Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 19
2024-11-23 08:04:09
Ngay cả ở thế kỷ 21 mà vẫn có người bán con gái lấy vài vạn tệ, trước mặt cảnh sát còn dám đánh con mình đó thôi. Cô thực sự không muốn đánh cược vào lương tâm của đôi vợ chồng đó.
Huống hồ cô và nam thanh niên trí thức kia đã chính thức đính hôn, lại còn đã tặng lễ hỏi, nếu đối phương vô liêm sỉ một chút thì hoàn toàn có thể túm chặt mối hôn sự này không buông. Cho dù cô đã định cư ở Yến Đô thì gã đó vẫn có thể lấy tư cách là vị hôn phu của cô mà đến tìm cô.
Lâm Kiều đứng dậy, trịnh trọng cảm ơn ông cụ Quý: “Vậy, cháu xin cảm ơn Quý lão tiên sinh trước.”
“Ơ kìa, gọi gì mà Quý lão tiên sinh cơ chứ?” Ông cụ xua tay: “Ông và lão Lâm là mối quan hệ đồng đội vào sinh ra tử với nhau cả, con cứ gọi ông là ông nội Quý là được.”
Chỉ là một cách xưng hô thôi, Lâm Kiều thuận theo: “Cảm ơn ông nội Quý.”
Ông cụ đáp lại, những nết hằn sâu trên trán cuối cùng cũng giãn ra: “Hôm nay đã muộn rồi, lái xe đêm không an toàn. Để ông bảo bà nội Quý dọn dẹp cho con một căn phòng, con ở lại nhà một đêm, sáng mai ăn cơm rồi hãy đi.”
Ngày cưới đã định vào ngày kia, ngày mai đi cũng vẫn kịp, Lâm Kiều đương nhiên không có ý kiến: “Vậy thì tốt quá, ngồi xe cả ngày con cũng thấy mệt lắm.”
Cô cúi đầu cắn một miếng táo trên tay: “Táo mua cho ông, ngược lại để con ăn trước mất rồi.”
Lời này nói ra nghe có chút dí dỏm, lập tức khiến không khí trong phòng bệnh trở nên thoải mái hơn nhiều. Ông cụ Quý nở nụ cười: “Muốn ăn thì cứ ăn, không đủ thì bảo bà nội Quý gọt thêm cho con.” Rồi lại nhìn Từ Lệ: “Buổi tối bảo Tiểu Trương nấu thêm vài món, làm món mà con bé Kiều thích ăn ấy.”
“Biết rồi, tôi thấy ông chỉ mong trong nhà có người cho rôm rả thôi.”
Từ Lệ cười đáp lại, phối hợp với Lâm Kiều chuyển hướng câu chuyện: “Người lớn tuổi rồi, luôn mong muốn bên cạnh có người cho rộn ràng một chút, nhưng mấy người bác Quý của cháu thì bận rộn, một tháng cũng không về nhà được mấy lần, bình thường chỉ có hai ông bà già chúng ta ăn cơm thôi.”
Nói đến đây, lại nhớ ra điều gì: “Cháu hẳn là gọi là bác chứ nhỉ?”
“Ba cháu sinh năm 38 ạ.”
“Vậy thì phải gọi là bác rồi, Quý Quân nhà chúng ta sinh năm 36.”
Dù sao thì ông cụ Quý cũng không khỏe, lại vừa mới tức giận một trận, chưa nghe bọn họ nói được mấy câu thì trên mặt đã lộ vẻ mệt mỏi.
Lâm Kiều nhìn thấy vậy, mới vứt hạt miếng táo đã ăn xong vào thùng rác, đứng dậy cáo từ.
Quý Đạc ngồi trên giường bệnh bên cạnh, nghe vậy liền đứng dậy: “Tối nay con trực, mẹ về cùng với cô ấy đi, con bảo Tiểu Phương đưa hai người về.”
“Không là ngày mai con cũng đi cùng à?” Từ Lệ do dự.
“Mai có đi thì cũng không cần con tự lái xe mà.”
Quý Đạc kiên quyết đưa hai người xuống tầng, Từ Lệ nghĩ đến việc còn phải sắp xếp chỗ ở cho Lâm Kiều, tự mình về đúng là tiện hơn con trai, thế nên cũng không nói gì nữa, dặn dò vài câu mấy điều cần chú ý rồi cùng Lâm Kiều lên xe.
Khi xe đến cổng tứ hợp viện, người giúp việc mà Lâm Kiều đã từng gặp kia cũng vừa xách giỏ đựng đồ ăn từ bên ngoài về.
“Đi mua đồ ăn à?” Từ Lệ cười bước xuống xe, gọi dì ta lại: “Nhà có khách, tối nay nhớ nấu thêm hai món.”
Nói rồi, bà quay lại hỏi Lâm Kiều: “Cháu có món nào muốn ăn không? Để bà bảo dì Trương làm cho cháu.”
Xem ra dì Trương này đúng là người giúp việc vẫn chăm sóc sinh hoạt cho ông cụ Quý, Lâm Kiều là khách, lại không quen với thói quen ăn uống của nhà họ Quý nên đương nhiên sẽ không tùy tiện gọi món: “Không cần đâu, cứ như bình thường thôi, con nếm thử cơm nhà của bà là được rồi ạ.”
Huống hồ cô và nam thanh niên trí thức kia đã chính thức đính hôn, lại còn đã tặng lễ hỏi, nếu đối phương vô liêm sỉ một chút thì hoàn toàn có thể túm chặt mối hôn sự này không buông. Cho dù cô đã định cư ở Yến Đô thì gã đó vẫn có thể lấy tư cách là vị hôn phu của cô mà đến tìm cô.
Lâm Kiều đứng dậy, trịnh trọng cảm ơn ông cụ Quý: “Vậy, cháu xin cảm ơn Quý lão tiên sinh trước.”
“Ơ kìa, gọi gì mà Quý lão tiên sinh cơ chứ?” Ông cụ xua tay: “Ông và lão Lâm là mối quan hệ đồng đội vào sinh ra tử với nhau cả, con cứ gọi ông là ông nội Quý là được.”
Chỉ là một cách xưng hô thôi, Lâm Kiều thuận theo: “Cảm ơn ông nội Quý.”
Ông cụ đáp lại, những nết hằn sâu trên trán cuối cùng cũng giãn ra: “Hôm nay đã muộn rồi, lái xe đêm không an toàn. Để ông bảo bà nội Quý dọn dẹp cho con một căn phòng, con ở lại nhà một đêm, sáng mai ăn cơm rồi hãy đi.”
Ngày cưới đã định vào ngày kia, ngày mai đi cũng vẫn kịp, Lâm Kiều đương nhiên không có ý kiến: “Vậy thì tốt quá, ngồi xe cả ngày con cũng thấy mệt lắm.”
Cô cúi đầu cắn một miếng táo trên tay: “Táo mua cho ông, ngược lại để con ăn trước mất rồi.”
Lời này nói ra nghe có chút dí dỏm, lập tức khiến không khí trong phòng bệnh trở nên thoải mái hơn nhiều. Ông cụ Quý nở nụ cười: “Muốn ăn thì cứ ăn, không đủ thì bảo bà nội Quý gọt thêm cho con.” Rồi lại nhìn Từ Lệ: “Buổi tối bảo Tiểu Trương nấu thêm vài món, làm món mà con bé Kiều thích ăn ấy.”
“Biết rồi, tôi thấy ông chỉ mong trong nhà có người cho rôm rả thôi.”
Từ Lệ cười đáp lại, phối hợp với Lâm Kiều chuyển hướng câu chuyện: “Người lớn tuổi rồi, luôn mong muốn bên cạnh có người cho rộn ràng một chút, nhưng mấy người bác Quý của cháu thì bận rộn, một tháng cũng không về nhà được mấy lần, bình thường chỉ có hai ông bà già chúng ta ăn cơm thôi.”
Nói đến đây, lại nhớ ra điều gì: “Cháu hẳn là gọi là bác chứ nhỉ?”
“Ba cháu sinh năm 38 ạ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy thì phải gọi là bác rồi, Quý Quân nhà chúng ta sinh năm 36.”
Dù sao thì ông cụ Quý cũng không khỏe, lại vừa mới tức giận một trận, chưa nghe bọn họ nói được mấy câu thì trên mặt đã lộ vẻ mệt mỏi.
Lâm Kiều nhìn thấy vậy, mới vứt hạt miếng táo đã ăn xong vào thùng rác, đứng dậy cáo từ.
Quý Đạc ngồi trên giường bệnh bên cạnh, nghe vậy liền đứng dậy: “Tối nay con trực, mẹ về cùng với cô ấy đi, con bảo Tiểu Phương đưa hai người về.”
“Không là ngày mai con cũng đi cùng à?” Từ Lệ do dự.
“Mai có đi thì cũng không cần con tự lái xe mà.”
Quý Đạc kiên quyết đưa hai người xuống tầng, Từ Lệ nghĩ đến việc còn phải sắp xếp chỗ ở cho Lâm Kiều, tự mình về đúng là tiện hơn con trai, thế nên cũng không nói gì nữa, dặn dò vài câu mấy điều cần chú ý rồi cùng Lâm Kiều lên xe.
Khi xe đến cổng tứ hợp viện, người giúp việc mà Lâm Kiều đã từng gặp kia cũng vừa xách giỏ đựng đồ ăn từ bên ngoài về.
“Đi mua đồ ăn à?” Từ Lệ cười bước xuống xe, gọi dì ta lại: “Nhà có khách, tối nay nhớ nấu thêm hai món.”
Nói rồi, bà quay lại hỏi Lâm Kiều: “Cháu có món nào muốn ăn không? Để bà bảo dì Trương làm cho cháu.”
Xem ra dì Trương này đúng là người giúp việc vẫn chăm sóc sinh hoạt cho ông cụ Quý, Lâm Kiều là khách, lại không quen với thói quen ăn uống của nhà họ Quý nên đương nhiên sẽ không tùy tiện gọi món: “Không cần đâu, cứ như bình thường thôi, con nếm thử cơm nhà của bà là được rồi ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro