Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Quần Công
Hoắc Bắc Sơn
2024-11-07 20:05:13
“Đúng, chúng tôi là bởi vì ăn cơm mới đến hỗ trợ, không giống như là người nào đó, vừa muốn ăn cơm, lại không muốn làm việc, lại muốn chiếm lời.”
“Đúng vậy, có gan thì lát nữa đừng ăn.”
“Đúng, không có phần của cô.”
“……”
Lý Tịch nghe điện thoại xong liền nghe cấp dưới nói Lục Hạ đang cãi nhau.
Anh trầm mặt vội vàng chạy tới, chợt nghe giọng nói giòn tan của Lục Hạ.
"Không có phần của tôi tôi cũng có thể ăn phần của chồng tôi, các người thì sao, còn cần làm việc mới có thể có phần của mình, là bởi vì chồng các người không muốn đưa phần của anh ấy cho các người ăn, cho nên mới tức giận như vậy à?”
Lý Tịch:...
Anh khi nào nói muốn đưa phần của anh cho cô ăn.
Còn nữa, vì sao mới đến một lúc, đã ầm ĩ như vậy.
Mấy người phụ nữ bị cô kích thích hai mắt đỏ tươi, mặt cũng lệch.
“Không biết xấu hổ, quả thực không biết xấu hổ!”
“Tôi ăn phần của chồng tôi sao không biết xấu hổ, cô không thể vì chồng cô không cho cô ăn mà nói tôi.”
Giọng nói của Lục Hạ vẫn không mặn không nhạt, lại gần như khiến mấy người phụ nữ phát điên.
Thấy Lý Tịch đến mới tìm lại lý trí, lớn tiếng nói: "Tiểu Tịch, quản vợ cậu đi, quá không tôn trọng người khác.”
“Đúng vậy, không phải là bảo cô ta làm chút việc sao, cũng không phải muốn mạng cô ta!”
Lúc này Lục Linh San biết nói chuyện, cô ta vội vàng chạy tới bên người Lý Tịch, giải thích: "Anh rể, anh không nên tức giận, đều tại em nhờ chị hỗ trợ. Em không nghĩ tới chị ấy sẽ tức giận như vậy, em chỉ là muốn chị em giúp em rửa thức ăn mà thôi, không bảo chị ấy làm rất nhiều chuyện.”
Lý Tịch nhìn Lục Hạ một cái, thu hồi ánh mắt, nhíu mày, "Tại sao muốn cô ấy giúp cô rửa, chính cô không biết rửa sao?"
Lục Linh San: "......”
Lục Hạ: Nói hay lắm.
Trong lòng cô cũng tủi thân, nói với Lý Tịch: "Đúng thế, cô ta lấy tiền lương làm việc, nhất định phải bắt tôi làm, tôi không làm bọn họ liền hợp tác nói tôi.”
Thanh âm của cô mềm mại, âm cuối kéo dài như là nhận hết tủi thân nói không rõ, miễn bàn có bao nhiêu đáng thương.
Lý Tịch theo bản năng nhìn cô, đối diện với một đôi mắt hạnh mờ mịt.
Cô rất gầy, đứng ở đằng kia gió thổi một cái liền ngã, ánh mặt trời từ phía trên chiếu xuống, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, sợi tóc mềm mại rủ xuống trên trán, ánh mắt rất mềm mại, thẳng tắp nhìn anh, giống như là ngậm nước.
Lý Tịch hơi giật mình, lập tức dời tầm mắt, trầm giọng mở miệng: "Tôi không nói cần các người tới hỗ trợ, chỗ chúng tôi có người nấu cơm, không cần phải chen chúc ở chỗ này.”
Lời này nói rất rõ ràng.
Biểu tình của mọi người cũng xanh một mảng tím một mảng.
Nhất là Lục Linh San.
Lục Hạ đổ dầu vào lửa: "Nào dám, bọn họ nói không giúp sẽ không có phần mà ăn.”
Lời này nói ra, vậy tội lỗi càng lớn.
Một đám phụ nữ kiêu ngạo, nhất thời đều rụt đầu, không dám nói chuyện.
Lý Tịch quả nhiên trầm mặt.
“Tôi chưa từng định ra quy định này, cũng không biết từ lúc nào nhà ăn của xưởng than là do các người làm chủ.”
Mọi người xấu hổ đỏ mặt.
Lục Linh San đỏ mắt nói: "Anh rể, không phải như vậy, anh đừng trách mọi người, đều trách em.”
Lý Tịch trầm giọng ngắt lời cô ta, "Làm tốt chuyện của cô đi.”
Nước mắt Lục Linh San lập tức rơi xuống.
Lý Tịch nhìn rất chán ghét, cả ngày anh ở nhà nghe Lục Hạ khóc đã đủ phiền rồi, lúc này đương nhiên là lười để ý đến cô ta.
Nhìn Lục Hạ đứng ở một bên, hất cằm ra dáng người thắng, khóe miệng anh giật giật.
Cô đắc ý cái gì, anh cũng không phải giúp cô mới giáo huấn những người này.
“Cô theo rôi qua đây.” Ngữ khí của anh không tính là tốt.
“Đúng vậy, có gan thì lát nữa đừng ăn.”
“Đúng, không có phần của cô.”
“……”
Lý Tịch nghe điện thoại xong liền nghe cấp dưới nói Lục Hạ đang cãi nhau.
Anh trầm mặt vội vàng chạy tới, chợt nghe giọng nói giòn tan của Lục Hạ.
"Không có phần của tôi tôi cũng có thể ăn phần của chồng tôi, các người thì sao, còn cần làm việc mới có thể có phần của mình, là bởi vì chồng các người không muốn đưa phần của anh ấy cho các người ăn, cho nên mới tức giận như vậy à?”
Lý Tịch:...
Anh khi nào nói muốn đưa phần của anh cho cô ăn.
Còn nữa, vì sao mới đến một lúc, đã ầm ĩ như vậy.
Mấy người phụ nữ bị cô kích thích hai mắt đỏ tươi, mặt cũng lệch.
“Không biết xấu hổ, quả thực không biết xấu hổ!”
“Tôi ăn phần của chồng tôi sao không biết xấu hổ, cô không thể vì chồng cô không cho cô ăn mà nói tôi.”
Giọng nói của Lục Hạ vẫn không mặn không nhạt, lại gần như khiến mấy người phụ nữ phát điên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Lý Tịch đến mới tìm lại lý trí, lớn tiếng nói: "Tiểu Tịch, quản vợ cậu đi, quá không tôn trọng người khác.”
“Đúng vậy, không phải là bảo cô ta làm chút việc sao, cũng không phải muốn mạng cô ta!”
Lúc này Lục Linh San biết nói chuyện, cô ta vội vàng chạy tới bên người Lý Tịch, giải thích: "Anh rể, anh không nên tức giận, đều tại em nhờ chị hỗ trợ. Em không nghĩ tới chị ấy sẽ tức giận như vậy, em chỉ là muốn chị em giúp em rửa thức ăn mà thôi, không bảo chị ấy làm rất nhiều chuyện.”
Lý Tịch nhìn Lục Hạ một cái, thu hồi ánh mắt, nhíu mày, "Tại sao muốn cô ấy giúp cô rửa, chính cô không biết rửa sao?"
Lục Linh San: "......”
Lục Hạ: Nói hay lắm.
Trong lòng cô cũng tủi thân, nói với Lý Tịch: "Đúng thế, cô ta lấy tiền lương làm việc, nhất định phải bắt tôi làm, tôi không làm bọn họ liền hợp tác nói tôi.”
Thanh âm của cô mềm mại, âm cuối kéo dài như là nhận hết tủi thân nói không rõ, miễn bàn có bao nhiêu đáng thương.
Lý Tịch theo bản năng nhìn cô, đối diện với một đôi mắt hạnh mờ mịt.
Cô rất gầy, đứng ở đằng kia gió thổi một cái liền ngã, ánh mặt trời từ phía trên chiếu xuống, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, sợi tóc mềm mại rủ xuống trên trán, ánh mắt rất mềm mại, thẳng tắp nhìn anh, giống như là ngậm nước.
Lý Tịch hơi giật mình, lập tức dời tầm mắt, trầm giọng mở miệng: "Tôi không nói cần các người tới hỗ trợ, chỗ chúng tôi có người nấu cơm, không cần phải chen chúc ở chỗ này.”
Lời này nói rất rõ ràng.
Biểu tình của mọi người cũng xanh một mảng tím một mảng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhất là Lục Linh San.
Lục Hạ đổ dầu vào lửa: "Nào dám, bọn họ nói không giúp sẽ không có phần mà ăn.”
Lời này nói ra, vậy tội lỗi càng lớn.
Một đám phụ nữ kiêu ngạo, nhất thời đều rụt đầu, không dám nói chuyện.
Lý Tịch quả nhiên trầm mặt.
“Tôi chưa từng định ra quy định này, cũng không biết từ lúc nào nhà ăn của xưởng than là do các người làm chủ.”
Mọi người xấu hổ đỏ mặt.
Lục Linh San đỏ mắt nói: "Anh rể, không phải như vậy, anh đừng trách mọi người, đều trách em.”
Lý Tịch trầm giọng ngắt lời cô ta, "Làm tốt chuyện của cô đi.”
Nước mắt Lục Linh San lập tức rơi xuống.
Lý Tịch nhìn rất chán ghét, cả ngày anh ở nhà nghe Lục Hạ khóc đã đủ phiền rồi, lúc này đương nhiên là lười để ý đến cô ta.
Nhìn Lục Hạ đứng ở một bên, hất cằm ra dáng người thắng, khóe miệng anh giật giật.
Cô đắc ý cái gì, anh cũng không phải giúp cô mới giáo huấn những người này.
“Cô theo rôi qua đây.” Ngữ khí của anh không tính là tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro