Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Một Ngày Nào Đó...
Hoắc Bắc Sơn
2024-11-07 20:05:13
So sánh với nhau, tay cô có vẻ càng thêm trắng nõn, ngón cái nắm quần áo trắng nõn, đầu ngón tay còn lộ ra màu hồng nhạt, nắm ở trên áo khoác thô ráp kia có loại mê người không nói nên lời.
Tầm mắt Lý Tịch bất giác dừng lại một giây, lập tức dời ánh mắt đi, đưa tay nhận lấy áo khoác, "Tôi không yếu ớt như cô." Ngữ khí của anh tràn đầy lạnh lùng, mặt mày lộ ra không kiên nhẫn.
Anh hỏi: "Sao cô còn chưa đi?”
Mình đã không trở về hai ngày nay, tuyết cũng bắt đầu tan, không phải là thời cơ tốt nhất để rời đi sao?
Lục Hạ: "Cái gì?”
Lý Tịch càng thêm không kiên nhẫn, "Cô không muốn sống qua ngày với tôi, tiền cũng cho cô rồi, vì sao còn chưa đi?"
Lục Hạ không nghĩ tới anh thế mà còn đang rối rắm vấn đề này, khóe miệng co quắp.
Nhưng nghĩ đến hành vi và sự thay đổi của nguyên chủ, anh hoài nghi cũng là bình thường.
Trong tiểu thuyết miêu tả anh vốn là trời sinh tính đa nghi, đối với ai cũng sẽ không tin tưởng.
Lục Hạ tận lực không mang theo tính công kích: "Tôi không đi, tôi đã gả cho anh rồi, gả gà theo gà gả chó theo chó.”
Lý Tịch: "......”
Người phụ nữ trước mắt không hề có tính công kích, nhưng lại im lặng không lên tiếng chặn kín lời nói, lại thấy trên mặt cô cười nhẹ nhàng, mi tâm Lý Tịch gắt gao nhíu chặt cùng một chỗ, lạnh lùng nói, "Kiên nhẫn của tôi có hạn, cô muốn đi tốt nhất mau đi.”
Ánh mắt Lý Tịch thật sự là quá mức lạnh lùng bén nhọn.
Lục Hạ cũng có hơi bị thương, cô không tính là người gặp người thích, nhưng cũng chưa từng gặp thái độ như vậy.
Không nghĩ tới anh cả chết sớm có khả năng lại có thể kiếm tiền của nam chính ở trong truyện lại có tính cách như thế, người tuy rằng rất tốt, nhưng tính tình đúng là thối, căn bản là không nghe lọt lời của cô.
Lục Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông rời đi.
Cho anh kiêu ngạo như vậy, một ngày nào đó tôi nhất định tiêu hết tiền của anh, cho anh đẹp mắt.
……
Sáng sớm hôm sau, Lý Tịch và người đàn ông kia liền rời đi.
Lục Hạ tâm sự nặng nề.
Thái độ của Lý Tịch tối hôm qua, khiến cô cũng có một loại cảm giác rất khổ sở.
Xem như là mình nói không ly hôn, cũng không bảo đảm anh có thay đổi không.
Dù sao giữa hai người một không có tình cảm, hai không có con, cô quả thật không có bất kỳ át chủ bài nào.
Ngay từ đầu chỉ là muốn nhịn tới khi anh chết là tốt rồi, nhưng hiện tại xem ra khoản di sản này cũng không dễ kế thừa như vậy.
Trên thế giới này nhiều người có tiền như vậy, thêm một người có tiền như cô thì sao?
Mặc kệ như thế nào, Lục Hạ cảm thấy, mình không thể đè chết lợi thế ở trên người đàn ông.
Cô phải tìm một lối thoát khác.
Cô nhớ rõ, công việc mặc dù đã cho Lục Linh San, nhưng Lục Linh San rốt cuộc cũng chỉ là nữ phụ, hơn nữa cô ta cũng chỉ có bằng cấp trung học cơ sở, dạy cũng không tốt.
Tầm mắt Lý Tịch bất giác dừng lại một giây, lập tức dời ánh mắt đi, đưa tay nhận lấy áo khoác, "Tôi không yếu ớt như cô." Ngữ khí của anh tràn đầy lạnh lùng, mặt mày lộ ra không kiên nhẫn.
Anh hỏi: "Sao cô còn chưa đi?”
Mình đã không trở về hai ngày nay, tuyết cũng bắt đầu tan, không phải là thời cơ tốt nhất để rời đi sao?
Lục Hạ: "Cái gì?”
Lý Tịch càng thêm không kiên nhẫn, "Cô không muốn sống qua ngày với tôi, tiền cũng cho cô rồi, vì sao còn chưa đi?"
Lục Hạ không nghĩ tới anh thế mà còn đang rối rắm vấn đề này, khóe miệng co quắp.
Nhưng nghĩ đến hành vi và sự thay đổi của nguyên chủ, anh hoài nghi cũng là bình thường.
Trong tiểu thuyết miêu tả anh vốn là trời sinh tính đa nghi, đối với ai cũng sẽ không tin tưởng.
Lục Hạ tận lực không mang theo tính công kích: "Tôi không đi, tôi đã gả cho anh rồi, gả gà theo gà gả chó theo chó.”
Lý Tịch: "......”
Người phụ nữ trước mắt không hề có tính công kích, nhưng lại im lặng không lên tiếng chặn kín lời nói, lại thấy trên mặt cô cười nhẹ nhàng, mi tâm Lý Tịch gắt gao nhíu chặt cùng một chỗ, lạnh lùng nói, "Kiên nhẫn của tôi có hạn, cô muốn đi tốt nhất mau đi.”
Ánh mắt Lý Tịch thật sự là quá mức lạnh lùng bén nhọn.
Lục Hạ cũng có hơi bị thương, cô không tính là người gặp người thích, nhưng cũng chưa từng gặp thái độ như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không nghĩ tới anh cả chết sớm có khả năng lại có thể kiếm tiền của nam chính ở trong truyện lại có tính cách như thế, người tuy rằng rất tốt, nhưng tính tình đúng là thối, căn bản là không nghe lọt lời của cô.
Lục Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông rời đi.
Cho anh kiêu ngạo như vậy, một ngày nào đó tôi nhất định tiêu hết tiền của anh, cho anh đẹp mắt.
……
Sáng sớm hôm sau, Lý Tịch và người đàn ông kia liền rời đi.
Lục Hạ tâm sự nặng nề.
Thái độ của Lý Tịch tối hôm qua, khiến cô cũng có một loại cảm giác rất khổ sở.
Xem như là mình nói không ly hôn, cũng không bảo đảm anh có thay đổi không.
Dù sao giữa hai người một không có tình cảm, hai không có con, cô quả thật không có bất kỳ át chủ bài nào.
Ngay từ đầu chỉ là muốn nhịn tới khi anh chết là tốt rồi, nhưng hiện tại xem ra khoản di sản này cũng không dễ kế thừa như vậy.
Trên thế giới này nhiều người có tiền như vậy, thêm một người có tiền như cô thì sao?
Mặc kệ như thế nào, Lục Hạ cảm thấy, mình không thể đè chết lợi thế ở trên người đàn ông.
Cô phải tìm một lối thoát khác.
Cô nhớ rõ, công việc mặc dù đã cho Lục Linh San, nhưng Lục Linh San rốt cuộc cũng chỉ là nữ phụ, hơn nữa cô ta cũng chỉ có bằng cấp trung học cơ sở, dạy cũng không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro