như anh ấy.”
Bước chân người đàn ông dừng lại.
Đôi mắt đen nhìn về phía đoàn người.
Đã thấy thiếu nữ xinh đẹp đứng ở phía trước, ngón tay trắng mịn, đang chỉ hướng anh.
Đồng thời, bà mối và Lý Kiện Nam đều nhìn về phía anh.
Người tới là anh cả của Lý Kiện Nam: Lý Tịch.
29 tuổi chưa kết hôn chưa có con
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro