Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Quá Khứ Của Lý...
Hoắc Bắc Sơn
2024-11-07 20:05:13
Trong lời nói của mọi người mang theo địch ý, tuy rằng người cùng thôn, quan hệ cũng không phải ai cũng tốt, nhưng Lục Hạ là người ngoài thôn.
Các cô nghe người ngoài thôn chướng mắt người thôn mình, còn là người đứng thứ hai bãi than bọn họ, tất nhiên trong lòng không thoải mái.
Bình thường đều mắng cô không biết tốt xấu.
Nhưng lúc này cũng không thể trực tiếp nói quá khó nghe.
Lục Hạ nhướng mày, có hơi đỏ mặt nói: "Không phải, chỉ là vì thân thể không thoải mái, cho nên mới không ra ngoài."
"Không... không thoải mái lắm?” Mọi người sửng sốt một lát, nhìn nhau, lại nhìn về phía Lục Hạ.
Thấy Lục Hạ đỏ mặt, trong nháy mắt như hiểu ra điều gì đó.
Mở to mắt, "Vậy cô khóc cũng là bởi vì......"
"Ai nha, cô có xấu hổ hay không......"
Lời còn chưa dứt đã bị người khác cắt ngang, ánh mắt mọi người nhìn Lục Hạ trở nên mập mờ. Tưởng là Lý Tịch quá cao minh, làm vợ đến phát khóc, cho nên mới gây ra sự kiện ô long này.
Khó trách Lục Hạ không muốn ra ngoài, đổi lại là các cô thì cũng ngại.
Đây đều là hiểu lầm mà.
Lục Hạ lớn lên xinh đẹp như vậy, khó trách trước kia Lý Tịch chưa từng về nhà lại cả ngày chạy về nhà, nghe nói còn đưa cơm cho cô.
Lúc trước mọi người cảm thấy cô quá kiêu, không phải là sinh hoạt vài năm ở trong thành sao, lại còn cần người đưa cơm.
Nhưng lúc này đều hiểu được, nên làm, nên làm.
Lục Hạ chớp chớp mắt, hình như các cô hiểu lầm thành chuyện gì ghê gớm.
Đoàn người trở nên nhiệt tình, vừa nói vừa cười với Lục Hạ.
Chỉ chốc lát sau, Lục Hạ liền dung nhập vào trong đám người này.
Mới biết được, các cô cũng là đi qua hỗ trợ nấu cơm.
Nghe nói hôm nay mời ăn cơm, quản thịt đến no, còn có thể dẫn theo người nhà.
Mọi người liền chủ động đi qua hỗ trợ.
Cũng tránh bị người ta nói trắng ra cọ một bữa thịt.
Lục Hạ nghe xong còn rất giật mình, thời đại này tư bản bỏ được như vậy sao?
Tương lai bắt được hận không thể hút cạn máu người.
Nhưng xưởng than của bọn họ lại không giống, đào núi mở đường, xây dựng trường tiểu học.
Tương lai ở sau lưng bọn họ đều là ông chủ châm chọc không phải thứ gì, ở chỗ này lại người người khen ngợi.
"Ông chủ cũng quá cam lòng, khó trách toàn bộ người trong thôn đều làm theo.” Lục Hạ cảm thán một câu.
"Còn không phải à, nhưng chuyện ngươi không biết, trước kia không phải như vậy."
Mọi người nhỏ giọng lại gần nói.
Lục Hạ tò mò đưa tai qua.
"Trước kia ông chủ từ nơi khác tới, người cũng không biết làm việc, mọi người cũng bài ngoại, vì tranh đoạt địa bàn, còn gây ra không ít chuyện. Chồng cô là nhóm đầu tiên gia nhập, lúc ấy anh ấy mới mười bảy mười tám tuổi, tuổi không lớn, nhưng là một người tàn nhẫn, ra sức làm việc. Nghe nói anh ấy còn cứu ông chủ một mạng, sau đó ông chủ vẫn luôn đề bạt anh ấy, sau khi anh ấy lên đầu, người trong thôn chúng ta đi theo càng ngày càng tốt."
"Hiện tại ông chủ đã lớn tuổi, nghe nói đã sớm vào thành hưởng phúc, ông ta làm không ít xưởng than đá, cơ bản đều là người của gia tộc mình quản. Duy chỉ có thôn Kim Sa chúng ta cho chồng cô quản, người ta coi anh ấy như nửa đứa con trai nuôi."
Cho nên mọi người cực kì tôn trọng Lý Tịch, cho nên mới bất mãn với Lục Hạ.
Lục Hạ nghe xong, trong lòng có chút kiêu ngạo.
Có thể là bởi vì nguyên nhân lão đại trâu bò như vậy ở ngay bên cạnh mình.
Khó trách sau khi anh gặp chuyện không may, có thể được chia nhiều tiền như vậy.
Thì ra là có nguyên nhân.
Đáng tiếc, người đàn ông già đáng thương này, điều kiện bản thân có thể nói là cha qua đời, mẹ chạy trốn, em trai lên đại học quan hệ không tốt với anh.
Các cô nghe người ngoài thôn chướng mắt người thôn mình, còn là người đứng thứ hai bãi than bọn họ, tất nhiên trong lòng không thoải mái.
Bình thường đều mắng cô không biết tốt xấu.
Nhưng lúc này cũng không thể trực tiếp nói quá khó nghe.
Lục Hạ nhướng mày, có hơi đỏ mặt nói: "Không phải, chỉ là vì thân thể không thoải mái, cho nên mới không ra ngoài."
"Không... không thoải mái lắm?” Mọi người sửng sốt một lát, nhìn nhau, lại nhìn về phía Lục Hạ.
Thấy Lục Hạ đỏ mặt, trong nháy mắt như hiểu ra điều gì đó.
Mở to mắt, "Vậy cô khóc cũng là bởi vì......"
"Ai nha, cô có xấu hổ hay không......"
Lời còn chưa dứt đã bị người khác cắt ngang, ánh mắt mọi người nhìn Lục Hạ trở nên mập mờ. Tưởng là Lý Tịch quá cao minh, làm vợ đến phát khóc, cho nên mới gây ra sự kiện ô long này.
Khó trách Lục Hạ không muốn ra ngoài, đổi lại là các cô thì cũng ngại.
Đây đều là hiểu lầm mà.
Lục Hạ lớn lên xinh đẹp như vậy, khó trách trước kia Lý Tịch chưa từng về nhà lại cả ngày chạy về nhà, nghe nói còn đưa cơm cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc trước mọi người cảm thấy cô quá kiêu, không phải là sinh hoạt vài năm ở trong thành sao, lại còn cần người đưa cơm.
Nhưng lúc này đều hiểu được, nên làm, nên làm.
Lục Hạ chớp chớp mắt, hình như các cô hiểu lầm thành chuyện gì ghê gớm.
Đoàn người trở nên nhiệt tình, vừa nói vừa cười với Lục Hạ.
Chỉ chốc lát sau, Lục Hạ liền dung nhập vào trong đám người này.
Mới biết được, các cô cũng là đi qua hỗ trợ nấu cơm.
Nghe nói hôm nay mời ăn cơm, quản thịt đến no, còn có thể dẫn theo người nhà.
Mọi người liền chủ động đi qua hỗ trợ.
Cũng tránh bị người ta nói trắng ra cọ một bữa thịt.
Lục Hạ nghe xong còn rất giật mình, thời đại này tư bản bỏ được như vậy sao?
Tương lai bắt được hận không thể hút cạn máu người.
Nhưng xưởng than của bọn họ lại không giống, đào núi mở đường, xây dựng trường tiểu học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tương lai ở sau lưng bọn họ đều là ông chủ châm chọc không phải thứ gì, ở chỗ này lại người người khen ngợi.
"Ông chủ cũng quá cam lòng, khó trách toàn bộ người trong thôn đều làm theo.” Lục Hạ cảm thán một câu.
"Còn không phải à, nhưng chuyện ngươi không biết, trước kia không phải như vậy."
Mọi người nhỏ giọng lại gần nói.
Lục Hạ tò mò đưa tai qua.
"Trước kia ông chủ từ nơi khác tới, người cũng không biết làm việc, mọi người cũng bài ngoại, vì tranh đoạt địa bàn, còn gây ra không ít chuyện. Chồng cô là nhóm đầu tiên gia nhập, lúc ấy anh ấy mới mười bảy mười tám tuổi, tuổi không lớn, nhưng là một người tàn nhẫn, ra sức làm việc. Nghe nói anh ấy còn cứu ông chủ một mạng, sau đó ông chủ vẫn luôn đề bạt anh ấy, sau khi anh ấy lên đầu, người trong thôn chúng ta đi theo càng ngày càng tốt."
"Hiện tại ông chủ đã lớn tuổi, nghe nói đã sớm vào thành hưởng phúc, ông ta làm không ít xưởng than đá, cơ bản đều là người của gia tộc mình quản. Duy chỉ có thôn Kim Sa chúng ta cho chồng cô quản, người ta coi anh ấy như nửa đứa con trai nuôi."
Cho nên mọi người cực kì tôn trọng Lý Tịch, cho nên mới bất mãn với Lục Hạ.
Lục Hạ nghe xong, trong lòng có chút kiêu ngạo.
Có thể là bởi vì nguyên nhân lão đại trâu bò như vậy ở ngay bên cạnh mình.
Khó trách sau khi anh gặp chuyện không may, có thể được chia nhiều tiền như vậy.
Thì ra là có nguyên nhân.
Đáng tiếc, người đàn ông già đáng thương này, điều kiện bản thân có thể nói là cha qua đời, mẹ chạy trốn, em trai lên đại học quan hệ không tốt với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro