Thập Niên 80: Sau Khi Nữ Phụ Nhận Nhầm Nam Chính
Chương 32
2024-11-22 00:10:30
Nhưng bà ấy là mẹ ruột của Lâm Kiều, có thể có phản ứng như vậy thì chuyện hôn ước từ bé này tám phần là thật rồi. Quả nhiên, người đàn ông gật đầu: “Tôi là người nhà họ Quý.” Anh nâng tay đưa một tờ giấy hôn ước màu đỏ thẫm đến trước mặt Tôn Tú Chi: “Đây là hôn ước giữa hai nhà Quý Lâm năm xưa.”
Lúc này, Tôn Tú Chi không muốn tin cũng phải tin, thím ta nhìn chằm chằm vào tờ giấy hôn ước hồi lâu không nhúc nhích, như thể muốn nhìn thủng một cái lỗ trên đó vậy.
Cuối cùng. Lâm Thủ Nghĩa vẫn nghiến răng, tiến lên nhận lấy mở ra, càng lật xem sắc mặt lại càng khó coi.
Quý Đạc đứng bên cạnh nhìn: “Tôi nghe nói các người lại tìm cho cô ấy một đối tượng khác.”
Giọng điệu nhàn nhạt nhưng người này có đôi mắt sâu thẳm, là kiểu tướng mày đè mắt điển hình, chỉ cần không cười, khí thế đã đủ để áp đảo người khác rồi.
Những người nông thôn thời này nào đã gặp qua bao nhiêu việc đời đâu, huống hồ việc hối hôn rồi lại tìm người khác cho Lâm Kiều vốn dĩ là bọn họ có lỗi trước, Lâm Thủ Nghĩa bị hỏi đến mức trong lòng giật thót, hồi lâu mà vẫn không trả lời được.
Đúng lúc này, Lâm Kiều lại còn thêm dầu vào lửa: “Chuyện cháu và nhà họ Quý có hôn ước từ bé, chú thím thật sự không biết gì sao?”
Ánh mắt Lâm Thủ Nghĩa nhìn cô đã có chút âm u, nhưng trước mặt Quý Đạc, hắn ta chỉ có thể cố gắng tìm lời giải thích: “Chuyện này chúng ta cũng không quá…”
Lời còn chưa dứt đã bị Lưu Ngọc Lan cắt ngang: “Chú có biết.”
Lưu Ngọc Lan rất chắc chắn nhìn về phía Lâm Kiều: “Chuyện này chú của con biết, ông nội con không biết chữ, năm xưa đi nhận huân chương hay đính hôn với nhà họ Quý thì cũng đều là chú con đi cùng ông nội con cả.”
“Thế ngay cả thư nhà mình gửi cho nhà họ Quý cũng là do chú của con viết luôn ạ.”
Lâm Kiều đã nói mà, hai vợ chồng này không thể không biết gì được, chứ ông bà Lâm đều không biết chữ, thư là do ai viết nào? Ai đọc nào?
Thấy Lưu Ngọc Lan không phủ nhận, những người đang ghé vào bên ngoài tường bao nhà họ Lâm cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
Vợ Triệu Tam còn nói năng cay nghiệt hơn nữa: “Sớm biết con bé Kiều có hôn ước từ bé mà còn tìm cho con bé cái loại như thế kia, đầu óc có vấn đề à?”
Ai nghe cũng thấy đây là chuyện bỏ dưa hấu nhặt vừng. Huống hồ bà ta nói không nhỏ, cả trong lẫn ngoài sân đều nghe rõ mồn một.
Mặt Lâm Thủ Nghĩa lúc đỏ lúc trắng, lúc trắng lúc xanh, bàn tay cầm tờ giấy hôn ước cũng run rẩy theo.
“Chú cẩn thận một chút.” Lâm Kiều vội nhắc nhở hắn ta một câu: “Người khác không biết còn tưởng chú định quỵt nợ, muốn xé bỏ hôn ước này đấy.”
Lâm Thủ Nghĩa: “...”
Lâm Vĩ thật sự không nhìn nổi nữa, lên tiếng giải vây cho cha mẹ: “Có chuyện gì thì chúng ta vào nhà rồi nói.”
Anh họ đã mở lời thì Lâm Kiều cũng không làm khó Lâm Thủ Nghĩa nữa, cô nhìn Quý Đạc: “Vậy vào nhà rồi nói nhé?”
Quý Đạc không từ chối, rút tờ hôn ước từ tay Lâm Thủ Nghĩa ra, rồi dẫn đầu mà đi vào bên trong.
Tôn Tú Chi không nhịn được, tiến lại hỏi nhỏ chồng mình: “Không phải nói nhà họ Quý sẽ không thèm để ý đến nó sao?”
“Bà hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?” Lâm Thủ Nghĩa gần như gào lên bằng cái âm lượng chẳng to là mấy của mình: “Được rồi, bà nói ít thôi, mau nghĩ cách đi.”
Nhà họ Lâm ở trong một ngôi nhà gạch tự xây, hướng đông có hai gian ngăn bằng ván gỗ, là nơi ở của bốn người nhà Lâm Thủ Nghĩa, hướng tây có một gian - là nơi ở của Lâm Kiều và bà cụ Lâm.
Lâm Vĩ định dẫn mọi người đến chỗ Lâm Kiều, nhưng nhìn không gian chật hẹp và đôi chân dài kia của Quý Đạc, cuối cùng lại dẫn mọi người qua phía đông.
Lúc này, Tôn Tú Chi không muốn tin cũng phải tin, thím ta nhìn chằm chằm vào tờ giấy hôn ước hồi lâu không nhúc nhích, như thể muốn nhìn thủng một cái lỗ trên đó vậy.
Cuối cùng. Lâm Thủ Nghĩa vẫn nghiến răng, tiến lên nhận lấy mở ra, càng lật xem sắc mặt lại càng khó coi.
Quý Đạc đứng bên cạnh nhìn: “Tôi nghe nói các người lại tìm cho cô ấy một đối tượng khác.”
Giọng điệu nhàn nhạt nhưng người này có đôi mắt sâu thẳm, là kiểu tướng mày đè mắt điển hình, chỉ cần không cười, khí thế đã đủ để áp đảo người khác rồi.
Những người nông thôn thời này nào đã gặp qua bao nhiêu việc đời đâu, huống hồ việc hối hôn rồi lại tìm người khác cho Lâm Kiều vốn dĩ là bọn họ có lỗi trước, Lâm Thủ Nghĩa bị hỏi đến mức trong lòng giật thót, hồi lâu mà vẫn không trả lời được.
Đúng lúc này, Lâm Kiều lại còn thêm dầu vào lửa: “Chuyện cháu và nhà họ Quý có hôn ước từ bé, chú thím thật sự không biết gì sao?”
Ánh mắt Lâm Thủ Nghĩa nhìn cô đã có chút âm u, nhưng trước mặt Quý Đạc, hắn ta chỉ có thể cố gắng tìm lời giải thích: “Chuyện này chúng ta cũng không quá…”
Lời còn chưa dứt đã bị Lưu Ngọc Lan cắt ngang: “Chú có biết.”
Lưu Ngọc Lan rất chắc chắn nhìn về phía Lâm Kiều: “Chuyện này chú của con biết, ông nội con không biết chữ, năm xưa đi nhận huân chương hay đính hôn với nhà họ Quý thì cũng đều là chú con đi cùng ông nội con cả.”
“Thế ngay cả thư nhà mình gửi cho nhà họ Quý cũng là do chú của con viết luôn ạ.”
Lâm Kiều đã nói mà, hai vợ chồng này không thể không biết gì được, chứ ông bà Lâm đều không biết chữ, thư là do ai viết nào? Ai đọc nào?
Thấy Lưu Ngọc Lan không phủ nhận, những người đang ghé vào bên ngoài tường bao nhà họ Lâm cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vợ Triệu Tam còn nói năng cay nghiệt hơn nữa: “Sớm biết con bé Kiều có hôn ước từ bé mà còn tìm cho con bé cái loại như thế kia, đầu óc có vấn đề à?”
Ai nghe cũng thấy đây là chuyện bỏ dưa hấu nhặt vừng. Huống hồ bà ta nói không nhỏ, cả trong lẫn ngoài sân đều nghe rõ mồn một.
Mặt Lâm Thủ Nghĩa lúc đỏ lúc trắng, lúc trắng lúc xanh, bàn tay cầm tờ giấy hôn ước cũng run rẩy theo.
“Chú cẩn thận một chút.” Lâm Kiều vội nhắc nhở hắn ta một câu: “Người khác không biết còn tưởng chú định quỵt nợ, muốn xé bỏ hôn ước này đấy.”
Lâm Thủ Nghĩa: “...”
Lâm Vĩ thật sự không nhìn nổi nữa, lên tiếng giải vây cho cha mẹ: “Có chuyện gì thì chúng ta vào nhà rồi nói.”
Anh họ đã mở lời thì Lâm Kiều cũng không làm khó Lâm Thủ Nghĩa nữa, cô nhìn Quý Đạc: “Vậy vào nhà rồi nói nhé?”
Quý Đạc không từ chối, rút tờ hôn ước từ tay Lâm Thủ Nghĩa ra, rồi dẫn đầu mà đi vào bên trong.
Tôn Tú Chi không nhịn được, tiến lại hỏi nhỏ chồng mình: “Không phải nói nhà họ Quý sẽ không thèm để ý đến nó sao?”
“Bà hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?” Lâm Thủ Nghĩa gần như gào lên bằng cái âm lượng chẳng to là mấy của mình: “Được rồi, bà nói ít thôi, mau nghĩ cách đi.”
Nhà họ Lâm ở trong một ngôi nhà gạch tự xây, hướng đông có hai gian ngăn bằng ván gỗ, là nơi ở của bốn người nhà Lâm Thủ Nghĩa, hướng tây có một gian - là nơi ở của Lâm Kiều và bà cụ Lâm.
Lâm Vĩ định dẫn mọi người đến chỗ Lâm Kiều, nhưng nhìn không gian chật hẹp và đôi chân dài kia của Quý Đạc, cuối cùng lại dẫn mọi người qua phía đông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro