Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Tuổi Trẻ Không...
Hoắc Bắc Sơn
2024-11-07 20:05:13
Nguyên chủ từ nhỏ không có mẹ, là mẹ kế thượng vị nuôi cô lớn, từ nhỏ đối xử với cô rất tốt, nhưng nếu gặp phải chuyện liên quan em kế, cũng sẽ thiên vị.
Nguyên chủ vì gia đình hòa thuận, cho nên chuyện gì cũng nghe lời cha mẹ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô đồng ý đổi hôn.
Hiện tại đang là kỳ nghỉ đông, Lưu Giai Giai đến giúp mẹ cô ta đi làm, không nghĩ tới sẽ gặp được Lục Hạ, giờ khắc này, cô ta miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
Nghe nói mấy năm nay, Lục Hạ đánh bài tốt của mình tới nát bét.
Vị hôn phu sinh viên đại học không gả được, gả cho anh trai từng ngồi tù kia, hơn nữa tính tình còn cực kém.
Lý Tịch kia, cô ta đã từng gặp.
Năm đó sự kiện mỏ quặng xảy ra nội loạn, anh thiếu chút nữa đánh chết người, còn ngồi tù.
Mọi người đều sợ anh.
Lục Hạ rất nghiêm túc trả lời: "Đó là do trước kia mắt tôi mù, bây giờ mắt tôi tốt rồi."
Lần này Lưu Giai Giai trợn tròn mắt, dựa theo tình huống hiện tại, Lục Hạ không phải là không có mặt mũi gặp người, hận không thể chui vào trong đất sao?
Sao còn thừa nhận mình mắt mù.
Tuy rằng trước kia cô ta cũng cảm thấy hai người này không có khả năng lắm, Lý Kiện Nam kia rất biết trêu hoa ghẹo nguyệt, cho tới bây giờ đều không chủ động không từ chối, đối với cô gái nào cũng tốt.
Lúc ấy cô ta đã cảm thấy, Lục Hạ ở cùng một chỗ với người như vậy, cũng không có gì ghê gớm.
Nói không chừng ngày nào đó sẽ ầm ĩ sụp đổ.
Không nghĩ tới thật sự sụp đổ.
Cô ta còn cảm thấy miệng mình thiêng.
Nhưng cảnh Lục Hạ chán chường khổ sở không thể tự thoát ra được trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.
Cô ta còn hoài nghi Lục Hạ có phải tức điên rồi hay không.
Cô ta nói: "Cô không có bệnh chứ."
Lục Hạ: "Hơi bị cảm, nhưng không sao, cảm ơn đã quan tâm."
Lưu Giai Giai: "Ai mẹ nó quan tâm cô chứ."
"Cô thật sự gả cho tên đào than kia à, nghe nói anh ta sắp ba mươi tuổi rồi, cho dù cô và Lý Kiện Nam không thành, cũng không cần chà đạp bản thân như vậy."
Lục Hạ chớp chớp mắt, chậm rãi nói: "Ba mươi làm sao vậy, đàn ông ba mươi như sói bốn mươi như hổ."
Tuổi trẻ không biết ông chú tốt, sai lầm xem mặt trắng nhỏ làm bảo bối.
"Phì - - cô còn biết xấu hổ hay không."
Lục Hạ tốt tính lắc lắc tờ đại đoàn kết trong tay: "Cô có nhận tiền hay không, không nhận tôi đi đây."
Lưu Giai Giai lau nước khóe miệng, giật lấy: "Hừ! Đương nhiên là nhận, sao có thể cho cô được lời."
"Trả cô bảy đồng."
Lục Hạ nhận tiền, Lưu Giai Giai còn chờ nghe cô bát quái.
Ai biết Lục Hạ nhận tiền rồi bỏ đi.
Aiz, không có bát quái, cuộc sống nhàm chán......
……
Lý Tịch cũng không biết tại sao mình lại trở về, cũng không phải anh thật sự có lòng tốt bao nhiêu, chỉ là lo lắng người phụ nữ ngu xuẩn Lục Hạ này thật sự gì cũng không hiểu liền đi. Đến lúc đó đến nửa đường, tiến thoái lưỡng nan, chết ở nửa đường, mười ngày nửa tháng phỏng chừng cũng không ai phát hiện.
Nhưng khi anh về đến nhà, trong nhà lại không có một bóng người.
Anh đẩy phòng Lục Hạ ra, chăn đệm trong phòng được xếp gọn gàng, phòng cũng đã được quét dọn, thoạt nhìn rất gọn gàng sạch sẽ.
Giả vờ giả vịt.
Anh bực bội châm một điếu thuốc, quên đi, xem như là thật sự đông chết trên đường, cũng không liên quan tới anh.
Là chính cô ngu xuẩn.
Lý Tịch đang định xoay người rời đi, lại nghe thấy một giọng nói vui mừng: "Anh về rồi, lát nữa tôi làm bữa sáng."
Nguyên chủ vì gia đình hòa thuận, cho nên chuyện gì cũng nghe lời cha mẹ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô đồng ý đổi hôn.
Hiện tại đang là kỳ nghỉ đông, Lưu Giai Giai đến giúp mẹ cô ta đi làm, không nghĩ tới sẽ gặp được Lục Hạ, giờ khắc này, cô ta miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
Nghe nói mấy năm nay, Lục Hạ đánh bài tốt của mình tới nát bét.
Vị hôn phu sinh viên đại học không gả được, gả cho anh trai từng ngồi tù kia, hơn nữa tính tình còn cực kém.
Lý Tịch kia, cô ta đã từng gặp.
Năm đó sự kiện mỏ quặng xảy ra nội loạn, anh thiếu chút nữa đánh chết người, còn ngồi tù.
Mọi người đều sợ anh.
Lục Hạ rất nghiêm túc trả lời: "Đó là do trước kia mắt tôi mù, bây giờ mắt tôi tốt rồi."
Lần này Lưu Giai Giai trợn tròn mắt, dựa theo tình huống hiện tại, Lục Hạ không phải là không có mặt mũi gặp người, hận không thể chui vào trong đất sao?
Sao còn thừa nhận mình mắt mù.
Tuy rằng trước kia cô ta cũng cảm thấy hai người này không có khả năng lắm, Lý Kiện Nam kia rất biết trêu hoa ghẹo nguyệt, cho tới bây giờ đều không chủ động không từ chối, đối với cô gái nào cũng tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc ấy cô ta đã cảm thấy, Lục Hạ ở cùng một chỗ với người như vậy, cũng không có gì ghê gớm.
Nói không chừng ngày nào đó sẽ ầm ĩ sụp đổ.
Không nghĩ tới thật sự sụp đổ.
Cô ta còn cảm thấy miệng mình thiêng.
Nhưng cảnh Lục Hạ chán chường khổ sở không thể tự thoát ra được trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.
Cô ta còn hoài nghi Lục Hạ có phải tức điên rồi hay không.
Cô ta nói: "Cô không có bệnh chứ."
Lục Hạ: "Hơi bị cảm, nhưng không sao, cảm ơn đã quan tâm."
Lưu Giai Giai: "Ai mẹ nó quan tâm cô chứ."
"Cô thật sự gả cho tên đào than kia à, nghe nói anh ta sắp ba mươi tuổi rồi, cho dù cô và Lý Kiện Nam không thành, cũng không cần chà đạp bản thân như vậy."
Lục Hạ chớp chớp mắt, chậm rãi nói: "Ba mươi làm sao vậy, đàn ông ba mươi như sói bốn mươi như hổ."
Tuổi trẻ không biết ông chú tốt, sai lầm xem mặt trắng nhỏ làm bảo bối.
"Phì - - cô còn biết xấu hổ hay không."
Lục Hạ tốt tính lắc lắc tờ đại đoàn kết trong tay: "Cô có nhận tiền hay không, không nhận tôi đi đây."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Giai Giai lau nước khóe miệng, giật lấy: "Hừ! Đương nhiên là nhận, sao có thể cho cô được lời."
"Trả cô bảy đồng."
Lục Hạ nhận tiền, Lưu Giai Giai còn chờ nghe cô bát quái.
Ai biết Lục Hạ nhận tiền rồi bỏ đi.
Aiz, không có bát quái, cuộc sống nhàm chán......
……
Lý Tịch cũng không biết tại sao mình lại trở về, cũng không phải anh thật sự có lòng tốt bao nhiêu, chỉ là lo lắng người phụ nữ ngu xuẩn Lục Hạ này thật sự gì cũng không hiểu liền đi. Đến lúc đó đến nửa đường, tiến thoái lưỡng nan, chết ở nửa đường, mười ngày nửa tháng phỏng chừng cũng không ai phát hiện.
Nhưng khi anh về đến nhà, trong nhà lại không có một bóng người.
Anh đẩy phòng Lục Hạ ra, chăn đệm trong phòng được xếp gọn gàng, phòng cũng đã được quét dọn, thoạt nhìn rất gọn gàng sạch sẽ.
Giả vờ giả vịt.
Anh bực bội châm một điếu thuốc, quên đi, xem như là thật sự đông chết trên đường, cũng không liên quan tới anh.
Là chính cô ngu xuẩn.
Lý Tịch đang định xoay người rời đi, lại nghe thấy một giọng nói vui mừng: "Anh về rồi, lát nữa tôi làm bữa sáng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro